: Tiểu Đao
Biên Tập
Hàn Trảm Mộng trầm trọng nói: " Ngươi giết người, giết chính cừu nhân của mình, giết người chọc tới thân nhân bằng hữu của mình. Nhưng, phàm là chọc tới các ngươi đều là người có năng lực, mà hắn cũng cảm thấy mình có liên quan trong chuyện này. Hắn chọc tới các người, dĩ nhiên là hắn đáng chết. Nhưng ngươi đồng thời với việc giết hắn, vô tình cũng đã tước đoạt đường sống của một số người vô tội khác"
Mạc Quân Tà không chút gây gổ mà tiến lên thêm một bước, vẻ mặt trầm tư.
"Tiêu gia, tại Ngân Thành, tuy rằng trước đây có tổ huấn truyền lại, chúng ta đã chiếu cố cho họ nhiều hơn. Nhưng xét tới cùng, Tiêu gia hiện tại vẫn chỉ là thuộc hạ tại Ngân thành, không phải chủ nhân của Ngân thành"
Hàn Trảm Mộng nói: " Cũng như thuộc hạ Quân gia các ngươi. Đám thuộc hạ của Quân gia các ngươi cũng làm những chuyện tương tự. Nhưng xử lý vấn đề sau đó thì cũng lại đem Quân gia các người để làm hậu thuẫn. Làm thế tạo ra hậu quả, vị tất đã là điều hay. Trước mắt mức tổn hại còn thấp, nhưng trước sau cũng có lúc bộc phát"
"Suy bụng ta ra bụng người, người có tâm địa giống nhau. Khi ngươi thấy thuộc hạ đắc lực nhất của mình làm chút việc sai trái, mà chuyện đó lại chỉ làm mất tôn ngiêm hay thậm chí thiệt mạng mấy kẻ vô tội yếu ớt, đối với ngươi mà nói chỉ như cỏ rác"
" Vậy ngươi có đem thuộc hạ đắc lực đó ra giết chết hoặc răn đe hay không? Hoặc là mời cừu nhân của mình đến đây nói xin lỗi và cầu xin tha thứ? Ta nghĩ ngươi sẽ không làm thế! Nếu như ngươi có thể như thế, cũng chẳng phải là đã xúc phạm khí phách của Quân tam thiếu sao!"
"Ta hay Ngân thành cũng đều sẽ không làm thế. Bởi vì khi đó, Tiêu gia vẫn còn là lực lượng trung kiên của Ngân thành, mà lúc đó Quân gia các người lại quá yếu ớt. Nhỏ yếu đến mức không thể coi trọng được"
Hàn Trảm Mộng chậm rãi nói một cách công bằng, giọng nói vừa chân thành, vừa tha thiết, lời nói tuy hơi khó nghe nhưng đều là những lời nói thật.
" Cho đến hôm nay, sở dĩ các người có thể báo thù, thật tâm mà nói, cũng bởi vì các ngươi quật khởi thành công". Hàn Trảm Mộng tiếp tục có những lời nói sắc bén
" Thế gian này tồn tại vô số đạo đức, pháp li bó buộc những con người bình thường. Nhưng là người lãnh đạo, lúc đó, chỉ nhìn vào sự thực, không phải nhìn vào đạo lý. Công đạo không phải trong lòng ngươi muốn là được, chuyện thị phi chỉ quan tâm tới thực lực bản thân, chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi liền có đạo lý"
" Không có thực lực, cho dù đạo lý có như thế nào đi chăng nữa, sẽ chẳng có ai vì đạo lý giúp ngươi mà lại đắc tội với kẻ mạnh cả. Như thế chẳng khác gì tự đi tìm họa mà sát thân mình."
"Thêu hoa trên gấm: dễ. Đưa than trong tuyết: khó. Người lãnh đạo tự mình lúc đó động thân không ngại khó mà làm việc là chuyện có vẻ không tồn tại". Hàn Trảm Mộng trào phúng cười một phen
" Vương tử phạm pháp, chịu tội như thứ dân. Đây là khẩu hiệu của những kẻ thống trị đặt ra, trên thực tế, từ vạn năm nay, có tên vương tử nào trên tay không tràn nợ máu? Nhưng có bao nhiêu kẻ thật sự cùng chịu trừng phạt như thứ dân"
" Không nói tới vương tử, mà ngay một kẻ tầm thường như nhi tử của tri huyện nho nhỏ thôi, có phạm pháp đi chằng nữa cũng đâu có chịu tội như thứ dân. Cho nên, câu nói này chỉ là một khẩu hiệu mê hoặc lòng người thôi"
" Tại sao lại nói là xử như thứ dân? Vì cái gì mà gọi là vương tử? Câu này thoạt nghe có vẻ công bằng, khẩu hiệu thật vô tư, trên thực tế đã sớm phân chia rõ giai cấp rồi!"
" Tất cả bất quá như bịt tai trộm chuông thôi, trên thực tế những lời nói này chân ý căn bản là đang ngầm nói: Vương tử phạm pháp, đứa nào dám trảm? ". Hàn Trảm Mộng cười tràn đầy hàm ý châm chọc.
" Đối với sự tình năm đó, Hàn gia chúng ta chỉ có thể nói lời xin lỗi, tạm thời cũng chỉ có thể như thế. Năm đó Tiêu gia muốn tiêu diệt Quân gia, Hàn gia chúng ta cực lực phản đối"
" Là Dao nhi dùng chính sinh mệnh của nàng trấn áp, mới có thể bảo toàn cho các ngươi, cũng vì thế mà các ngươi có cơ hội báo thù. Nếu từ điểm này mà nói, Hàn gia đối với Quân gia, mặc dù có trách nhiệm, nhưng thực sự là có ân huệ"
"Ta cũng không phải ở chỗ này mà trơ mặt ra nói lời hay, sự thực chính là như thế, cho dù các ngươi phủ nhận cũng không được". Hàn Trảm Mộng nhàn nhạt nói tiếp
" Đúng là bởi vì lúc ấy các ngươi còn quá yếu! Coi như Tiêu gia thực sự đem bọn ngươi giết sạch thật quá dễ dàng, bởi các ngươi quá yếu, nên khi chúng ta tới nói thì các ngươi có ngay một sinh cơ. Ngày hôm nay các ngươi đến báo thù cũng chính bởi các ngươi có thực lực sao?".
" Rất có đạo lý! Lời thành chủ đã nói, ta hoàn toàn hiểu. Thực sự cái nhìn của ta với quan điểm của Hàn thành chủ là hoàn toàn thống nhất." Quân Mạc trầm mặc, cũng lấy âm thanh chân thành nói với Hàn Trảm Mộng
" Đấy chính là đạo lý của giang hồ. Giang hồ vốn là một chốn mà con người bất đắc dĩ phải vào. Nơi mà thị phi chỉ nhìn vào thực lực, công đạo chính là do nắm đấm của mình. Cho nên xẩy ra chuyện năm đó như thế, Ngân thành lúc đó làm như vậy, thật không có gì đáng trách cả. Ta hiểu mà! ".
" Nhưng hiểu rõ là một chuyện, làm như thế nào tiếp lại là chuyện khác. Ta bây giờ muốn hướng tới ngài thuyết pháp. Đúng như ngài nói, đúng bởi vì Quân gia hiện tại đang có thực lực. Nếu như mà chúng ta không có thực lực, chúng ta cũng không thể tới nói về đạo lý - pháp luật, bởi vì quá yếu mà đề cập tới vấn đề đó chỉ là rước lấy nhục."
Quân Mạc thẳng thắn đáp lại: "Ngươi cứ nói rằng Hàn gia đối với Quân gia có ân huệ, điểm này ta không dám gật bừa. Các người lúc đó hành động như vậy không phải vì Quân gia, mà là vì chính con gái của các người. Cho nên thỉnh ngàn vạn lần đừng nói tới ân huệ gì gì đó."
" Cho nên phần vốn liếng này, Ngân thành đáng phải trả, tất phải trả." Quân Mạc nhàn nhạt nói vô tình: " Đúng như Hàn thành chủ mới vừa nói, ta cũng muốn đáp lễ một câu này: Đây chính là đạo lý giang hồ."
" Không tệ! Đây đúng là đạo lý giang hồ!". Hàn Trảm Mộng im lặng một lúc lâu mới bi thương nói.
" Mạc Tà, chẳng lẽ ngươi không thể buông tha Ngân thành chúng ta sao?" Hàn Yên Dao cũng đứng lên, cầu khẩn nhìn Quân Mạc nói:" Nếu như sự muốn thế, như vậy tương lai ta cùng với Tam thúc ngươi phải làm như thế nào đây? Như thế nào mà đối mặt với nhau đây?"
"Buông tha Ngân thành?" Quân Mạc nhìn nàng, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi kiên quyết lắc đầu, nhấn mạnh từng chữ:" Quyết - Không - Thể."
" Dao nhi lui ra, nơi này không có chuyện của con". Hàn Trảm Mộng khẽ quát một tiếng, đối mặt với Quân Mạc Tà dõng dạc: " Đã như vậy, xin hỏi Tam thiếu gia muốn Hàn gia chúng ta như thế nào để trả vốn liếng đây? Muốn chúng ta nỗ lực làm gì để Quân tam thiếu ngươi mới hài lòng?".
Vấn đề này khi đề cập tới, Quân Mạc Tà cũng ngơ ngẩn
Phong Tuyết Ngân Thành cố nhiên gặp chuyện lấy trốn chạy để tránh trách nhiệm - Hàn gia càng khó lấy đó truy cứu
Nhưng thuyết pháp phải như thế nào đây? Vốn liếng phải trả phải xuất như thế nào đây cho đúng? Đây lại là một vấn đề nan giải. Nếu nói Hàn gia thật là thảm thì Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao phải nói là bi kịch.
Thêm vào đó, sự việc năm ấy thì Hàn gia không phải là chủ mưu, không có giật dây, không có trợ giúp, tuyệt đối không tự mình xuất thủ. Nhiều nhất chỉ là lỗi nhận thức, khoanh tay đứng nhìn.
Hơn nữa, vô luận có hay không lòng cứu viện, thủy chung mà nói Tiêu gia trảm thảo trừ căn làm pháp, muốn lấy lại vốn liếng như đã nói phải như thế nào cho đúng đây?
Quân gia năm đó cố nhiên vô tội, nhưng Hàn gia nhiều nhất cũng chỉ lãnh trách nhiệm rất ít, cũng có thể nói là vô tội. Nhưng nếu liền như vậy mà buông tha, Quân Mạc Tà tuyệt đối không cam lòng - Quân gia nợ máu quệt mũi - tính toán như thế sao được?
Hai người hai mặt đối nhau mà không nói lời nào. Vấn đề này như thể hai người tranh nhau ném khoai lang, ném vào tay nhau không ngừng nghỉ. [DG: chả hiểu tác giả viết gì? Biên: ngộ cũng đùn đẩy trách nhiệm, ko hỉu nốt ]
Một lúc lâu sau, Quân Mạc Tà đứng lên nói: " Năm đó có tham dự, Hàn gia không thể biện hộ xuất phát từ quan điểm thống trị như trên được, nhưng năm đó Tam thẩm cũng đã ôm trong lòng lấy cái chết ra để tương trợ"
"Vì chuyện này, nể mặt mũi Tam thẩm, thôi thì Hàn thành chủ tự mình quyết định làm thế nào để bồi trách nhiệm đi. Thứ nhất, không thể để tổn hại tới tình cảm của Tam thúc cùng Tam thẩm là được; thứ hai, những điều cần trả giá vẫn phải trả. Ta chỉ có hai điều yêu cầu như vậy thôi"
Nghĩ đi cũng không được, nghĩ lại cũng không thông, vố kế khả thi, Quân Tà đành nói ra kế sách như vậy
Đúng là một bụng âm mưu quỷ kế, vừa trả lời vừa lánh chỗ khó, Hàn Trảm Mộng càng cảm giác buồn bực, lòng hổn hển, Quân đại thiếu rõ ràng nói có chút không đạo lý, nói chuyện đều cậy mạnh mà nói
" Người rõ ràng đang khó dễ ta. Đẩy chỗ khó cho ta. Thế gian này làm gì có chuyện vẹn toàn cả mười phần? Ý kiến của người thật là hay đó". Hàn Trảm Mộng đau khổ cười rộ lên.
" Ta đây nói giỏi cỡ này mà cũng chẳng bằng ngươi được! Ngươi xử lý với Hàn gia thế nào cũng được, nhưng ta cũng có hai yêu cầu, thứ nhất, Dao nhi phải được hạnh phúc, thứ hai, vốn liếng chúng ta có thể nguyện ý xuất ra".
Quân Mạc Tà trố mắt đứng nhìn: " Thành chủ làm như vậy thật vô lại! "
Hôm nay mới kiến thức được sự gian xảo của lão. Chiêu "Gậy ông đập lưng ông" trực tiếp có tác dụng lên người Quân đại thiếu gia
Hàn Trảm Mộng cười khổ: " Người cứ nói tới món nợ kia chẳng lẽ không vô lại? Đến ta đây nói giống như ngươi thì ngươi liền nói ta vô lại?"
Tiểu tử này thực sự là người giang hồ mất rồi, xấu xa tới cực phẩm, vô sỉ đến mức không biết xấu hổ là gì, cảnh giới cũng đã tới Lô hỏa thuần thanh.
"Chuyện này Hàn thành chủ tự nghĩ biện pháp đi, ta cũng đau đầu vấn đề này"
Quân Mạc Tà cười hắc hắc nói: " Như vậy nhé, còn nữa, thỉnh Hàn thành chủ chuyển lời tới Tam Đại Thánh Địa các người, ngày mai giờ Mão, tại Kiếm Phong quyết chiến! Thắng thua thành bại, ở chỗ đó sinh tử một trận! Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên! "
"Tại Kiếm Phong?" Hàn Trảm Mộng hỏi lại.
"Tại Kiếm Phong" Quân Mạc Tà khẳng định, trong mắt lặng lẽ hiện lên một đạo huyết sắc quyết đoán sắc nhọn. Thấy trong mắt Quân Mạc Tà hiện lên hàn quang, Hàn Trảm Mộng không khỏi rùng mình một cái.
"Chuyện này là của riêng ta với Tam Đại Thánh Địa. Hy vọng Ngân thành chủ không nhúng tay vào đó". Quân Mạc Tà trong mắt hiện lên một tia quỷ dị nói: " Hàn thành chủ mang lời về nhắn, ta sau khi trở về cũng lập tức viết một phong chiến thử đưa qua đó".
"Được!" Hàn Trảm Mộng đáp ứng, sau đó liền nói: " Bất quá chuyện kia, thực sự, ta cảm giác vẫn còn nợ các người, Quân tam thiếu ngươi tự nghĩ biện pháp thì thích hợp hơn, chúng ta nguyện ý nghe ngươi".
"Ta thực sự không thích hợp". Quân Mạc Tà thành khẩn nói
" Đại sự như vậy, phải có trưởng bối làm chủ. Ta cùng Tam thúc đều làm chủ không nổi, chỉ có ông nội ta có thể làm chủ, nhưng lão nhân gia lại ở Thiên Hương xa xôi, hơn nữa còn lớn tuổi như vậy, đi lại cực kì bất tiện"
" Hàn Thành chủ cũng thật khéo lại là trưởng bối, khẳng định là ngài làm chủ thật phù hợp, ngài chắc chắn sẽ không mệt với chuyện này như khổ chủ chúng ta. Hắc hắc!"
Quá vô sỉ! Thật không biết xấu hổ là gì! Các người tự mình đến báo cừu, chính bản thân có thể làm chủ, thế nào lại nói mình không thể làm chủ? Vẫn còn không biết xấu hổ nói mình là khổ chủ? Ngang ngược như vậy ta chưa từng gặp qua
Hàn Thành chủ cảm giác nếu nói thêm lời nào nữa không chuẩn sẽ bị tên tiểu tử kia bật lại bèn tức giận không vui kéo nữ nhi đi xuống núi, cũng không thèm nói câu nào với Quân Mạc Tà trước khi đi.
Bất quá lão thấy kinh hãi với nữ nhi đi sau mình, bởi vì Hàn Yên Dao cũng không có phản kháng gì, cũng không có dị nghị, đi theo lão xuống núi…Có phải động tới tâm sự ở đáy lòng rồi không? Hàn thành chủ có chút buồn bực trong lòng
Nhìn phụ tử hai người đi xuống núi, Quân Mạc Tà rút cục cũng quyết định động thân trở lại
Trước khi đi, hắn vẫn còn lưu luyến nhìn một hồi, lẩm bẩm: " Ngọn núi thẳng như vậy, sụp đổ xuống thật đáng tiếc…Haizzz"
Sau đó thân hình hắn chợt lóe lên, biến mất không dấu vết.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành