Dị Thế Tà Quân

Chương 813: Mỹ nhân và mỹ nam tử

Oanh!

Cả đám huyền thú như vỡ òa, kêu vang trời. Quân Mạc Tà hai mắt như muốn lòi ra.

Ngồi phệt xuống, hắn nhìn tên Hùng Khai Sơn, trăm triệu lần cũng không thể tưởng được, tên này cũng quá thẳng thắn, trực tiếp quá đi.

Không biết hắn học chiêu này từ đâu ra? Tên đầu gấu này, ít nhất cũng ngoài bảy trăm cân. To lớn như vậy, nhưng trong mắt Hùng Khai Sơn lại biến thành nhỏ nhắn, hoạt bát, xinh đẹp, đáng yêu. Hơn nữa, đây chỉ là lần gặp đầu tiên, mà hắn đã cầu hôn rồi. Hơn nữa còn cầu hôn kiểu như vậy. Thật là bá đạo.

- Gả cho ta đi, làm lão bà của ta đi. Sinh tiểu Hùng cho ta đi.

Sao lại có kiểu cầu hôn như vậy được nhỉ? Nếu đổi lại là nhân loại, nếu thấy thích một người con gái liền tiến tới nói:

- Gả cho ta đi. Làm lão bà của ta đi. Sinh nhi tử cho ta đi.

Thì chắc chắn bị người ta đánh cho nửa sống nửa chết sau đó bồi thêm một câu, rồi mới bỏ qua

- Bệnh thần kinh à.

Nhưng đám người Hạc Trùng Tiêu cứ như vậy đứng ở một bên, đừng nói là can thiệp, một chút phản ứng cũng không có.

Quả thật là kinh ngạc.

- Thế nào? Ngươi nguyện ý hay là không?

Hùng Khai Sơn trừng mắt có chút khẩn trương hỏi.

- Ta ta ta... Người ta... Người ta... Ta ta... Không biết

Hùng Tiểu Vũ tội nghiệp nhìn xung quanh tựa hồ cầu viện, cả người to lớn khẩn trương lùi về sau một bước, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất.

- Không biết? Không biết thì chắc là sẽ không cự tuyệt? Không cự tuyệt thì không phải là đồng ý rồi sao?

- Tốt. Đồng ý chính là đáp ứng làm lão bà của ta. Đến đây lão bà. Chúng ta về nhà tranh thủ thời gian, làm chuyện sanh tiểu Hùng...

Hùng Khai Sơn kêu lớn, chìa bàn tay thô kệch to lớn ra, từ từ đi tới.

Hùng Tiểu Vũ xem như sắp phát khóc. Ánh mắt hướng tới người cách đó không xa. Thoạt nhìn chính là lão gấu già trong tộc Hắc Kim Hùng.

Hùng Khai Sơn cũng nhìn thấy liền chỉ tay

- Ngươi! Đi ra! Ngươi là Tộc trưởng Hắc Kim Hùng phải không?

Lão Hùng mỉm cười đi ra nói:

- Hùng vương đại nhân. Ta là chính là tộc trưởng Hắc Kim Hùng, Hùng Đại Bảo, cũng chính là phụ thân của Tiểu Vũ.

- Thì ra là cha vợ.

Hùng Khai Sơn khoát tay áo.

- Chuyện của hai chúng ta. Ngươi có ý kiến gì không? Hẳn là cảm thấy vinh dự đúng không? Dù sao ngươi cũng là cha vợ mà.

Hùng Khai Sơn trong khoảng thời gian ở cùng với Quân Mạc Tà cũng học được chút chữ nghĩa, cũng biết lão thân sinh của người ta chính là cha vợ. Hiện tại thấy phụ thân Tiểu Vũ liền khoe khoang chút kiến thức đó. Mới vừa khen Tiểu Vũ khéo kéo xinh đẹp bây giờ lại nói tới cha vợ, lão thân sinh... hắn quả thể hiện bản thân kiến thức uyên bác, không giống người thường.

- Vâng, đúng... Không có ý kiến... Không có ý kiến, thực là vinh dự. Quả thực là vinh dự. Rất vinh dự.

Tộc trưởng Hắc Kim Hùng, Hùng Đại Bảo, gập đầu tới tận thắt lưng nói. Nhưng bản thân hắn cũng không hiểu rõ "Cha vợ" từ này có ý nghĩa gì nhưng chắc là một ngoại hiệu cao quý nào đó

- Không dám Hùng Vương đại nhân. Cha vợ, ngài xưng hô như vậy quả thực không dám nhân. Ngài mới là cha vợ của ta a.

Ngài mới là cha vợ của ta.

Quân Mạc Tà gần như muốn ộc máu mà chết. Hắn đang ngồi dưới đất, vốn tưởng là không thể té được, chợt nghe câu nói này liền bốn chi co rút lại, cả người run rẩy. Như vậy mà cũng có thể nói được.

- Chết. Chuyện này không thể được. Ta không thể làm cha vợ của ngươi được. Ngươi cái lão già này, lại muốn chiếm tiện nghi của ta.

Hùng Khai Sơn định phát hỏa nhưng mau chóng kìm nén lại, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Quên đi, ai bảo ngươi là cha vợ đâu, ngươi nhanh chóng trở về chuẩn bị đồ cưới. Ta với khuê nữ của ngươi thành thân. Lão già ngươi, đồ vật này nọ dù sao cũng phải chuẩn bị đi. Cũng không thể keo kiệt bủn xỉn, nàng ta sau này đã trở thành Hùng tộc Vương Hậu, là mẫu nghi thiên hạ, quân lâm vạn hùng. Cho nên, các ngươi phải chuẩn bị thật nhiều rượu trái cây, còn có mật ong... mỗi loại cỡ vạn cân, chắc không có vấn đề gì chứ?

Hùng Khai Sơn đỉnh đạc nói.

- Dạ dạ... Nhất định làm theo...

Lão Hùng liên thanh vâng dạ đáp ứng.

Quân Mạc Tà nhìn xem mà líu lưỡi. Việc hôn nhân đại sự cứ như vậy mà thành. Quân Mạc Tà quả thật được mở rộng tầm mắt. Như vậy cũng được sao? Còn cái gì là mẫu nghi thiên hạ, quân lâm vạn hùng. Ta...

Trời ạ.

Còn có chuyện cầu thân như vậy sao?

Đây mới là lần gặp đầu tiên đã muốn có ngay lão bà, sau đó yêu cầu cha vợ đồ cưới. Không chỉ có đồ cưới mà còn ở cách nói chuyện.

Hơn nữa nói chuyện tuyệt không khách khí, trực tiếp mở miệng một tiếng lão già kia, cứ như vậy mà xưng hô.

Đó có còn là cha vợ của hắn?

Thật sự là mở mang tầm mắ...t Không có chút cản trở nào, trực tiếp thành công.

Lão bà và đồ cưới hậu hĩ, toàn bộ đều có.

Con rể kiểu này quả thực hơi giống thổ phỉ.

Không đúng. Cho dù là thổ phỉ cướp cô dâu, chí ít cũng có chút lời ngon tiếng ngọt, ít nhất là như vậy.

Không nghi ngờ gì nữa, cái này quả thực thổ phỉ cũng không bằng. Chuyện này là sao chứ. Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi. Không phải nói thế giới huyền thú này quá điên cuồng rồi.

- Chúc mừng Hùng vương, chúc mừng Hùng vương.

Đông đảo huyền thú rống to chúc mừng.

Hắn nghĩ mãi nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đó vẫn không thông…

Còn Hùng Khai Sơn thì cứ há miệng cười đắc ý, cầm bàn tay to lớn của Hùng Tiểu Vũ, mặt mày hớn hở. Tiến lên phía trước, hai tay ôm quyền, miệng liên tục đáp lễ

- Đa tạ các huynh đệ. Cuối cùng lão Hùng ta cũng có được lão bà.

Hùng Tiểu Vũ xoay người đi phía sau hắn. Xấu hổ cúi thấp đầu, phía sau là chiếc đuôi ngăn ngủn. Thần sắc cũng không có nửa điểm bị người ta bức thân, không có chút cảm giác ủy khuất. Ngược lại rất vui mừng...

Hổ Vương Hồ Liệt Địa híp mắt vuốt cằm, trầm trồ khen ngợi, quét hai mắt về phía tộc mình, quét từ đầu tới cuối... Một lúc sau, mới ghé vào tai Quân Mạc Tà, than thở nói

- Ai, tỷ phu, người xem… Hùng lão tứ xem như thực có phúc... vị tân nương tử kia... bộ dạng thật đúng là đẹp. Thật sự đáng tiếc, mỹ nhân như vậy vì sao không phải là hổ tộc của ta chứ.

Giọng nói có chút thèm thuồng chảy nước miếng.

Quân Mạc Tà cả kinh, ánh mắt liếc nhìn, vẻ mặt không tin nhìn Hồ Liệt Địa

- Có phúc sao? Thật sự là đẹp? Mỹ nhân là như vậy? Hồ Liệt Địa, ngươi đang nói lung tung gì vậy? Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì đây?

- Ai nha... Tỷ phu, người thật đúng là... Người xem, Hùng tỷ cái kia, toàn thân lông đen nhánh, bóng lưỡng ánh kim, biết bao người mê, còn có dáng người khỏe mạnh biết bao. Lại nói về diện mạo, cái mũi kia, mắt như vậy mới là mắt chứ.

- Mắt, miệng quả thật to tròn, rộng … chậc chậc. Còn có lỗ tai kia, thẳng như vậy.

- Con có cái mông cao lớn kia, chính là cực phẩm trong cực phẩm a, sinh bao nhiểu tiểu bảo bảo cũng không thành vấn đề. Duy nhất chỉ có một cái tỳ vết đó chính là cái đuôi quá ngắn đó...

- Nhưng không sao. Chủ yếu vẫn là cặp mông lớn kia... Đã sớm nghe nói qua Kim Hùng tộc sinh ra một vị Thiên Phạt đệ nhất mỹ nhân, bây giờ gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, có câu nói, nói như thế nào nhỉ, đúng rồi

- Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt càng thấy đẹp hơn. Thật là làm cho người ta khoái con mắt.

- Hùng lão tứ này từ đâu tới đuôi xem người khù hờ ngốc ngếch mà có phước.

Hổ Vương Hồ Liệt Địa vừa nói vừa chảy nước miếng, nhìn bộ dạng nếu không phải Hùng Khai Sơn kén chọn trước. Hắn muốn hoành đao quyết đấu giành mỹ nữ.

Quân Mạc Tà ngạc nhiên, khóe miệng co giật một chút rồi nói

- Hồ Liệt Địa, Ngươi xác định người vừa nói Tiểu Vũ kia là Thiên Phạt đệ nhất mỹ nhân. Nàng là Thiên Phạt đệ nhất mỹ nhân?

- Tỷ phu ngươi đang nói cái gì? Nàng là Thiên Phạt đệ nhất mỹ nhân còn không phải sao? Chẳng lẽ lại là đại tỷ của ta.

- Như vậy mà là mỹ nhân sao? Cần dáng thì không có dáng, cần mông không có mông, như thế nào có thể sinh tiểu bảo bảo? Đợi cho tới lúc con của người sắp sinh đi rồi sẽ biết gian gian là như thế nào.

Hồ Liệt Địa nhìn bộ dạng của Quân đại thiếu gia, tận tình khuyên bảo nói:

- Tỷ phu... Khụ khụ. Mặc dù mọi người đối với đại tỷ đều rất bội phục. Hơn nữa năng lực đại tỷ thật sự là xuất chúng, mọi người đều tôn kính nàng. Nhưng diện mạo thật sự không ổn lắm. Tuy nói dáng người nha đầu kia Xà Vương cũng không tốt lắm nhưng nàng bản thể là xà, khi hóa hình cũng không đến nỗi da bọc xuông như đại tỷ, đại tỷ tu vi cao thâm như vậy nhưng sao không đem bản thân làm cho hoàn hảo một chút.

- Nhân đây, không thể không nói, tỷ phu, quan điểm thẩm mỹ có người thật sự rấ...t khác người

- Tỷ phu a, không nên trách ta nói thẳng. Ai, cưới t đại tỷ của ta, ngươi thật sự là hỏng mắt rồi.

Hồ Liệt Địa mở miệng, lắc đầu. Mũi thở phì phò, bày ra bộ dạng thảm não. Hơn nữa, khi vào tới lỗ tai Quân Mạc Tà như chuyển đổi thành, hàng ế nhiều năm rốt cuộc cũng có người mua, giọng điệu như trút được gánh nặng bao năm trong lòng...

Gì chứ? Mai Tuyết Yên như vậy còn không tính là mỹ nhân? Phong hoa tuyệt đại như vậy, dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn có một, dung nhan như tiên tử...Vậy mà ở Thiên Phạt sâm lâm vẫn chưa tính là mỹ nhân? Hơn nữa nghe ý tứ của Hồ Liệt Địa, còn có chút chê cười rằng

- Cưới Đại tỷ của ta, thật sự là người có mắt không tròng.

Nhưng các ngươi có biết hay không, người như đại tỷ các ngươi vậy, nếu là đi ra ngoài chọn rể thì chỉ sợ tất cả nam nhân Huyền Huyền có thể nộp đơn chất đầy Thiên Phạt sâm lâm.

Từ từ... Mai Tuyết Yên như vậy mà các ngươi có thể nói thành nữ nhân xấu như vậy, còn nói ta đây có mắt không tròng, không phải là đang nói ta cũng xấu xí không ai chịu sao.

Quân Mạc Tà ngạc nhiên một hồi lâu, rồi từ từ chuyển thành tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng chuyển thành trắng bệch, đầu hắn giống như bị người khác ném xuống đất, quay như dế, quăng qua quăng lại...

Trời ạ. Giết ta đi... Ta thật không còn mặt mũi nào để sống nữa.

Thì ra trong mắt đám huyền thú dị dạng này, ta lại là một vị mỹ nam tử, nhưng nàng thì không phải. Nói đúng hơn là...

Quân đại thiếu không biết nói gì thêm nữa. Thì ra tiêu chuẩn thẩm mỹ ở Thiên Phạt sâm lâm là như thế, so với đại lục thì hoàn toàn tương phản. Ông trời ơi, quả thật là trêu người a.

Ngay lúc này, Hùng Khai Sơn nghe tiếng đã đi tới, trừng mắt lên án mạnh mẽ Hồ Liệt Địa

- Ngươi, cái tên nhóc con này, nói nhăng nói cuội cái gì đó. Đại tỷ sao lại không xinh đẹp, tỷ phu sao lại có mắt không tròng, ngươi nói vậy có ý gì?

Hồ Liệt Địa há hốc mồm

- Tứ ca, ta đâu có ý gì đâu, ta nói về cách nhìn của chúng ta đối với đại tỷ thôi mà. Ngươi không thấy vậy...

Hùng Khai Sơn vỗ một chưởng vào đầu Hổ Vương, hét lớn một tiếng

- Ta đập chết tiểu tử ngươi bây giờ, còn ở đó nói bậy.

Nhưng ngay sau đó, hắn dùng một loại âm thanh nhỏ xíu nói

- Ngươi có phải hay không muốn phá rối hảo sự của Hoàng đại tỷ. Ngươi muốn tiếp tục để đại tỷ ở nhà, không thể xuất giá. Đại tỷ và tỷ phu hai người xứng đôi vừa lứa nhu vậy, ngươi đúng là tên vương bán đản, định giở trò xấu xa gì đây hả?

Hồ Liệt Địa hoàn toàn há hốc mồm

- Tứ ca, ta không có ý đó, thật không có ý đó. Ta...

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến