Lộc Truy Phong cảm giác được, từ hai ngón tay của Quân Mạc Tà truyền ra một cỗ lực lượng vô cùng thần kỳ tiến vào thân thể của mình, chạy dọc theo kinh mạch, tuy rằng chỉ chạy một vòng thôi nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể vốn đã khô kiệt và gần như không hoạt động thì dường như có dấu hiệu sống lại.
Ba trăm năm không ngừng ra sức nên cạn kiệt khiến cho thân thể hắn tựa như một gốc cây già sống qua vạn năm, đã đạt tới cực hạn; tuy rằng bề ngoài vẫn trông như bình thường nhưng bên trong lại hoàn toàn mục nát, điều duy nhất hắn có thể làm chính là chậm rãi chờ đợi lão hóa, rồi cuối cùng tan thành hư ảo.
Nhưng lực lượng kỳ diệu khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ này lại làm cho thân thể gần như chết héo của hắn xuất hiện một chút sinh cơ, một chút sinh cơ khó hiểu.
Giống như một làn gió xuân chợt thổi qua. Tuy rằng không thật sự mang lại sinh cơ nhưng chỉ cần ngọn gió xuân này không mất đi, thì có thể làm cho mưa thuận gió hoà biến một phiến hoang vu thành ốc đảo đầy sức sống.
- Tình huống quả thật có chút nghiêm trọng bất quá cũng không đến mức không có cách cứu chữa.
Quân Mạc Tà thu tay, ánh mắt chợt lóe lên rồi nói
- Trước tiên hãy tĩnh dưỡng một thời gian, để ta sẽ luyện chế cho mọi ngườii mấy liều đan dược đặc biệt, làm cho sinh mệnh của mọi người cạn kiệt lần nữa, sau đó dùng một loại đan dược khác để điều tiết hao tổn thân thể, làm liên tục như vậy trong vòng một năm, tin rằng sau đó, cái gọi là nguy hiểm từ bên trong cơ thể khô kiệt sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó ta có lòng tin sẽ khôi phục hoàn toàn thực lực của mọi người lại như xưa, thêm vào đó lấy kinh nghiệm tích lũy mấy trăm năm nay sẽ làm cho các vị có thêm một bước tiến dài.
- Kỳ thật mọi người bị tổn hao nhiều nhất chính là Huyền đan lực lượng, bị cạn kiệt dẫn đến suy thoái. Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát.
Quân Mạc Tà hời hợt nói.
- Hoàn toàn khôi phục? Thậm chí là tiến thêm một bước? Thực sự không phải là chuyện gì to tát?
Lộc Truy Phong hoàn toàn ngây người. Huyền đan suy thoái, đây chính là kết thúc của huyền thú mà còn không phải là chuyện to tát gi?
Hắn không thắc mắc nữa mà trong lòng mừng như điên, tuy rằng có chút không hiểu về lực lượng thần kỳ của Quân Mạc Tà. Có thể khôi phục thân thể khỏe mạnh, kéo dài sự sống đã là việc đáng mừng rồi, bây giờ nghe ý tứ của Quân Mạc Tà thì thậm chí ngay cả thực lực cũng có thể khôi phục, hơn nữa còn có một bước tiến dài.
- Đúng vậy. Chỉ cần làm theo phương thức điều dưỡng của ta, lấy căn cơ của mọi người, còn có mấy trăm năm tích lũy, tuyệt đối có thể tiến một bước dài sau ba trăm bảy mươi lăm năm.
- Tuy rằng các vị phải trả một giá rất đắt, nhưng cố gắng của các vị so với cố gắng của người khác nhiều gấp bội, mặc dù công lực tu luyện ra đại bộ phận đều bị tiêu hao nhưng có một kết quả không thể chối cãi đó là kinh mạch của các vị trong hơn ba trăm năm khắc khổ tu luyện đã khuếch trương không biết bao nhiêu lần. Phong ấn tuy rằng hút hết công lực các vị vất vả tích góp từng tí một nhưng lại không làm cho kinh mạch của các vị nhỏ đi. Vì vậy một khi khôi phục được tu vi khi xưa, các vị tu luyện sẽ càng nhanh chóng, làm ít hưởng nhiều. Trong thời gian cực ngắn, có thể bổ sung công lực tổn thất và tiến thêm một bước dài.
- Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm chắc chắn thân thể chư vị tiền bối vô sự
Quân Mạc Tà cười cười, việc hắn đầu tư như vậy cũng đáng giá. Chín người này ai cũng là cường giả cấp Thánh Vương. Hơn nữa bất kể là vận mệnh hay lập trường đều gắn kết họ lại với nhau.
Khi nhóm người này nhận sự giúp đỡ của mình thì Quân Mạc Tà cũng sẽ nhận được sự ủng hộ hết mình từ bọn họ.
Bất quá Quân Mạc Tà vẫn còn tâm sự trong lòng. Lấy năng lực trước mắt của hắn, nếu dùng Hồng Mông Tử Khí để chữa thương cho các vị tiền bối Thú Vương thì bọn họ sẽ nhanh chóng hồi phục, hiệu quả cũng cao.
Nhưng sở dĩ hắn không làm như vậy bởi vì cũng không phải hắn kiêng kị gì mà là lúc này Quân Mạc Tà không có nhiều thời gian để lãng phí. Lấy thực lực bản thân chín vị Thú Vương, thời gian trị thương cho mỗi người ít nhất cũng phải mất bốn năm ngày, tổng cộng cũng cần hơn bốn mươi ngày, nhưng Đông Phương Thế Gia ở bên ngoài có thể không chờ đợi được.
- Việc điều trị này hơi tốn công phu, các vị tiền bối trước hết hãy trở lại tộc đàn tu dưỡng, có thể tận dụng khoảng thời gian này tiến hành Thú Vương truyền thừa mau chóng đề cao thực lực Thiên Phạt huyền thú. Mặt khác ta muốn mời Lang Thánh Vương tạm thời đi theo ta, ta sẽ luyện chế đan dược thích hợp trong thời gian nhanh nhất để Lang Thánh Vương mang về, vì bây giờ ta phải ra ngoài một chuyến.
Quân Mạc Tà trong mắt hiện lên một đạo hàn quang
- Có một số việc cần phải nhanh chóng giải quyết.
Quân đại thiếu gia sở dĩ lựa chọn Lang Thánh Vương đi theo là bởi vì hơn hơn ba trăm năm qua, lang tộc đã hoàn toàn xuống dốc cho dù Lang Thánh Vương muốn truyền thừa thì cũng tìm không ra đối tượng thích hợp.
- Sự tình này gấp như vậy sao? Ngươi có cần người giúp đỡ không?
Lộc Truy Phong vội vàng hỏi, người phấn chấn. U ám qua đi, trời quang quay lại, đâyđúng là càm giác bản thân đã khôi phục sức sống sinh tồn.
- Không cần. Chỉ cần Hạc vương và Ưng Vương kêu huyền thú phi hành, nhanh chóng liên lạc với các đại thế gia rồi đem tin tức cụ thể truyền về là tốt rồi.
Quân Mạc Tà nặng nhọc nói, nhấn mạnh câu cuối cùng
- Phải tiến hành việc này một cách nhanh nhất.
- Hiểu rồi.
Hạc Trùng Tiêu và Ưng Vương Ưng Toái Không tức thời truyền lệnh xuống. Bên ngoài vài đầu huyền phi hành cửu cấp lập tức bay lên trời rồi mất hút trong mây mù.
Lúc Quân Mạc Tà rời đi, Lộc Truy Phong đột nhiên gọi hắn lại thần sắc có chút khẩn trương, khó khăn lắm mới mở miệng nói ra được
- Quân Mạc Tà, ngươi có thể có rất nhiều năng lực thần kỳ, tiềm năng vô hạn, ta sống gần ngàn năm cũng không thấy ai hay một người nào có thể so được với ngươi. Nhưng... có một việc... Tuyết Yên hiện tại đã được ngươi an bài để chữa thương, ta chỉ muốn nói với ngươi...
Thanh âm của hắn có chút ngập ngừng, nói năng lộn xộn, giống như không biết nói như thế nào mới tốt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Quân Mạc Tà không hấp tấp chút nào, lẳng lặng, kiên nhẫn nghe.
- Ngươi chắc cũng đã nghĩ tới, huyền chúng ta một khi Hóa Hình tất nhiên đều là mấy trăm tuổi. Nhưng đây là quan điểm sai lầm. Trên thực tế huyền thú chúng ta trước khi hóa hình nếu không có thể đột phá tất nhiên sẽ phải chết; nhưng một khi đã Hóa Hình sinh mệnh chẳng khác gì bắt đầu một lần nữa. Nói cách khác, tuổi sẽ được tính lại từ lúc hóa hình. Hơn nữa sau khi hóa hình thì có thể sống lâu hơn nhân loại, nhân loại sống một năm thì chúng ta có thể sống mười năm. Ta nói như vậy ngươi hiểu không? Cho nên Tuyết Yên... kỳ thật chỉ là tiểu nữ hài.
Lộc Truy Phong lắp bắp nói xong thì mồ hôi đã đầy trán, chuyện giải thích như vậy thật sự là ngoài khả năng của hắn.
- Ta hiểu.
Quân Mạc Tà trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp. Lộc Truy Phong sở dĩ khẩn trương như vậy cũng không phải hắn sợ mình hoặc hắn cầu mình điều gì mà là vì Mai Tuyết Yên. Vì hạnh phúc của Mai Tuyết Yên. Như một vị trưởng bối đang lo cho nữ tử của mình lấy chồng, đây là loại suy tính thiệt hơn, lo lắng sẽ bị bên chồng khi dễ, hoặc khinh thường. hoặc...
Mai Tuyết Yên có trưởng bối như vậy làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy cao hứng thay cho nàng.
- Còn nữa... Huyền thú và nhân loại kết hợp, từ trước tới nay...
Lộc Truy Phong thở một hơi dài nhưng tiếp đó lại cà lăm, lần này chính hắn cũng không biết mình phải nói như thế nào, rốt cuộc là đang nói cái gì. Vì vấn đề luôn luôn là cấm kỵ của cả toàn bộ đại lục. Cho nên hắn nói ra liền nhận ra mình không biết phải nói thêm gì nữa.
Nhưng Quân Mạc Tà lại rất hiểu ý tứ của hắn.
Quân Mạc Tà thận trọng gật đầu, nghiêm mặt nói
- Ta hiểu được ý tứ của người. Tuyết Yên là thê tử của ta. Cả đời này đều là như vậy. Cho dù nàng vĩnh viễn không thể khôi phục hình người, ta cũng như cũ ôm nàng bái đường thành thân.
Hắn mỉm cười tiếp
- Có lẽ các ngươi không biết, thanh danh của ta ở phiến đại lục này thối tới tám vạn dặm rồi. Với ta mà nói cưới huyền thú làm vợ cũng không tính là chuyện gì ghê gớm.
Đám người Hạc Trùng Tiêu hiểu rõ nội tình bên trong đều phì cười không dứt.
Lộc Truy Phong cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói tiếp
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Như trút được gánh nặng, hạnh phúc của Mai Tuyết Yên đối với chín người bọn họ mà nói chính là việc lớn nhất. Bởi vì nếu Mai Tuyết Yên bị ủy khuất bọn hắn tất nhiên cũng sẽ không dễ chịu gì. Huống chi chín người này đều yêu thích cưng chiều Mai Tuyết Yên từ tận đáy lòng, cũng sẽ không cho phép nàng chịu ủy khuất.
Quân Mạc Tà lại có chút buồn bực. Lộc Truy Phong nói những lời cuối thật chẳng ra làm sao, vì sao vừa nghe nói thanh danh của hắn thối thì liền nói: Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. Chẳng lẽ thanh danh thối thì tốt lắm sao.
...
Sau khi thu xếp xong mọi chuyện ổn thỏa, Quân Mạc Tà cũng không nghỉ ngơi, bằng tốc độ nhanh nhất đi tới vùng phụ cận Thiên Phạt sâm lâm, nơi "Tàn Thiên Phệ Hồn" đang đóng quân.
Khu vực này đã được Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân tu sửa bền chắc như thép. Từ xa có thể nghe thấy thanh âm luyện công cùng với thanh âm hô hào bên trong.
Bầu không khí nơi này so với nơi sâu nhất trong Thiên Phạt sâm lâm có vẻ còn nguy hiểm hơn.
Ngày ngày đêm đêm, huấn luyện tàn khốc không gián đoạn, thực lực mọi người tăng lên hàng ngày với tốc độ kinh người. Thành viên thuộc "Tàn Thiên Phệ Hồn" dù mới đóng quân nơi này không lâu nhưng thực lực bản thân so với lúc ở Thiên Hương thành tiến bộ không nhỏ.
Không nói hai lời, Quân Mạc Tà tiến vào mật thất, triệu tập toàn bộ đầu não, nhanh chóng thông báo tình huống mới nhất.
Không bao lâu, Ưng Bác Không Phong Quyển Vân, Bách Lý Lạc Vân Lãnh Ngạo, bọn bốn người trước sau tụ tập lại. Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân phụ trách huấn luyện "Tàn Thiên Phệ Hồn". Còn lại Bách Lý Lạc Vân và Lãnh Ngạo thì phụ trách huấn luyện kỹ năng sát thủ, huấn luyện sát thủ đỉnh cấp.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến