Dịch Giả: Sil đệ
Hắn nếu như không thốt ra những lời kia, Tề Vạn Kiếp tuy rằng cảnh giác nhưng cũng không đến nỗi! Tuy rằng rành rành là nghi ngờ nhưng Quân Mạc Tà lại nói ra như vậy, khiến cho lòng nghi ngờ của Tề Vạn Kiếp tuy vơi đi chín phần nhưng băn khoăn lại tăng thêm cũng chín phần!
Chỉ là một người chơi cờ bình thường thì giá nào cũng không dám tùy tiện đem Đại tông sư của kỳ đạo lên miệng, cũng như là một cao thủ huyền công tuyệt đỉnh không ai dám bất kính như Cửu U đệ nhất thiếu. Quân Mạc Tà khi nhắc đến Hoa Vô Thác ngữ khí rất bình thường, xem ra nguyên nhân chỉ có một, nếu không phải Quân Mạc Tà thực sự không quan tâm đến Hoa Vô Thác thì ít nhất cũng không cho rằng Hoa Vô Thác là tồn tại không thể vượt qua!
Nếu như sự thật là vậy thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ thực lực của Mặc Quân Dạ khủng bố như vậy?
- Tề mỗ tin tưởng Mặc huynh không phải là người nhàm chán như vậy.
Ngữ khí của Tề Vạn Kiếp trong nháy mắt yếu đi ít nhất là ba phần!
Mà sự hổ thẹn lại tăng thêm 3 phần
- Tề huynh cũng không cần đánh giá ta cao như vậy, kể ra cũng thật xấu hổ! Năm đó ta và Hoa Vô Thác có thử tài trong ba ván,… Ha ha, nhưng lại thua mất một con cờ,… Sức cở của Hoa Vô Thác quả nhiên không hổ danh kim cổ đệ nhất! Thật sự là không ai bằng! Ta say mê kỳ đạo, ít khi thất bại, thường thì không có đối thủ nhưng khi gặp được cao thủ chân chính liền không tránh khỏi thất bại một lần! Hôm nay có thể may mắn gặp được Kỳ vương hiện tại của Huyễn phủ, rất mong Tề Huynh cũng như Vô Thác huynh ban cho ta thêm một lần thua cuộc nữa!
Quân Mạc Tà dùng một loại ngữ điều như đang nhớ lại từ từ nói.
Tuy Tề Vạn Kiếp không nói gì nhưng thần sắc đề phòng trong mắt hắn ngày càng đậm!
Hắn thế mà đã từng cùng Hoa Vô Thác đánh đến ba ván mới phân ra thắng bại! Hay nói cách khác chính là hắn ít nhất đã từng thắng được Hoa Vô Thác một ván! Ta mặc dù chưa từng gặp qua Hoa Vô Thác, cũng chưa từng phân cao thấp nhưng tất cả sách dạy đánh cờ của hắn ta đều đã xem qua, nghiên cứu tuy không dám nói toàn bộ, nhưng cũng là mười phần nắm rõ.
Thực lực của Hoa Vô Thác đã đành là bí hiểm, nhưng nước cờ của hắn, vừa đường hoàng như sư vương cất bước, lại đĩnh đạc như vó ngựa ba quân, lo nghĩ sâu rộng, tuyệt đối không cần đi nước hiểm để cầu may, khí thế bên trong thế cục tinh thế. Nếu không như vậy làm sao lại trở thành một thần thoại bất bại, ta mặc dù tự phụ nhưng cũng biết rằng mình không sánh kịp người này!
Mà Mặc Quân Dạ trước mặt lại có thể cùng Hoa Vô Thác giằng co ba ván, tuy thua nhưng cũng chỉ kém một quân nửa nước. …. Nói cách khác thì thực lực của hẳn tương đương Hoa Vô Thác, nếu có chênh lệch đi nữa thì cũng không lớn…. Nói vậy thì bản thân ta đối đầu với cao thủ như vậy liệu có còn được bao nhiêu cửa thắng?
- Ngày hôm đó, Vô Thác Huynh khi kết thúc ván cờ đã rất cảm khái mà nói rằng...
Quân Mạc Tà cười gượng gạo, đối với vị kỳ thánh chưa từng gặp mặt kia cũng từ Hoa lão mà trở thành Vô Thác huynh.
- "Thiên thu vạn tái tổng thị không, cổ kim thiên hạ nhất cục kỳ!"
(NBV: Ngàn năm gió thoảng mây bay
Xưa nay nhìn lại ván cờ khác chi
Hahaha, ngẫu nhiên dịch thành 1 câu thơ cho vui thôi!)
- Thiên Thu vạn tái chỉ là không, cổ kim thiên hạ tựa ván cờ!
Tề Vạn Kiếp khẽ lặp lại, chợt mồ hôi đổ như tắm, ánh mắt vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên mơ hồ. Nguyên do vì hắn từ trong thơ mà suy ra, thấy rõ ràng lòng dạ rộng rãi cũng như khí thế của vị kỳ thánh Hoa Vô Thác kia!
Đạo chơi cờ, cùng lòng dạ con người vốn có không ít liên hệ với nhau. Nếu như không đủ rộng lượng, chỉ thấy cái lợi trước mắt thì vĩnh viễn trong giới cờ vây cũng sẽ không có được thành tựu gì to tát, nhưng nếu chỉ chú tâm tới toàn cục mà xem nhẹ lợi hại trước mắt thì cũng sẽ không bao giờ chiến thắng được……
Chỉ có đem hai cái này kết hợp lại một cách hoàn mỹ, mới có thể trở thành một cao thủ chơi cờ chân chính!
Tề Vạn Kiếp tự hỏi bản thân còn lâu mới đạt đến trình độ như vậy!
Thiên hạ xưa nay cũng chỉ là một bàn cờ! Hào khí lớn thế nào mới có thể thốt ra lời như vậy!
- Lòng dạ của Hoa tiền bối, Tề mỗ tự nhận không sánh được. Tề Vạn Kiếp thở dài, có cảm giác như bản thân là tường đồng vách sắt vốn tràn đầy tự tin, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện một vết rách, đối phương như một dòng suối nhẹ nhàng rỉ qua vết rách đó, từ từ khoét sâu.
- Lúc đó sau khi Hoa tiền bối thở dài lại cười ha ha nói tiếp: Tiểu Mặc à, lão phu đột nhiên nghĩ đến một vế đối, hôm nay thấy ngươi nên cũng muốn thử ngươi một chút, sao?
Quân Mạc Tà thấy Tề Vạn Kiếp tâm cảnh đã lung lay, trong lòng khẽ mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không tiếp tục giáng đòn.
- Xin hỏi vế đối đó là gì?
Tề Vạn Kiếp không kiềm được hỏi.
Không riêng gì hắn tò mò, mọi người ở đây ai cũng dựng lỗ tai lên lắng nghe. Quân Mạc Tà có thể nói là bậc thầy kể chuyện, vốn dĩ chưa từng xảy ra, nhưng qua mồm mép của hắn thì lại trở nên cực kỳ sống động, khiến cho tất cả người ở đây đều không thể bỏ qua được.
Bất kể là ai, đêu có thể cảm thấy đây là chuyện thật! Trong lòng họ đều giống với Tề Vạn Kiếp, lúc đầu hoàn toàn không tin, rồi từ từ hơi tin một chút, trở thành nửa tin nửa ngờ, đến lúc này thì hoàn toàn tin rằng đó là sự thực.
(NBV: Tất nhiên, chuyên gia tán gái mà, thần tượng của biết bao độc giả 4vn chúng ta)
- Lúc đó ta cũng hỏi Vô Thác huynh như vậy: Vế đối ra sao?
Quân Mạc Tà làm ra vẻ mặt khâm phục.
- Hoa huynh mới đáp: "thiên tác kỳ bàn tinh tác tử, hà nhân năng hạ?" "
(Trời là bàn cờ, sao là quân, ai có thể tính?)
- Vế đối là như vậy!
Quân Mạc Tà nói xong nhìn thấy toàn sân là một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang nhíu mày suy nghĩ.
- Trời là bàn cờ, sao là quân, ai có thể tính? Bực nào khí phách chứ...
Tề Vạn Kiếp thở dài, im lặng suy tư. Hắn luôn tự cho bản thân rất cao, mục tiêu cả đời chính là đuổi kịp cũng như vượt qua tiền bối kỳ thánh Hoa Vô Thác. Bây giờ, Hoa Vô Thác ra đề, hắn tự nhiên là muốn đối lại. Chỉ có điều nếu như đối không được thì xem như đời này không còn hi vọng đuổi theo Hoa Vô Thác nữa sao?
Đến nước này, tuy rằng hắn ta ngồi trước bàn cờ nhưng trong lòng không còn lấy nửa điểm hi vọng chiến thắng, thậm chí trong lòng hắn lúc này không còn tâm trí vào trận đấu nữa, tất cả tập trung trong vế đối kia!
Tề Vạn Kiếp không giống như Lâm Thanh Âm, bản thân là kỳ vương của Huyễn Phủ mặc dù quyền thế ngập trời như Chiến gia cũng không thể sử dụng vũ lực nhưng hắn cũng có nhược điểm riêng của hắn, Chiến Ngọc Thụ cho hắn rất nhiều lễ vật, hứa hẹn cũng không ít, chỉ cần hôm nay hắn trợ giúp Chiến gia thắng được kẻ có Không Linh thể chất là Mặc Quân Dạ, vậy thì tất cả ưu đãi đều thuộc về hắn, đó cũng vốn là ước mơ cháy bỏng của hắn.
Quyền thế, địa vị, mỹ nữ, tiền tài, chỉ cần hôm nay hắn chiến thắng, Chiến Ngọc Thụ cam đoan sẽ hai tay dâng cho hắn!
Hắn!
Đây đều là những thứ mà người bình thường có phấn đấu cả đời cũng không có được! Tề Vạn Kiếp tất nhiên là muốn!
Nhưng nếu như nói đến điều mà hắn khát khao nhất, lại chính là cơ duyên được khiêu chiến Hoa Vô Thác, chiến thắng Hoa Vô Thác mới chính là mục tiêu cũng như lý tưởng cao nhất đời này của hắn!
Giữa hai việc hày, hoàn toàn không có gì để đánh đồng!
Ở đây không thiếu nhân tài, trong đó không ít các thiếu niên tự cho mình là xuất chúng, thậm chí trong mười vị giám khảo kia đi nữa, tất cả đều nhăn trán, thần thái than thở, vế đối kia nếu xuất phát từ một đời kỳ thánh thì có thể thấy được ẩn bên trong chính là khí thế thâu tóm núi sông, rầm rộ khiến người ta có thể cảm nhận được trong lồng ngực mình hào khí bốc lên, tràn ngập cảm khái!
Ván cờ của trời lấy sao làm quân, ai có thể tính?
Đề ra như vậy, tuyệt đối như vậy, ai có thể đối lại được chứ?
Tề Vạn Kiếp thần hồn lơ đãng không quan tâm xung quanh, bất tri bất giác trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái đi. Trong số những người này, khẳng định người quan tâm câu đối này nhất chính là hắn!
Bởi vì cái đề hóc búa kia đến từ Hoa Vô Thác.
Ngay lúc này, chợt nghe Mặc Quân Dạ từ phía đối diện thở dài.
- Đáng xấu hổ chính là Hoa huynh cho ta vế đối đó, đến tận hôm nay vẫn chưa thể đối lại được, có thể là cả đời này không chừng.
Đoạn lại thở dài, trong giọng nói đầy vẻ mất mát.
Tề Vạn Kiếp tinh thần rung lên, trong khóe miệng lộ ra một vẻ cười, thầm nghĩ: nếu như người có thể đối thì cần gì đến ta? Chỉ khi ngươi đối không ra mà ta đối được, lúc đấy mới chứng minh được ta mạnh hơn ngươi một bậc! Mới chứng minh được trình độ của ta và Hoa Vô Thác là tương đương nhau, còn ngươi chỉ là chiếu dưới….
Hoa Vô Thác, người đời gọi ngươi là kỳ thánh, ta xin phép không phục! Ngươi đã ra đề, thế nào ta cũng phải cố đáp được, cũng như cái tên được người đời tôn vinh là kỳ thánh, sớm muộn cũng có một ngày thuộc về ta, Tề Vạn Kiếp!
Tề Vạn Kiếp vắt óc nghĩ đi nghĩ lại, cố hết sức tìm cách đối được vế trên.
Đang trong lúc hắn huy động bộ não đến tận cùng, đột nhiên nghe thấy một tiếc gõ khẽ trước mặt, Mặc Quân Dạ đã lên tiếng.
- Tề huynh, ngươi còn muốn khiến ta chờ tới bao giờ? Ván cờ này khi nào mới bắt đầu?
Tề Vạn Kiếp mơ màng mở to mắt, lúc này mới thấy được là bản thân đang ngồi trước bàn cờ. Đối diện với hắn chính là vị thiên tài có Không Linh thể chất đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt sắc bén.
Trong tay hắn, vẫn đang cầm một quân, rõ ràng là chờ mình đi cờ.
- Sao?
Tề Vạn Kiếp mơ màng hỏi, giờ phút này hắn từ chìm đắm trong suy nghĩ làm sao đối tỉnh lại.
Đang đắm chìm trong câu đối, hắn vẫn chưa thật sự tỉnh dây.
- Ngươi đoán trước, ngay cả điều này cũng không hiểu sao?
Sắc mặt Quân Mạc Tà khẽ hiện lên vài nét tà quái, trong lòng cười ra tiếng: Xem ra hồn lìa khỏi xác rồi.
- Đoán trước? Đúng rồi, đoán trước.
Tề Vạn Kiếp tựa chừng như là theo bản năng nhặt một con cờ đặt lên bàn.
Quân Mạc Tà từ từ buông tay, quân cờ trong tay khẽ đặt xuống bàn, trong miệng lẩm bẩm.
- Một đôi, hai, ba đôi, vừa đúng sáu quân, xem ra là ta thắng, Tề huynh, đa tạ.
- Ừ.
Tề Vạn Kiếp vẫn còn đang nghĩ về vế đối kia, làm sao mới có thể đối được đây? Có cái gì có thể so sánh với trời cùng sao cơ chứ? Sao khắp tầng trời, trời lại chính là bàn cờ, làm sao đối chứ?
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cách giòn giã, nhìn lại bàn cờ, lúc này đã có thêm một quân đen, đang nằm ở góc trên bên phải.
Đối phương đã ta tay rồi!
Tề Vạn Kiếp trong đầu chớp động, tựa như không cần nghĩ đặt xuống một quân ở góc dưới bên trái.
Cách một tiếng nữa, lại một quân đen được đặt xuống góc trên bên trái!
- Mở màn kiểu gì vậy?
Nửa đời Tề Vạn Kiếp gắn với bàn cờ, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua mở màn kỳ lạ như vậy, vị trí đó nếu như thủ góc thì xa quá, nếu muốn bao vây trung tâm thì cũng không phải, còn muốn chiến biên lại càng không đúng.
Một đạo cờ vây, từ trước đến nay chỉ có góc – biên – trung tâm vừa kể trên, lúc này đối phương lại tấu khúc hoa rơi tán loạn, phá vỡ hoàn toàn kinh nghiệm trước đây của Tề Vạn Kiếp.
Hắn không hề biết rằng cách chơi đó chính là do trái đất suốt mấy trăm năm gần đây nghiên cứu ra trung hòa cả ba cục diện, chính là thủ đoạn tốt nhất!
Huyết Ma
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến