Dị Thế Tà Quân

Chương 977: Song hoàng!

Biên Dịch: Ursa

Hiện tại Tề Vạn Kiếp không cần nói tới việc có tiếp tục cùng Quân Mạc Tà chơi cờ hay không, tin tưởng cho dù đổi lại bất cứ kì thủ nào trong Huyễn Phủ, Tề Vạn Kiếp cũng sẽ chắc chắn thất bại

Hắn lại gục đầu xuống, nhìn vào bàn cờ các quân cờ hắc bạch đan xen chằng chịt trong nhất thời mất hết can đảm!

Tùy tiện đẩy bàn cờ một cái, sau đó cúi đầu thật sâu, giọng nghẹn ngào nói:

- Ta……… nhận thua

Những lời này vừa nói ra, toàn trường đều lâm vào khiếp sợ!

Ngay từ đầu ván cờ, Quân Mạc Tà đã chèn ép Tề Vạn Kiếp, Tề Vạn Kiếp từ đầu tới cuối buộc lòng phải đỡ công, không có chút lực hoàn thủ nào! Đến lúc này thế cờ đã vào quỹ đạo, hơn nữa song phương cũng đều tung ra toàn bộ kỳ chiêu

Lúc này đây không phải cá chết chính là lưới rách!

Sinh tử thắng bại, sắp rõ ràng!

Nhưng Tề Vạn Kiếp lại đúng lúc này nhận thua!

Nhìn kĩ thế cục trên bàn cờ, chứng thật là quân đen chiếm ưu thế tương đối lớn, hơn nữa đang toàn diện công kích, nhưng quân trắng vẫn một mực phòng thủ, căn cơ thâm hậu, cho dù cầu thắng là việc xa vời, nhưng nếu tiếp tục cố thủ, chờ đợi cơ hội, vị tất hoàn toàn không thể lật ngược tình thế.

- Không ngờ Tề Vạn Kiếp lại chịu thua đúng lúc này, chẳng lẽ hắn đã tính ra toàn bộ các nước cờ cho đến hồi kết? Cho nên mới nhận thua trước?

************

Tề Vạn Kiếp mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, đột nhiên trầm thấp nói:

- Ta quả thực không phải đối thủ của hắn, ván cờ này vốn không nên mở, bởi vì còn chưa bắt đầu, ta đã bại rồi! Mang tham niệm để chời cờ, chính là điều tối kị của một kỳ thủ! Tâm tình bất ổn, ván cờ sao có thể hoàn mĩ! Mặc huynh thật cao minh, tại hạ cam bái hạ phong! Thua tâm phục khẩu phục!

Quân Mạc Tà khẽ thở phào một hơi, ván này thắng được quả thực không dễ dàng, tâm lưc hao phí so với một hồi đại chiến còn lớn hơn mấy lần. Bất quá, hết thảy vẫn có thể nói là ở trong dự liệu.

Từ khi Quân Mạc Tà bắt đầu kể cố sự kia, Tề Vạn Kiếp vẫn không hề cắt ngang, có thể nói kết cục của hắn đã được chú định rồi! Nhưng hắn vẫn gắng gượng dựa vào kiến thức uyên thâm mà ương ngạnh tham gia ván đấu

Quân Mạc Tà cố ý nói ra vế trên, lại chính mình thừa nhận đối không ra vế dưới, chính là gieo xuống tâm ma trong lòng Tề Vạn Kiếp

Ngay từ lúc Tề Vạn Kiếp mới xuất hiện, Quân Mạc Tà đã nhận rõ bản chất của người này, đã có thể vạch ra phương án đối phó với hắn như thế nào!

Người này, hám danh! Hơn nữa, hư ngụy

Tính cách như vậy, hơn thua rất nặng!

Nói đến Tề Vạn Kiếp cũng là thiên phú dị bẩm, trên kỳ đạo lại càng đạt đến đỉnh điểm, thiếu niên đắc chí, tự nhiên khó tránh có chút tự cao kiêu ngạo, cái này vốn là bệnh chung của thiếu niên nhân không có gì đáng trách, nhưng cũng bởi vậy mà tạo cho hắn cá tính mắt để cao quá đỉnh đầu

Trên thế gian này, nếu nói còn có một người khiến Tề Vạn Kiếp sinh kính ý, như vậy chỉ có Kỳ thánh Hoa Vô Thác mà thôi!

Những người khác, coi như Cửu U Đệ Nhất quay lại thế gian cũng chưa chắc có thể khiến hắn động dung!

Bởi vì Tề Vạn Kiếp căn bản là chưa từng tu huyền khí.

Cho nên, Quân Mạc Tà tuy rằng chỉ biết được cái tên của kỳ thánh, nhưng cái này cũng không cản trở hắn bịa đặt ra một cố sự vạn phần phấn khích, dùng thanh danh của Hoa Vô Thác trong kì đạo, để dọa tên Thiếu niên kì vương của Huyễn Phủ này!

Cái này cũng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch mà thôi, một khi thành công chặn được ngạo khí của Tề Vạn Kiếp, để cho hắn nhận thức được giữa hắn và kỳ thánh chênh lệch là bao nhiêu, sao đó thừa cơ tiết lộ bản thân cùng kỳ thánh từng đánh cờ, vả lại thực lực gần như là ngang sức ngang tài…tự nhiên lại càng thêm đả kích vào lòng tự tin của hắn!

Tiếp nữa, đúng lúc lại tung ra vế đối kia, chờ lúc Tề Vạn Kiếp toàn tâm toàn ý lo lắng đối vế dưới như thế nào, đột nhiên bắt đầu!

Khi đó, Tề Vạn Kiếp sớm đã ngồi đối diện bên kia bàn cờ, người ngoài nhìn vào cũng không tính là đột ngột, nhưng đối với bản thân Tề Vạn Kiếp mà nói, chính là bất ngờ tới cực điểm. Giống như là đang lúc phiêu du tại cõi thần tiên hữu hư, đột nhiên bị kẻ khác lay tỉnh. Tiếp theo phải toàn tâm đầu nhập vào bên trong một ván cờ kịch liệt. lại phải ứng phó với vô số kì chiêu chưa từng gặp qua

Tâm tình như thế, thể trạng như thế, làm sao có thể không thua? Huống chi đúng lúc kịch liệt nhất, thần kinh Tề Vạn Kiếp đã căng như dây cung, Quân Mạc Tà chợt nhắc lại vế đối kia

Mặc dù chỉ là bản thân cảm thán, nhưng Tề Vạn Kiếp đã tới cực hạn rồi. Vì thế, cái thuận miệng thở dài một tiếng kia, lại hoàn toàn áp đảo Tề Vạn Kiếp, khiến cho hắn hoàn toàn sụp đổ, một cây rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!

Từ lúc bắt đầu gặp mặt, Quân Mạc Tà đã bắt đầu từng bước từng bước thiết đặt cạm bẫy, để Tề Vạn Kiếp mắc phải, cho đến khi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Nói đến kỳ lực của Quân Mạc Tà, đương nhiên là không cao minh như Tề Vạn Kiếp dự đoán, nhưng kì lực của bản thân Quân đại thiếu gia, cùng với tri thức về cờ vây cũng mang đến rất nhiều hiệu quả trọng yếu, bởi vì trong quá trình đấu cờ chính thức, nếu không thể thi triển ra diệu chiêu lớn nhỏ siêu việt hơn thời đại này năm nghìn năm lịch sử, cũng khó có thể khiến Tề Vạn Kiếp tin tưởng, bản thân có thực lực cùng kỳ thánh Hoa Vô Thác tranh phong trong một ngày dài! Tầng tầng lớp lớp bẫy rập như vậy, đổi lại là bất luận kẻ nào cũng khó lòng phòng bị

Thậm chí coi như Tề Vạn Kiếp may mắn có thể ngăn được phần tâm ma này, Quân Mạc Tà vẫn còn sát chiêu tối hậu khác.

Độc môn bí chiêu tinh thần thao khống của Quân Đại Thiếu gia, hoàn toàn có thể khu sử Tề Vạn Kiếp một kẻ phàm nhân chưa từng tu luyện qua tinh thần lực, muốn hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó… không có nửa điểm tà đạo! Mặc dù thủ đoạn này có thể để lại dấu vết, dễ dàng bị huyền công cao thủ phát hiện ra manh mối, nhưng thủ thắng thì vẫn không có vấn đề!

Ván thứ hai, Mặc Quân Dạ thắng!

Miêu Tiểu Miều như chút được gánh nặng công bố kết quả này, mọi người đều lâm vào trầm mặc

Ván đầu tiên, ván thư hai, đều là Chiến gia xếp đặt bên trong, phần thắng hai ván này rất lớn, nhưng dưới sự cường hãn của đối phương, kết cục lại lâm vào bại trận

Kế tiếp so cái gì?

Đang có chút mong chờ được tỉ thí cùng người tài hoa, trong lúc nhất thời Quân Mạc Tà vô ý chợt thối ra một câu " tương kiến thời nan biệt diệc nan", trực tiếp đả kích vào tinh thần bọn họ! Có ai có thể nắm chắc làm ra được một cái thiên cổ tuyệt cú như vậy?

Vạn nhất vừa mới xuất tràng muốn tỉ thí, Quân Mạc Tà lại phun ra một câu: người chỉ cần giống như ta, thuân miệng làm ra một đối liên không sai biệt lắm, coi như người thắng… cái này chẳng phải là rơi vào tình huống khó xử sao, không những tự rước nhục vào thân còn xấu hổ vô cùng

Miêu Tiểu Miêu ánh mắt cười cười, nhìn Quân Mạc Tà, giờ phút này nàng không còn lo lắng như lúc đầu nữa, trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy vị Không linh thể chất này rất hợp khẩu vị của mình

Nhớ lại câu "Nhân sinh trường hận thủy trường đông" lại kết hợp với "Tương kiến thời nan biệt diệt nan", trong tai tựa hồ vang lên triền miên nhu tình, bất đắc dĩ rồi lại tiêu sai. Tâm tình của Miêu Tiểu Miêu vô cùng rung động. Giờ phút này cũng không còn ai chú ý tới vị thiếu niên kỳ vương kia mặt xám xịt rời ghế mà đi, tựa hồ kẻ đã từng lấy kỳ nghệ làm chấn kinh huyễn phủ thiếu niên kỳ vương kia, bây giờ đã không còn đáng một xu. Mắt thấy trận thứ ba còn chưa bắt đầu, mà đã lâm vào lãnh tràng, huynh đệ Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thu hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút sốt ruột

Đặt mình trong hoàn cảnh đó, huynh đệ hai người đều cảm thấy, nếu đổi lại là hai người chuẩn bị tỉ thí cùng hắn, có lẽ trong lòng cũng sinh ra sợ hãi, kẻ kia, quả thực là vô cùng biến thái

Tựa hồ thiên thượng địa hạ, không có cái gì hắn không biết, không tinh thong, đây rốt cuộc có còn là người không, ngươi nói ngươi có được muôn đời hiếm có không linh thể chất, tại sao không biết quý trọng, hảo hảo tu hành huyền công, lại đi hao phí tâm lực vào mấy việc này, cầm kì vô cùng tinh diệu, càng bởi vì cái thiên cổ tuyệt cú kia mà không kẻ nào dám xuất tràng thi thố, ngươi đến tột cùng có phải là người hay không vậy? Nhìn đám hạ nhân đang nhanh chóng thu thập những quân cờ cùng bàn cờ, Chiến Ngọc Thu linh cơ chợt động, than thở, nói:

- Lúc trước đã nghe qua đại danh Huyền Huyền đại lục một đời ky thánh- Hoa Vô Thác, theo truyền thuyết, người này một đời toán kỳ, chưa bao giờ tính sai! Mà cả đời, làm chuyện gì đều là tận lực mạch lạc rõ rang, tự ràng buộc vô cùng nghiêm nghị! Cho dù nổi danh, vẫn như thế, thiên hạ thực sự hiếm thấy. Hôm nay lại được Mặc huynh thuật lại cố sự kia lại càng thêm sùng kính…Hoa Vô Thác không hổ là Hoa Vô Thác, quả nhiên là kỳ thánh!

Lúc này hắn quả thực vô cùng giống với một oán phụ trong khuê phòng, mạc danh kỳ diệu triển khai một trận, dường như là mười năm chưa biết đến mùi "thịt", ngồi tại song cửa bi xuân thương thu mà dường như vô tình rơi xuống xuân sầu, tự xử.

Quân Mạc Tà cũng không tiếp lời, bởi vì hắn biết, Chiến Ngọc Thụ làm ra vẻ như vậy, chính là đang chờ, chờ bản thân hắn đáp lại. Nhưng Quân đại thiếu dường như là không cho hắn cơ hội này! Liên mặc kệ ngươi đơn phương làm trò, xem ngươi rốt cục muốn làm cái gì

- Đúng vậy, kỳ thánh uy chấn thiên hạ, quả thực không hổ là một đời cao nhân

Không người trả lời, Chiến Ngọc Thụ tự nhiên xấu hổ, Chiến Thanh Phong hết cách, lại không biết đệ đệ mình muón làm cái gì, đành phải kiên trì đứng dây cùng đệ đệ mình kẻ tung người hứng

- Không sai, trận tiếp theo chính là muốn cùng Mặc huynh tỉ thí vắn tài, đề mục cũng đã nghiên cứu kỹ, nhưng tiểu đệ hiện tại lại cải biến chủ ý

Chiến Ngọc Thụ vẻ mặt tươi cười, nhìn Chiến Thanh Phong nói

Người khác không ai để ý đến hắn, chỉ có hai hảo huynh đệ này tiếp tục diễn trò. Giờ phút này hai người tuy rằng vẻ mặt tươi cười như tắm gió xuân, nhưng trong lòng lại vô cùng xấu hổ. Cảm thấy hai huynh đệ hắn giống như là hai con khỉ đang diễn trò trên sân khấu vậy

- A, Ngọc Thụ, đệ lại cải biến ý tưởng gì?

Thoáng đợi một hồi, vẫn không có ai truy vấn. Chiến Thanh Phong đành phải tự mình tiếp tục hóa trang lên sân khấu, trong lòng đã sớm chửi đến mười tám đời tổ tong của mấy tên tùy tòng: thân nô tài lại hoàn toàn không hiểu ánh mắt sắc mặt của chủ nhân, sau này trở về phải chặt đứt chân toàn bộ đám này!

- Đúng vậy, vừa rồi nghe được nhã sự của kỳ vương, nếu chúng ta vẫn tiếp tục đấu thi từ, chẳng phải là quá mức rơi vào khuôn sáo cũ sao? Lại liên tưởng đến cố sự mà Mặc huynh thuật lại, tiểu đệ linh cơ chợt động, nghĩ được một cái tuyệt diệu chủ ý

Chiến Ngọc Thụ da mặt hơi dày, vẻ mặt tươi cười nói.

- Ồ? Lại có chuyện này? Ngọc Thụ nói nhanh lên, rốt cuộc là có ý kiến tuyệt diệu gì?

Mắt thấy vẫn không kẻ nào tham dự, Chiến Thanh Phong dứt khoát tự mình đóng vai kẻ mặt dầy, đứng lên, một bộ ai dám nói ta?

Huynh đệ bọn hắn không hề biết rằng, đám tiểu đệ cùng tùy tòng của bọn hắn cũng không phải mắt mù như vậy, lại càng không phải không muốn mở miệng, mà là bởi vì Quân đại thiếu muốn xem bọn hắn hai huynh đệ làm trò, cho nên vận dụng tinh thần thao khống, khống chế toàn bộ đám người này!

Trước mắt, bọn hắn đừng nói tới việc mở mồm nói chuyện, chỉ sợ ngay cả thở cũng thực sự khó khăn. Chẳng qua mỗi người chỉ là hoài nghi: Vì sao ta lại không thể mở miệng được vậy, thật là quái lạ?

Giờ khắc này, chỉ sợ đơn giản nói ra một câu: "đúng vậy a" cũng sẽ khiến Chiến gia huynh đệ cảm kích. Nhưng quả thực không mở miệng được, quái sự a?

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến