Dị Thế Tà Quân

Chương 949: Người này thật đáng sợ!

: Sói

Quân Mạc Tà lùi lại một bước, cũng không có hành động gì. Thế nhưng khi nghe thấy những lời này của hắn, thần chí của Cố Phi Vũ trong nháy mắt sụp đổ, bị lửa giận thiêu đốt! Cơ hồ muốn phun ra một búng máu:

- Không có thâm cừu đại hận gì? Ngươi vừa mới đem cả tám đại tổ tông nhà ta mắng một lần, cơ hồ bức ta sắp phát điên, hiện tại còn nói như thế?

Cố Phi Vũ thở phì phò, tròng mắt cơ hồ lồi ra, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo giống như ác quỷ Địa Ngục, hắn điên cuồng hét lên, nước bọt bay tán loạn:

- Mặc Quân Dạ, việc đã đến nước này rồi có nói gì cũng vô ích, mặc ngươi khua môi múa mép thế nào, lưỡi có nở hoa sen, hôm nay ta cũng nhất quyết giết ngươi! Cho dù ngươi có thể chất Không Linh thì sao, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết!

Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng, thái độ lại càng khó coi, cực kỳ ủy khuất nói:

- Cố công tử, ngài không nên làm nhục sư phụ Tào Thánh Hoàng của ta, tại hạ sao dám đối nghịch với ngươi? Trốn tránh còn không kịp nữa là, hôm nay ta đã tỏ thái độ nhượng bộ rồi, có thể nói là đã cấp đủ mặt mũi cho ngươi, tại sao còn không thuận theo mà không buông tha... Chẳng lẽ Phiêu Miểu Huyễn Phủ này là địa phương mà người ta không muốn nói lí lẽ?

Vừa rồi Cố Phi Vũ chỉ nói là trong Huyễn Phủ còn có rất nhiều người mà ngay cả Tào Quốc Phong cũng không thể trêu vào! Thế nhưng đây cũng là sự thật, cũng không phải lời khoác lác gì. Thần thái tuy cao ngạo, thế nhưng thật sự căn bản không có vũ nhục của Tào Quốc Phong!

Quân Mạc Tà vừa mở miệng, đã chụp mũ cho hắn ngya lập tức, vì….

…Có hai cỗ hơi thở của cường giả đang tới từ phụ cận…

Giờ phút này thần trí của Cố Phi Vũ có thể nói là đã mất một nửa, lửa giận công tâm, dưới sự dẫn đạo của Quân đại thiếu gia, hắn không thèm lựa lời, mắng:

- Ta mắng Tào Quốc Phong thì thế nào? Ngươi nghe không quen à? Tới đây! Tới đây ta cùng ngươi liều mạng! Không phải lá gan của ngươi rất lớn hay sao? Tào Quốc Phong kia là lão tạp chủng! Lão vương bát đản! Lão chó chế...t Vì cái gì mà ta không thể mắng?

Khi bị Quân đại thiếu hướng đạo, Cố Phi Vũ chỉ cảm thấy: "Dù sao mắng thì cũng đã mắng, mắng tiếp vài câu thì có quan hệ gì? Nếu như có thể khiến cho tên tiểu vô liêm sỉ này tức giận, tiến lên liều mạng với mình, bản thân mình vừa vặn có thể trong phút chốc giết chết hắn!"

Đang mắng thống khoái lâm li, càng cảm thấy mắng chửi như vậy mới sảng khoái. Ngươi vũ nhục tổ tông của ta, ta liền mắng sư phụ của ngươi! Con mẹ nó, chẳng lẽ bản thiểu gia không thể mắng chửi ngươi hay sao?

Chỉ có Miêu Tiểu Miêu dị thường khiếp sợ nhìn Cố Phi Vũ, lại nhìn qua Quân Mạc Tà, trong đôi mắt lộ ra thần sắc cổ quái vừa bực mình vừa buồn cười lại không biết phải làm thế nào!

Quân Mạc Tà đỏ mặt, ấp úng phẫn nộ nói:

- Cố công tử, tại sao ngươi có thể như vậy, ngươi có thể mắng ta, ta cũng không hề để ý, thế nhưng tại sao ngay cả Tào Thánh Hoàng cũng mắng? Còn chửi khó nghe như vậy, chẳng lẽ huynh đệ bảy người bọn họ đều có lỗi với ngươi hay sao? Ngươi chỉ là một kẻ hậu sinh vãn bối, tại sao lại có hành vi như vậy? Là trưởng bối nhà ngươi giáo dục ngươi như vậy hay sao?

Lại một lần nữa dẫn hướng! Mắng chửi đi, mắng chửi đi, ngay cả bảy người đều bị mắng...

Cố Phi Vũ cũng không phụ sự kỳ vọng của Quân Mạc Tà, lại một lần nữa mắng to:

- Phi, lão tử chửi cũng đã chửi rồi, ngươi muốn làm gì nào! Hỗn đản! Đồ hỗn trướng! Huynh đệ bảy người bọn họ thì thế nào? Ỷ vào nhiều người để dọa ta à? Nói cho ngươi biết, bảy người bọn họ cho dù là Thánh Hoàng thì sao! Con mẹ nó tại trong mắt Cố gia chúng ta, ngay cả cái rắm cũng không bằng! Tất cả đều không bằng một phát rắm!

Miêu Tiểu Miêu thoáng cái bưng kín mặt!

Lúc Cố Phi Vũ tức giận, sau lưng hắn bỗng có hai thân ảnh mang vẻ mặt đầy giận dữ, không biết bọn họ đến từ lúc nào, hẳn là đã đứng đó một hồi. Với tu vi ẩn nấp khí tức cường hãn của bọn hắn, tuy bọn họ đứng đó, thế nhưng nếu không quay đầu nhìn lại, cũng không ai có thể cảm giác được nơi đó có hai người đang đứng, ít nhất thì loại Thần Huyền tam phẩm như Cố Phi Vũ khẳng định không thể cảm ứng được.

Một trong số đó mang khuôn mặt bạch diện chữ điền, ba chòm rầu bồng bềnh trước ngực, mũi thẳng mồm vuông, không giận mà uy!

Không phải Thánh hoàng tam cấp Tào Quốc Phong thì còn ai vào đây!

Về phần người còn lại mặt như quả táo, hai mắt dài nhỏ, dưới hàm là bồ râu đen rủ xuống đến bụng, người này chính là ông nội của Cố Phi Vũ Cố Vân Dương!

Giờ phút này hai người đều tức giận đến nỗi khuôn mặt xanh lè!

Miêu Tiểu Miêu đều thấy được hai người kia, Quân Mạc Tà cũng thấy được, thậm chí Tiểu Đậu Nha cũng lưu ý thấy. Duy chỉ có Cố Phi Vũ là không thấy được bọn họ.

Chính là bởi vì Miêu Tiểu Miêu thấy được hai người kia, cho nên trong lòng bất chợt dâng lên con sóng lớn! Nàng chính là một nữ tử thông tuệ, trong nháy mắt đã cẩn thận suy nghĩ về sự thay đổi thái độ đột ngột của vị Mặc Quân Dạ này.

"Nguyên lai, hắn đã tính được hết thảy! Hắn đã sớm biết như vậy, bằng vào tu vi của mình căn bản không phải đối thủ của Cố Phi Vũ, thế nhưng hắn một mặt nhượng bộ, bản thân chỉ có thể tự rước lấy nhục. Cho nên hắn đơn giản lợi dụng thể chất của mình, hung hăng áp chế Cố Phi Vũ..."

"Thế nhưng Cố Phi Vũ lại có tu vi Thần Huyền, nếu không phải một mực có thể áp chế xuống, một khi tinh thần phục hồi lại, kẻ bị hại chính là hắn. Cho nên hắn không tiếc mạo hiểm tánh mạng, làm ra một bộ dáng liều mạng, một mực làm người gây sự! Chính là không cho Cố Phi Vũ chút thời gian phản ứng nào. Cho nên dưới tình huống cổ họng bị lưỡi kiếm dí vào, hắn vẫn còn đem Cố Phi Vũ bức lui mười bảy bước! Đây là dạng đảm lược gì?"

"Nguyên lai hắn căn bản không phải muốn liều mạng, hoàn toàn là mưu đồ của hắn.... Thế nhưng... Không đúng! Mặc dù như vậy, nếu như không có người tới, chẳng phải hắn sẽ chết hay sao?...."

Miêu Tiểu Miêu cau mày nghĩ tiếp, đột nhiên chân mày giãn ra: "Đúng rồi! Thì ra là thế! Không thể tưởng được hắn cũng có thể tính ra chuyện này, bởi vì hắn có thể chất Không Linh, vào Huyễn Phủ tất nhiên phải cầm bảo vật theo. Hắn một mình đi ra, đương nhiên không ai yên tâm, thế nên sẽ có người theo sau dám thị... Chỉ cần hắn làm lớn chuyện này lên, lập tức sẽ có người chạy tới xử lý! Mà hắn thì thật sự đang muốn đám người này tới."

Nghĩ tới đây, trong lòng Miêu Tiểu Miêu đột nhiên khiếp sợ đến tột đỉnh: Một thiếu niên, nhìn có vẻ còn nhỏ hơn mình một hai tuổi, làm sao có tâm cơ thâm trầm như vậy?

"Còn nữa, đến cuối cùng Cố Phi Vũ đột nhiên sụp đổ... Là xảy ra chuyện gì? Tuy hắn một đường ép sát, thế nhưng tuyệt sẽ không quá khẩn trương. Ngược lại, ngoại trừ ngay từ đầu chỉ trừ mũi nhọn đặt trên cổ họng hắn, cuối cùng mỗi lần hắn tiến thêm một bước Cố Phi Vũ lại lùi lại một bước, mũi kiếm cách cổ hắn càng lúc càng xa... Tuy đuổi theo hắn không buông, thế nhưng thủy chung không có chân chính đặt hắn trong nguy hiểm. Lẽ ra Cố Phi Vũ không nên sụp đổ, nhưng hắn vẫn suy sụp, là chuyện gì vậy?"

Trong lòng Miêu Tiểu Miêu điên cuồng tự hỏi: "Đúng rồi, là bởi vì ta. Bởi vì ta lúc đó đã liếc mắt nhìn Cố Phi Vũ. Hắn căn bản đã xấu hổ và giận dữ muốn phát điên, trong lòng vẫn rất để ý đến ta, cho nên khi ta liếc mắt, ngược lại làm cho tinh thần của hắn sụp đổ!"

"Nếu như không phải tại ta, hôm nay chỉ sợ tên Mặc Quân Dạ này sẽ bị áp chế tới thời khắc cuối cùng!"

"Hắn tuy một mực không có nhìn ta, nhưng lại vẫn rất lưu ý tới ta. Cho nên ta thoáng đảo mắt, Mặc Quân Dạ lập tức biết Cố Phi Vũ sắp suy sụp. Cho nên ngay lúc đó hắn chính thức lùi về phía sau, thoát khỏi nguy cơ! Tên Mặc Quân Dạ này đã hiểu thấu đáo nhân tính cùng tính cách của Cố Phi Vũ! Khi nào thì tiến, khi nào thì lùi, trật tự rõ ràng, không một tia phân tán! Thật là lợi hại!"

"Một cái liếc mắt của ta đã làm rối loạn tâm tư của hắn, nhưng mà đúng vào lúc đó Tào Thánh Hoàng cùng Cố lão gia chủ lại tới, mà tên Mặc Quân Dạ này lập tức thối lui tới cực hạn, càng lợi hại hơn là vừa lui nhưng vẫn có thể kích khởi lửa giận của Cố Phi Vũ, khiến hắn mất đi lý trí, lại dùng ngôn ngữ dẫn dụ khơi mào mâu thuẫn, mà hắn...Ở trong mắt người ngoài nhìn lại, lại chính là kẻ không có tội, chịu đủ khi dễ của một phương! Ai có thể đoán được người chính thức chịu mọi chà đạp lại là Cố Phi Vũ, kẻ đang không ngừng mắng to kia?"

"Ừm, dù sao cũng đã trực tiếp đối mặt với Cố Phi Vũ, không còn có hi vọng hòa giải, không bằng dứt khoát đắc tội! Hôm nay quyết liệt trước mặt đám cao tầng, càng đem chính mình đặt ở địa vị người bị hại... Mà Tào Quốc Phong bảy người lúc này... xem ra Cố gia sắp gặp tai nạn lớn rồi!"

Miêu Tiểu Miêu nghĩ thông suốt hết thảy, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà càng thêm hoảng sợ: Người này quả thực là một quái vật! Tuyệt đối không thể đắc tội! Nếu không bản thân cũng không biết vì sao mình chế...t.

Tình hình phức tạp như vậy, trong thời gian ngắn hắn đã đưa ra đối sách như vậy, phản ứng chính xác, công lực thấp hơn nhiều so với đối phương, lại không hề loạn chút nào. Chỉ với lực lượng của một người đã lật ngược cục diện trở thành nghiêng hẳn về một bên...

Miêu Tiểu Miêu tự hỏi lòng, nếu như đặt chính mình vào vị trí của Mặc Quân Dạ, mình tuyệt đối không thể làm được như vậy! Rất đơn giản, đối phương cơ hồ là vô ý thức áp dụng phương pháp chính xác nhất để tự bảo vệ mình. Mà bản thân mình một mực mắt thấy hết thảy sự việc phát triển, đến lúc cuối cùng rốt cuộc mới căn cứ vào chuyện đã phát sinh mà dự đoán được hết thảy!

Chênh lệch trong chuyện này quả thực là như khoảng cách giữa trời và đất!

"Trêu chọc phải một người như vậy, Cố Phi Vũ xong rồi! Thậm chí Cố gia cũng sẽ gặp xui xẻo a."

Thần sắc của Miêu Tiểu Miêu trở nên ngưng trọng, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía vị Mặc Quân Dạ có công lực tu vi kém xa mình, không ngờ trên mặt mang theo một tia kính sợ! Cùng hiếu kỳ!

Cái này, đến tột cùng là dạng người gì? Tài trí như vậy, cho dù tung hoành thiên hạ cũng vẫn dư dả! Cái này... Thật sự là quá... Đáng sợ!

Nhìn bộ dáng chật vật mà không biết chuyện gì sắp xảy ra của Cố Phi Vũ, trong lòng Miêu Tiểu Miêu trong lòng nổi lên một hồi thoải mái: Những năm qua dây dưa cùng Cố Phi Vũ quả thực làm cho nàng phiền chán tới cực điểm... Nếu như nhờ vào tên Mặc Quân Dạ này thoát khỏi Cố Phi Vũ, đối với chính mình mà nói cũng là một chuyện tố...t

Miêu Tiểu Miêu lại không biết, tuy phen dự đoán này của nàng hợp tình hợp lý, thế nhưng cũng chỉ có một phần nhỏ là đoán trúng. Chuyện thực chân chính là Quân đại thiếu gia đã tài cao mật lớn trộn lẫn trong đó một tia tinh thần điều khiển nho nhỏ...

Chỉ có điều kết cục đều giống nhau, trêu chọc phải Quân Mạc Tà, Cố Phi Vũ không thể nghi ngờ đã gặp kết cục cực kỳ đáng thương và xui xẻo...

Mà hiện tại Cố Phi Vũ đáng thương xui xẻo vẫn quay mắt về phía Quân Mạc Tà, chẳng những không nhận ra sau lưng có người tới, hơn nữa càng mất đi lý trí mắng to:

-... Tào Quốc Phong là cái thứ gì? Cũng xứng đem ra dọa ta? Con mịa nó, Cố gia chúng ta, Cố gia! Tiểu tử, ngươi có biết Cố gia không? Nói cho ngươi biết! Nam nhân của Cố gia ta có thể ép chết Tào Quốc Phong dễ như nghiền chết một con kiến vậy! Thiệt thòi cho ngươi còn tưởng có chỗ dựa gì! Ngươi đúng là một kẻ hai lúa tưởng hắn là thần tiên! Ta nói thật cho ngươi biết, năm đó ông nội ta luận võ cùng Tào Quốc Phong, Tào Quốc Phong bị đánh bại phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cuối cùng khiến ông nội ta mềm lòng, lúc đó hắn mới may mắn thoát chết, kéo dài hơi tàn cho tới bây giờ, vấn đề này chắc hẳn ngươi cũng không biết đúng không? Ha ha ha...Đúng là buồn cười! Hai lúa, hiện tại đã biết sư phụ ngươi là loại người gì rồi chứ?

Nguyên bản sắc mặt của Tào Quốc Phong Tào Thánh Hoàng cùng vị lão nhân mặc thanh y ở phía sau lưng hắn đang tái nhợt, lúc này trực tiếp đổi thành màu đen như đít nồi!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến