Quân Mạc Tà đã chết rồi, cho dù tư chất như thế nào cũng đã là chuyện cũ, mà tiểu tử trước mắt này có tư chất tuyệt vời cho dù là tìm khắp thế gian cũng không có người thứ hai. Tào Quốc Phong không thể nào để một nhân tài như vậy thoát khỏi tay mình chứ? Đây chính là đệ nhất cao thủ trong tương lai a!
- Tào Quốc Phong, ngươi thật sự là khinh người quá đáng. Ngươi dựa vào cái gì để dành người với ta?
Triển Mộ Bạch thẹn quá hoá giận, nói:
- Hôm nay, ngươi nên cho ta một lời hợp lý!
Hắn đã quyết định, cũng không quản gì nhiều, chỉ cần có cơ hội liền trở mặt, chỉ cần có thể cướp được tiểu tử nghịch thiên này thì giá nào cũng đáng, giỏi lắm là bỏ Độn Thế Tiên Cung, thậm chí cả Triển gia tìm địa phương bí ẩn chuyên tâm dạy đồ đệ. Đây chính là quang vinh cả đời, hy sinh cỡ nào cũng đáng giá.
Trước mắt, tuy còn có sáu người cũng có ý đồ giống nhau nhưng Tào Quốc Phong thủy chung vẫn là người cầm đầu trong lần hành động này của Phiêu Miểu Huyễn Phủ. Cho dù bọn họ có tranh chấp thì cũng cuối cùng cũng chỉ là tranh chấp giữa mình và Tào Quốc Phong mà thôi.
Tiên hạ thủ vi cường!
- Chư vị lão tiên sinh, có thể nghe vãn bối nói vài câu hay không?
Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt, đúng là giọng nói của Quân đại thiếu gia. Bọn hắn đem mình ra làm mục tiêu đấu khẩu liên miên không dứt, Quân đại thiếu gia đảo mắt tới lui, cân nhắc, nhờ vào cục diện này mà mình sẽ có được ưu thế, chiếm chút tiện nghi.
- Ngươi nói đi!
Tào Quốc Phong và Triển Mộ Bạch đồng thời mở miệng, bọn hắn cũng cần tranh thủ lấy lòng của đứa đệ tử tương lai này.
- Ách... Gia sư từng nói cho vãn bối biết, lấy cách làm người của một gia sư, điều đầu tiên phải nói đến chính là tay nghề. Hai vị tiền bối tranh chấp nhau làm gì? Dù sao vãn bối cũng ở đây, không đi đâu được, nếu không bái vị này làm sư phụ thì cũng đầu nhập người kia làm đệ tử. Do đó nếu phải bái sư thì ta cũng muốn chọn người lợi hại hơn một chút. Không bằng hai vị thử bàn luận xem ai cao ai thấp. Người thua đương nhiên cũng không cần phải nói nữa?
Quân Mạc Tà co rúm lại, ngập ngừng nói:
- Hả?
Vừa nghe những lời này, hai người liền toan tính. Lời này rất có lý, kẻ nào bại thì cũng khỏi phải tranh dành nữa. Hai bên liền nảy sinh chiến ý, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai bên đều lộ rõ quyết tâm.
- Không sai, không sai, thắng làm vua, toàn quyền làm chủ. Giải pháp này chính là biện pháp tốt nhất cho lần tranh chấp này. Sáu người còn lại đồng thời la lên, họ đối với Tào Quốc Phong cực kỳ có niềm tin. Tào Quốc Phong chính là Thánh Hoàng cấp ba còn Triển Mộ Bạch cũng rất bất phàm nhưng cũng chỉ đạt tới Thánh Hoàng cấp hai mà thôi. Đây chính là một chênh lệch tương đối lớn.
Phương thức luận võ quyết thắng thua, thu đồ đệ chẳng khác nào tạo ưu thế cho Tào Quốc Phong.
Triển Mộ Bạch toát mồ hôi, cắn răng nói mãi mới nên lời.
- Đánh thì đánh.
Một trận chiến này nếu quả thật phải đánh dĩ nhiên là mình thua chắc mà quan hệ giữa Tam Đại Thánh Địa và bọn người Tào Quốc Phong cũng bởi vậy mà tiêu tan.
- Nhưng việc này cũng không nên nóng vội. Tào huynh, kỳ hạn phải trở lại Huyễn Phủ của ngươi vẫn còn, hay là trong thời gian còn lại chúng ta cùng thử xem năng lực của tên tiểu tử này một chút rồi tính tiếp. Nếu tiểu tử này đủ tư chất nhưng không có ngộ tính thì không cần phải nói gì cả. Ai thu làm đệ tử thì việc này bàn sau, mọi người thấy như thế nào?
Triển Mộ Bạch quả nhiên là lão cáo già, nhanh chóng đưa ra lời nói hợp tình hợp lý.
- Cũng tốt.
Tào Quốc Phong cũng hiểu được hiện tại không nên cùng Triển Mộ Bạch trở mặt. Nếu quả thật trở mặt thì động thủ vẫn phải động thủ. Nhưng Triển Mộ Bạch nói năng mềm dẻo, nếu mình cứ khăng khăng thì quả thật không hay nên đành miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng hắn cũng nghĩ đến việc Triển Mộ Bạch lần này trở về chắc chắn sẽ liên lạc nhiều vị Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa đến để gây áp lực với mình. Mình thế cô nên thời gian càng dài thì càng bất lợi cho mình.
Tâm niệm vừa nghĩ liền nảy sinh chủ ý, xoay người lại nhìn sáu vị Thánh Hoàng cùng đi với mình nghiêm mặt nói
- Sáu vị huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi, cùng gặp tuyệt thế thiên tài này, nếu một mình ta chiếm tiện nghi này trong lòng cũng không yên tâm, ta cũng biết các vị huynh đệ đối với tiểu tử này cũng có chút vừa ý, không bằng như vậy. Nếu ngày sau Tào mỗ may mắn có thể đem kẻ này thu làm môn hạ thì ngoài việc hắn là truyền nhân của Tào mỗ thì hắn cũng chính là đệ tử của sáu vị huynh đệ. Nói cách khác tiểu tử này không chỉ kế thừa y bát của ta mà còn là truyền nhân của bảy người chúng ta luôn. Sáu vị huynh đệ không biết các ngươi nghĩ thế nào?
Hắn nói những lời này, đứng ở góc độ người đứng đầu đã cho sáu người còn lại một nhân tình. Hơn nữa hắn cũng có nắm chắc sáu người cũng sẽ không cự tuyệt. Sao có thể cự tuyệt chứ, đây chính là sư phụ của cao thủ đệ nhất thiên hạ trong tương lai. Cho dù là hữu danh vô thực thì cũng là thành tựu và quang vinh lớn lao.
Quả nhiên sáu người kia khi thấy hai người tranh chấp đã có lòng nhường lại, xem như mọi việc không liên quan đến mình, nhưng lúc này nghe được Tào Quốc Phong nói như vậy thì vô cùng sung sướng.
- Tào huynh, lời này của ngươi là thật?
- Sao lại thật không, các ngươi không tin ta nguyện ý đem cao đồ cùng chia sẻ với mọi người sao?
Tào Quốc Phong cười khổ một tiếng:
- Trước mắt nếu chúng ta không liên thủ lại thì đồ đệ này chỉ sợ sẽ bị Tam Đại Thánh Địa đoạt đi. Vùng này dẫu sao cũng là địa bàn của họ,cường long khó áp địa đầu xà a. Nếu quả thật bọn hắn đắc thủ, thì nhiều nhất là hai trăm năm sau, địa vị đứng đầu của Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta khó mà giữ được. Bất kể là vì truyền thừa hay vì Huyễn Phủ, bảy người chúng ta nhất định phải hộ tống kỳ tài này quay về Phiêu Miểu Huyễn Phủ. Mặc dù Lão phu vẫn có lòng độc chiếm nhưng nói như thế nào thì cũng là một phần tử của Huyễn Phủ, cũng nên vì tương lai Huyễn Phủ mà tận lực.
Hắn dừng một chút nói:
- Đại trượng phu đã nói thì không nuốt lời, ta nếu nói bảy người chúng ta có cùng đệ tử thì từ nay về sau sẽ không thay đổi. Chỉ có một yêu cầu duy nhất về danh phận thì hắn chính là truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác của lão phu. Lão phu cũng chỉ có một yêu cầu này mong chư vị nhận lời.
Hắn nói như thế đủ thấy thẳng thắn thành khẩn, sáu người còn lại trong lòng đều cảm thấy hổ thẹn, thầm nghĩ mình đã xem nhẹ đại cục. Tuy nói đồ đệ này phải là truyền nhân danh nghĩa cảu Tào Quốc Phong truyền từ đời này sang đời khác hay không nhưng hắn cũng là đệ tử của sáu người mình, cái này cũng không khác biệt gì lắm, nên sáu người cùng đồng thanh:
- Điểm ấy Tào huynh cứ yên tâm đi, tuyệt không có vấn đề gì. Nếu là đệ tử của bảy người chúng ta thì Tam Đại Thánh Địa muốn đến đoạt đi thì huynh đệ chúng ta cũng không phải ngồi không mà nhìn.
Triển Mộ Bạch âm thầm kêu khổ, chiêu này của Tào Quốc Phong quả nhiên cực kỳ lợi hại, lập tức có được sáu trợ thủ thực lực cao thâm đáng tin cậy. Điều này càng làm cho kế hoạch của mình càng thêm khó khăn, cho dù dốc toàn bộ lực lượng của Tam Đại Thánh Địa cũng chưa chắc đã có thể xoay chuyển được tình thế.
Nhưng Triển Mộ Bạch cũng sẽ không bởi vậy mà buông tay. Phiêu Miểu Huyễn Phủ sợ Tam Đại Thánh Địa dùng kẻ này để áp đảo Huyễn Phủ sau hơn trăm năm thì mình cũng không hy vọng kẻ này làm nguy cơ trong tương lai đối với Tam Đại Thánh Địa.
Cần phải thoát khỏi cái bóng Phiêu Miểu Huyễn Phủ.
Không Linh thể chất, thể chất của Cửu U đệ nhất thiểu, thành tửu của Cửu U đệ nhất thiểu năm đó. Vừa nghĩ đến đây, tim của Triển Mộ Bạch kích động như muốn nổ mạnh. Bất kể như thế nào cũng không thể buông tay.
Hai bên đã thống nhất nên cơm cũng không ăn, sau khi thanh toán liền trở về Trần phủ.
Đến nỗi Quân Mạc Tà còn được bảy vị Thánh Hoàng Phiêu Miểu Huyễn Phủ vây quanh, tiền hô hậu ủng tiến về phía trước.
Thánh Hoàng mở đường, Thánh Hoàng áp trận, tả hữu cũng là Thánh Hoàng.
Quân đại thiếu gia giờ phút này được đãi ngộ cực kỳ cao, cho dù là Cửu U đệ nhất thiểu vạn năm phía trước cũng tự than không bằng.
Không ngờ, Triển Mộ Bạch, một trong tám vị Thánh Hoàng cũng đang kín đáo quan sát.
Bát đại cao thủ mắt thấy hắn dưới bầu không khí vây quanh bởi tám vị Thánh Hoàng mà thần thái vẫn tự nhiên, giơ tay nhấc chân cũng không ngại ngùng gì, thần tình trầm ổn, không lộ chút mất bình tĩnh nào.
Quả nhiên bất phàm. Không hổ là Không Linh thể chất. Các vị Thánh Hoàng đối với Quân đại thiếu gia đánh giá lại cao lên một bậc.
Phải biết rằng dưới hơi thở của tám vị Thánh Hoàng thì cho dù là ở bên trong Thiên Phạt sâm lâm cũng có thể cho làm cho vạn thú tránh né, đây là mạnh tới cỡ nào chứ? Lúc này tuy rằng vẫn chưa biểu lộ ra uy áp nhưng dưới khí thế lớn như vậy không phải ai cũng có thể thừa nhận được.
Tám người đều có mục đích riêng phải đạt được khi quay lại Trần gia. Quân Mạc Tà giả quỷ ăn thịt Đường Tăng và đám người Thánh Hoàng của Phiêu Miểu Huyễn Phủ được an bài trong một tòa nhà ở giữa một cái sân nhỏ do Trần gia chuẩn bị. Mà Tào Quốc Phong ở sát vách với phòng của Quân Mạc Tà.
Tào Thánh Hoàng đại nhân hiển nhiên rất muốn thu đồ đệ để truyền nghề nhưng chứng kiến biểu hiện bên ngoài của hắn: Tuy rằng cố gắng trấn định, trầm ổn, nhưng vẫn không dấu được một chút thần sắc bất lực, bàng hoàng. Tào Quốc Phong trong lòng không khỏi dâng lên chút yêu mến. Aiz, rốt cuộc vẫn là người của thế tục, tuổi quá nhỏ, chưa trải qua cảnh đời, vẫn lịch lãm chưa đủ, nhìn thấy sự hoa lệ của Trần gia lại có thể xao động như vậy.
Nhưng cử để hắn từ từ thích ứng đi, ngày mai, lão phu sẽ triệu kiến Trần gia gia chủ đến, đến lúc đó mình biểu hiện địa vị siêu nhiên thì sẽ giải trừ được sự sợ hãi trong lòng hắn. Hắn chính là đệ tử tương lai của bảy người mình, chỉ là một Trần gia nho nhỏ thì tính là cái gì. Để cho bọn họ chiêu đãi mình thì đã phước đức lắm rồi.
Sau một hồi an ủi Quân đại thiếu gia, rồi lại nói về việc sinh hoạt hàng ngày, thái độ hoà nhã dễ gần làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy dễ chịu, lại lấy vô thượng thần công trong lúc nói chuyện tạo ra không khí đặc biệt giúp cho Quân Mạc Tà thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng.
Sau khi mọi việc hết thảy, thấy Quân Mạc Tà đã trở lại bình thường, thì bảy đại Thánh Hoàng mới trở về phòng đả tọa luyện công. Đến cảnh giới bực này thì bọn hắn có ngủ hay không cũng chỉ là việc nhỏ. Huống chi bảy người trong lòng tuyệt đối so với Quân Mạc Tà lại càng kích động hơn.
Nhưng bọn hắn không có phát hiện ngay sau rời đi, thì vị đồ đệ chuẩn này trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt và một loạt âm mưu. Đây đúng là cơ hội trời cho để châm ngòi ly gián giữa hai bên... Nếu mình để tên đồ đệ này chết đi thì sẽ như thế nào đây?
Quân Mạc Tà rất chờ mong....
Bảy vị Thánh Hoàng mặt ngoài thì nói là quay về phòng đả tọa nhập định nhưng thực tế thì lại bắt đầu truyền âm nhập mật tán gẫu nói chuyện với nhau. Bảy người càng nói càng hưng phấn. Thậm chí đã bắt đầu thảo luận sau khi trở lại Huyễn Phủ thì chuẩn bị như thế nào cho đồ đệ bảo bối này, đầu tiên thì dùng linh dược nào, sau đó dựa vào đặc điểm công pháp của bảy người, người nào dạy trước, người nào dạy sau, người nào sẽ tăng cường, người nào sẽ củng cố thực lực cho hắn.
Đợi hắn đạt tới trình độ nào thì dùng tiếp phương pháp gì... Thậm chí còn nói tới khi hắn đạt tới một trình độ nhất định sẽ dùng thiên địa kỳ bảo, quả Thất thải của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, tiến hành tẩy kinh phạt tủy, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tạo ra một cao thủ cái thế vô song.
Phải biết rằng đồ đệ tu vi càng cao xuất sư càng sớm thì vinh quang lại càng lớn.
Tin rằng có vị đồ đệ này, thì sau này Phiêu Miểu Huyễn Phủ muốn hoàn toàn áp đảo Tam Đại Thánh Địa thì căn bản không tồn tại vấn đề gì, thậm chí mạnh tay đàn áp cũng không phải là tham vọng quá đáng. Mục tiêu chính là phải cố gắng đạt được cỡ Cửu U đệ nhất thiểu, cái này cũng không phải là không thể.
Bảy người càng nói càng cao hứng phấn chấn, thậm chí đều tự vẽ ra một kế hoạch hoành tráng. Nghĩ tới tương lai tươi sáng, bảy người cũng không kìm được sự hưng phấn trong lòng.
Trong chốn giang hồ một thanh niên có tư chất tốt muốn kiếm thầy giỏi dĩ nhiên cần phải có cơ duyên. Nhưng một vị cao thủ tuyệt đỉnh muốn tìm một đồ đệ hoàn toàn hợp tâm ý là một chuyện vô cùng khó khăn.
Các vị Thánh Hoàng cũng không biết, không thể xác định trên đời có bao nhiêu thiên tài Không Linh thể chất. Nhưng Quân Mạc Tà lại biết, cái gọi là Không Linh thể chất từ vạn năm qua tuyết đối không phải chỉ có một mình Cửu U đệ nhất thiểu.
Thế giới này từ cổ chí kim không biết đã chôn vùi bao nhiêu thiên tài? Không một ai biết, nếu nói ra chì sợ cỡ quân đoàn trăm vạn người cũng không phải kém. Bao nhiêu thiên tài không có kỳ ngộ chỉ đảnh phải làm nông phu, thương nhân, thậm chí còn rơi vào cảnh bần hàn.
Không có Bá Nhạc thì làm sao có thiên lý mã. Hai yếu tố thiếu một cũng không được.
Thời gian lặng lẽ trôi. Bầu trời không trăng không sao, chớp mắt cũng tới gần sáng. Đúng lúc này bảy người Tào Quốc Phong đồng thời phát hiện dị thường.
Phải biết rằng bảy người này tuy rằng đang trao đổi bí mật nhưng mỗi người đều để tâm quan sát. Đây chính là linh không thể chất trong truyền thuyết, Triển Mộ Bạch thèm nhỏ dãi như vậy nếu không quan sát kỹ thì làm sao yên tâm được.
Không đảm bảo sẽ không có ai phá đám.
Cho nên bảy người dù nói chuyện với nhau rất nhiều nhưng luôn bảo trì cảnh giác. Mắt thấy một đêm sắp hết, trời sắp ló dạng nên mọi người định buông lơi cảnh giá một chút thì đúng lúc này dị biến phát sinh.
Một tiếng gió vi diệu tới cực điểm xẹt qua, cho dù cẩn thận lắng nghe cũng sẽ cho rằng tiếng gió tự nhiên thôi qua. Nhưng bảy người về điểm này lại rõ ràng hơn ai hết, ngọn gió tự nhiên này bỗng nhiên hiện ra, hơn nữa lại hướng tới tòa biệt viện mọi người đang ở.
Động tác thật mau lẹ.
Nếu là người bình thường há có thể giấu diếm được cao thủ Thánh Hoàng? Không nói tới gần gang tấc trong biệt viện mà xa trăm trượng cũng đã bị phát hiện.
Người này tu vi không thua gì một trong bảy vị Thánh Hoàng. Triển Mộ Bạch, lão nhân ngươi quả nhiên đến đây.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến