Rất nhiều khi, người xuất thân hiển quý, là đích tôn chưa chắc đã phải là một truyện tốt, thập chí còn là bi kịch.
Vì đó mà dẫn tới họa sát thân, xa xa không nói, tựa lấy Bách Lý Lạc Vân làm ví dụ, nếu như hắn không phải nhân tài như vậy, sao lại khiến nhiều người trong gia tộc đố kỵ, e dè sợ hãi, thậm chí cho dù liên quan tới vinh quang sau này của cả gia tộc, đám người kia cũng không ngần ngại mà loại trừ hắn!
Cây có mọc thành rừng thế nhưng gió thổi vẫn bị bật rễ! Quân Vô Ý biết chất nhi của mình chính là một nhân tài hơn xa so với Bách Lý Lạc Vân.
Tư chất càng cao hơn rất nhiều đám thiếu niên thiên tài, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ càng lớn. Thế nhưng chính là bởi vì như thế mới càng thêm lo lắng.
Nếu như có người cố kỵ Quân Mạc Tà, muốn uy hiếp tiêu diệt hắn cũng không phải là chuyện không thể.
Rối loạn lúc trước liệu có phải là vì chuyện này hay không?
Trên sườn núi.
- Trận chiến này, thiên phạt thắng!
Lôi Bạo Vũ làm chứng gọn gàng linh hoạt thống khoái tuyên bố kết quả trận đấu. Mà kết cục này cũng là sự thật được nhiều người chứng kiến.
- Chậm đã!
Một thanh âm mang theo vẻ giận giữ, hung hăng nói:
- Bên ta còn có nhân lực, người của bên ta còn chưa có chết hết, sao lại tuyên bố thiên phạt thắng? Quân Vô Ý tuy yếu kém, thế nhưng vẫn còn có thể chiến, người còn chưa có chết, vì sao còn không tiến công?
Câu nói ngu ngốc này phát ra khiến đám người đều khinh bỉ tới cực điểm. Có thể nói ra một câu như vậy, căn bản chính là một tên thiếu chất xám trầm trọng, chung cuộc tên này cần phải được ăn nhiều iốt.
Bởi vì liên quân loài người tứ tán, tạo thành từng trận chiến nhỏ, ngoại trừ số ít Thần Huyền, Thiên Huyền cường giả, nhiều ít cũng tạo thành thương vong cho đám huyền thú, ngoài ra căn bản đối phương không có bất cứ hao tổn gì, chiến lực vẫn còn tám chín phần, cho dù có nhiều quân đội hơn nữa, liên quân loài người tổng cộng lại cũng chỉ còn lại không đến ba trăm người.
Chiến cuộc như vậy, còn nói là không thể bại? Không chịu thua? Da mặt cũng đặc biệt dày a!
Mọi người quay đầu lại nhìn thoáng qua người phát ra thanh âm, chỉ thấy trên mặt người này tràn đầy máu đen, trong mắt toát ra quang mang tàn nhẫn nhìn Quân Vô Ý. Người nọ đúng là Tiêu Hàn! Ý của hắn đã nói rõ ràng, chính là muốn Quân Vô Ý phải chết, Quân Vô Ý không chết, hắn không cam lòng.
Cho dù là người qua đường cũng biết, tên này rõ ràng là muốn đẩy Quân Vô Ý tới chỗ chết, không chết không ngừng.
Mọi người đại khái cũng biết chuyện năm đó của hai người, trong lòng lập tức hiểu ra, lòng đố kị của tiểu tử này đã dâng lên tận trời rồi, lúc này lên tiếng chính là cố ý gây sự đây mà!
- Người bỏ chạy giống như con chó kẹp đuôi đầu tiên chính là ngươi phải không? Vậy mà còn kêu gào muốn người khác xông lên liều chết, biểu hiện của ngươi cũng quá hào hùng a, một tên đào binh mà lại nói lời không biết ngượng mồm như vậy, đúng thật là không biết xấu hổ?
Một thanh âm lạnh lùng vang như chuông đồng, đầy vẻ mỉa mai nói.
Người này chính là kẻ đã bị Mai tôn giả vùi dập không thương tiếc Quân Mạc Tà, lúc này hắn đứng ở một bên lạnh lùng nói.
Trận đánh lúc trước bị Mai tôn giả chà đạp, trong lòng Quân Đại thiếu gia còn đang cực kỳ sợ hãi, thế nhưng lúc này vừa nghe được câu nói cực đoan không biết liêm sỉ của Tiêu Hàn, thật sự là nhịn không được mà xuất hiện. Mai tôn giả tuy rất hận chính mình thế nhưng lại không thể đơn giản giết mình.
Đã không lo lắng cho tính mạng của mình, cho nên mặc dù nguy hiểm hắn cũng phải đi ra.
Mai tôn giả vừa nhìn thấy Quân Mạc Tà đột nhiên xuất hiện, trong mắt có phần phát sáng, tiểu tử này rất thần bí, vừa mới rồi còn khó hiểu biến mất, hiện tại lại cực kỳ quỷ dị xuất hiện, hơn nữa hoàn toàn thoát ra khỏi phạm vi thần thức của mình, Ngược lại thật sự là không đơn giản a.
- Vô liêm sỉ, ngươi cái tên tiểu tử vô tri này nói cái gì vậy?
Tiêu Hàn giận dữ hét to.
- Ta nói cái gì? Ta còn nói chưa đủ rõ ràng sao? Phong Tuyết ngân thành các ngươi đều bị điếc hết hay sao, đầu tiên là thoát ly đại trận, vội vàng bỏ chạy, tội đáng xử trảm.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng nói tiếp:
- Ngươi không phải mới vừa nói chiến cuộc còn chưa kết thúc sao? Đã chưa kết thúc vậy cả đám các ngươi lùi lại làm gì? Thật xấu hổ cho ngươi còn mặt mũi để nói ra câu đó. Ta thật không rõ Phong Tuyết ngân thành tại sao lại giáo dục ra một tên cực phẩm vô sỉ như vậy? Chính mình rất sợ chết lâm trận bỏ chạy cư nhiên còn nói người khác liều chết xông lên, rốt cuộc ngươi mới chính là người nhu nhược...Hắc hắc, thật sự là buồn cười, tuy nhiên ta thật sự không muốn cười. Nếu như ngươi kiên trì với thuyết pháp của mình, quần thú thiên phạt vẫn còn đang ở chỗ này, vậy chỉ cần ngươi xông lên, ta đảm bảo phía Thiên Hương lập tức sẽ xông lên theo, không có một người nào lùi lại phía sau, ngươi có dám hay không?
Tiêu Hàn lập tức nghẹn lời. Hiện tại xông lên? Đây không phải là tự đi tìm chết hay sao? Huyền thú hạ thủ lưu tình với các ngươi, thế nhưng lại không có đãi ngộ như vậy đối với ta...Quân Mạc Tà hắc hắc cười hai tiếng, sau đó ngẩng cổ lên nói:
- May mà các vị trưởng lão của Phong Tuyết ngân thành đều ở chỗ này, hôm nay ta muốn hỏi các vị cường giả Thần Huyền, các vị tiền bối cao nhân một câu, xin hỏi hành động không biết xấu hổ này có phải là truyền thống của Phong Tuyết ngân thành hay không? Người này chính là nhân tài mới xuất hiện của Tiêu gia của Phong Tuyết ngân thành phải không? Nhất là lâm trận đào thoát, thân là một thành viên trong mười vị Thần Huyền, với thực lực của các ngươi cũng chỉ có thể cứu được hai Thiên Huyền thôi sao? Các ngươi chỉ lo lắng cho an toàn của bản thân mà vứt bỏ chiến hữu xoay mông chạy thục mạng, vậy có thấy trên mặt đỏ lên tí nào chưa?
Lời nói của Quân Mạc Tà tuy chanh chua tới cực điểm, thế nhưng lời của hắn lại chính là sự thực, căn bẳn không có lời nào để cãi. Về phần Phong Tuyết ngân thành mà nói đây cũng không phải là chuyện oan uổng gì: các ngươi cũng không phải là một mình đào tẩu sao, mà lại trốn tránh sau lưng, lúc đầu ra chiến trận tự mình rời đội ngũ, khiến trận hình sụp đổ. Dù sao bọn họ cũng là một chi thực lực, lại là thực thực mạnh nhất trong liên quân, mà bọn họ lại cứ như vậy hành động, hơn nữa hết thảy là hành vi của cả tập thể, cho dù không phải là truyền thống, người khác cũng cho là như vậy, lời này còn ai có thể phản bác?
Tuy đây chỉ là nói đơn phương Tiêu gia của Phong Tuyết ngân thành, mà không phải nói cả Phong Tuyết ngân thành. Thế nhưng ngày hôm nay bọn hắn ở chỗ này đại biểu cho Phong Tuyết ngân thành. Không khách khí mà nói cho dù bọn họ phóng ra một cái rắm, cũng có thể nói là Phong Tuyết ngân thành phóng, Tam Lục Cửu ba vị trưởng lão cùng tổng cộng mười đại cao thủ của Ngân Thành đối mặt với chất vấn của một vị thiếu niên, cư nhiên lại sững sờ không nói ra được một chữ, động tác hết sức chỉnh tề, đồng thời đỏ mặt cúi đầu, cho dù trong lòng có tức giận, thế nhưng cũng không tiện phát tác. Trước mắt bao người bọn họ cũng chỉ lựa chọn "sách lược làm ngơ" mà thôi.
Nhưng ở thời điểm chủ soái còn đang chiến đấu mà bản thân lại không thấy bóng dáng đâu, điều này rõ ràng là bỏ chạy, không có bất cứ lời nào có thể giải thích được.
Lời nói không dễ nghe chính là, hành vi lâm trận bỏ chạy bực này ở trên chiến trường chính là phạm vào tử tội, phải chém đầu, không xét tội diệt tộc coi như là nhẹ rồi...
Huống chi Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai đại chí tôn cường giả ở một bên nhìn, hai người này thân là đại biểu Độn Thế Tiên Cung, thậm chí còn hơi thiên vị với Quân Mạc Tà nữa...
Tại đương tràng, mấy vị trưởng lão thậm chí cả người luôn bao che khuyết điểm cho cháu mình là Tiêu Bố Vũ cũng còn cảm thấy có chút căm tức.
Cháu nội Tiêu Hàn của mình hôm nay thật sự là ngu ngốc, có thể may mắn giữ được cái mạng đã là sung sướng lắm rồi, còn đứng ra kêu gào cái nỗi gì?
Nếu không phải vì bảo vệ tiểu tử ngươi, Ngân Thành tổng cộng mười đại cao thủ sao có thể lâm chiến bỏ chạy? Hiện tại thì tốt rồi, bị đối phương mắng một trận, mắng không hề nể nang, ngay cả anh hùng đã quá cố của Phong Tuyết ngân thành cũng bị đào lên, tiếng xấu vạn năm không thể rửa được a.
- Nói thế cũng chẳng biết xấu hổ, hôm nay Quân gia đang muốn cùng chư vị lý luận đây.
Quân Mạc Tà hùng hồn đối mặt với mọi người, ánh mắt thần bí lướt qua Lệ Tuyệt Thiên, lúc này hắn có mục đích thực sự.
- Hôm nay đã có tiền bối cao nhân của tam đại Thánh Địa tuệ nhãn như đuốc chứng kiến trận đại chiến này, lại càng có vô số anh hùng hào kiệt bởi vì huyền thú sinh biến mà có mặt ở đây, tất cả mọi người đều chứng kiến. Thậm chí còn có người đứng đầu thiên phạt là Mai tôn giả cũng có ở đây, song phương nhân mã đều tụ tập nơi này, ta cũng có mấy câu muốn hỏi đại chí tôn Lệ Tuyệt Thiên.
Trong mắt Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đều lóe lên vẻ thưởng thức, thiếu niên họ Quân này tuy tuổi còn trẻ, vậy mà huyền công đã đạt tới Ngọc Huyền đỉnh phong, tu vi của chính mình năm đó cũng không được như thế này, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, khó có được chính là đối mặt với một nhóm người cường giả đỉnh phong trong truyền thuyết như mình lại biểu hiện ra thần thái tự nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, đây cũng là vấn đề liên quan tới tu dưỡng tâm tính a.
Đợi một thời gian nữa, không cần phải đến ba mươi năm thế gian nhất định sẽ xuất hiện nhiều hơn một vị chí tôn cường giả a. Đồng thời Quân Mạc Tà cũng ẩn ẩn một cỗ kiêu ngạo, đều này càng khiến hai vị chí tôn cảm thấy sảng khoái.
- Ngày đó chúng ta tại Thiên Hương căn bản là tiêu diêu tự tại, theo lý mà nói cho dù Thiên Nam thành chính xác có chết hết, cho dù toàn bộ người của Huyết Hồn sơn trang có biến thành lệ quỷ chúng ta cũng chẳng có tý quan hệ nào, sau khi Lệ Tuyệt Thiên chí tôn phát ra lời kêu gọi, chúng ta bất kể hiềm khích đã chủ động xin đi giết giặc, suất lĩnh đại quân, vượt qua thiên sơn vạn thủy, đêm tối gấp rút tiếp viện là vì cái gì? Là vì trợ giúp Huyết Hồn sơn trang, tận thân vì nhân loại góp một điểm sức lực mong cho thiên hạ, giang hồ được thái bình. Trong thiên hạ chính là hành động chính nghĩa.
Quân Mạc Tà lớn tiếng nói, tựa hồ như dồn hết lực lượng vào lời nói, vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa lẫm nhiệt:
- Đối với chúng ta ôm một lòng nhiệt huyết sau khi tới đây, chẳng những không được lời nào thiện ý, thậm chí còn gặp phải sự chèn ép vô tình, cuối cùng đám người Thần Huyền chí tôn cao cao tại thượng không ngờ vì chút thù xưa mà không để ý gì tới an toàn của loài người, dùng âm mưu hèn mọn hãm hại muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.
- Hôm nay bày binh bố trận lại có kẻ xấu xa tung tin vịt, tin tưởng bất luận là người nào sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, Lôi, Bố hai vị tiền bối chí tôn, hoặc là không biết nội tình không nói, thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra được. Đối đãi với kẻ từ xa xôi tới trợ giúp, thành tâm trợ chiến như vậy chẳng phải là khiến người ta chê cười hay sao? Hôm nay có cao nhân ở Độn Thế Tiên Cung ở đây, ta cũng không sợ đệ nhị đệ tam chí tôn đả kích báo thù đâu, ta đành đánh bạc với cái mệnh nhỏ này hỏi một câu: lương tâm của các ngươi để ở đâu rồi? Thiên Lý ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu? Chính thức là nắm tay có thể thay đổi công lý, nhân tâm hay sao?
- Nếu như nói chỉ vì tư oán liền làm ra quyết định bực này, ta còn muốn hỏi thêm một câu. Tin tưởng mọi người cũng đều biết rõ, sau trận chiến này, nếu như thiên phạt thắng, vạn nhất tiến vào đại lục, vậy đám thường dân sẽ chịu hạo kiếp thế nào, quy mô trận chiến lớn như vậy không ngờ lại có kẻ dùng âm mưu quỷ kế để hãm hại chủ soái! Như vậy thiên hạ bá tánh ở trong mắt các ngươi là cái gì? Cả đám các ngươi đều là chí tôn cao cao tại thượng, Thần Huyền thế nhưng các ngươi có còn tính người nữa hay không? Còn có một điểm nhân tính hay không? Chẳng lẽ trong lòng các ngươi ngoại trừ ích lợi của mình ra không còn thứ khác nữa sao?
Quân Mạc Tà càng nói càng kích động, vốn định làm ra vẻ mược đề tài để nói ra bức xúc, nhưng hiện tại càng nói càng tức giận:
- Tuyệt Thiên chí tôn cũng ở đây, ta cả gan hỏi ngài một câu, ngài đã không quan tâm, lại vu hãm người tới trợ chiến, vậy rốt cuộc ngươi phát ra mệnh lệnh kêu gọi chí tôn làm cái gì? Cứ như vậy một mình Huyết Hồn sơn trang chống cự lại huyền thú không phải là được rồi hay sao? Vì sao cuối cùng lại co đầu như con rùa vậy?
- Các ngươi sao lại không xông lên liều mạng, giết sạch, chết sạch có khi còn được khắp thiên hạ tán dương a, đằng này ngài lại run sợ, sợ chết, vậy các ngươi còn kêu gọi cầu cứu chí tôn làm gì? Đó chính là lệnh phù mà người của đại lục không thể vi phạm? Đó chính là cầu cứu, có hiểu không? Bởi vì ngươi mới phát ra lệnh triệu hoán chí tôn nhưng lại sợ chết co đầu, đây cũng là chuyện hiếm có suốt vạn năm của Huyền Huyền đại lục a, chí tôn cường giả nhiều vô số kể thế nhưng vị đệ nhị chí tôn Lệ Tuyệt Thiên ngươi lại sợ chết không ra, chuyện này có lẽ từ xưa tới nay chưa từng có a, tuyệt đối chưa từng có ai! Đệ nhất chí tôn nhát gan!
- Chiến tranh lần này thực lực của đám người bên ta có thể tính là yếu nhất, thế nhưng chúng ta tuyệt đối không có bỏ cuộc, kiên trì đến cùng. Các đại thế gia đều xuất chiến giả, bọn họ cũng không ngoại lệ, đều bỏ máu tươi vào phiến đất này, thế nhưng kẻ chạy trốn sớm nhất lại là người phát ra lệnh triệu hoán chí tôn, Huyết Hồn sơn trang, Phong Tuyết ngân thành, cũng là đám người có thực lực mạnh nhất, mặt mũi của các ngươi để ở đâu? Chẳng lẽ các ngươi đã đánh mất dây thần kinh hổ thẹn rồi sao?
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng nói tiếp:
- Chính là như vậy, các ngươi chính là muốn hãm hại Tam thúc của ta. Sau đó cư nhiên còn nói một câu không chết không ngừng. Lệ Tuyệt Thiên, Tiêu Hàn sau ngày hôm nay tin tưởng các ngươi cũng có thể tự xưng là nhất nhị đại chí tôn không biết liêm sỉ đó, quả thực là không còn người nào có thể vượt được các ngươi. Vô liêm sỉ chí tôn, hoàn toàn xứng đáng với các ngươi!
Quân Mạc Tà mắng to một hơi, mắng thống khoái một hồi, mắng cho tất cả đám người sắc mặt đều trở nên trắng bệch! Ở đây hoàn toàn không có mấy người sạch sẽ, đều là một đám vô sỉ cả, ít nhất cũng là đám người hùa theo người làm điều xấu.
Lệ Tuyệt Thiên ở trước mặt bao nhiêu người bị Mai tôn giả xách tới rồi cho một trận bạt tai, đều không có phản kháng gì. Mặt mũi đã sớm bị làm cho mất sạch, sau khi bị Mai tôn giả giáo huấn, hắn đã bị trọng thương, cũng không còn có thể diện để đứng lên, một mực nằm dưới mặt đất giả bộ bất tỉnh. Nếu như bình thường chỉ sợ sớm đã nằm dài, mãi không tỉnh, nhục nhã bực này, quả là muốn chết cho rồi, hắn không phải là không nghĩ tới chuyện trả thù, thế nhưng tài nghệ không bằng người, trả thù như thế nào đây?
Hắn nằm thẳng cẳng dưới đất, người của Huyết Hồn sơn trang lại đang chiếu cố hắn, giờ khắc này đột nhiên nghe Quân Mạc Tà xổ ra một tràng như vậy, thao thao bất tuyệt chất vấn, từng từ một lọt vào tai hắn. Lợi hại nhất chính là, Quân Mạc Tà hoàn toàn không hề đề cập tới lần đại chiến này, vì sao Thiên Huyền Địa Huyền đều chết sạch, Thần Huyền cũng chết không ít, thế nhưng vì sao Quân Vô Ý suất lĩnh một ít Ngọc Huyền cũng không có bị bại vong sạch, mà còn mang thân phận chính nghĩa công đạo để mắng rất hùng hồn, hót như khướu. Thế nhưng người mình lại hổ thẹn, xấu hổ không dám phản bác lấy một lời, thậm chí Quân Vô Ý ở đương tràng cũng phải âm thầm đồng tình.
Trong chuyện này kể cả Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai vị lão chí tôn khi nghe thấy hắn nói, Lệ Tuyệt Thiên, Tiêu Hàn hai người là đệ nhất vô sỉ, quả thực không còn có người nào khác so bằng. Vô sỉ chí tôn, hoàn toàn xứng đáng với hai người. Lệ Tuyệt Thiên cũng không thể giả bộ được nữa, trong ngực vang lên một tiếng quái lạ, đột nhiên đỏ bừng mặt, sau đó hắn ngồi thẳng dậy chỉ vào Quân Mạc Tà, ngón tay run rẩy phẫn nộ mắng:
- Tiểu bối vô tri, ngươi...Ngươi! Phốc!
Đột nhiên hắn há miệng hộc ra một ngụm máu tươi đỏ hồng.
Đường đường là chí tôn tầng thứ lại bị Quân Mạc Tà nói khiến cho thổ huyết.
Lệ Tuyệt Thiên vốn đã bị trọng thương, nội thương càng thêm nặng, Mai tôn giả lúc trước đã nổi giận tung hết quyền cước lên người hắn, mà bản thân hắn lại không có nửa điểm chống lại, thậm chí ngay cả từng khối thịt đã bị nát nhừ a.
Lệ Tuyệt Thiên ỷ vào một thân huyền công tinh xảo cứng rắn bảo vệ nội tạng của mình, không đến mức bị đánh chết tại chỗ đã là phi thường tự ngạo rồi, người ta là thiên phạt đệ nhất vương giả, nhân vật đỉnh phong trong vũ nội a, đối phương tùy ý đánh như bao cát, hơn nữa lại bị giam cầm không có lực chống lại, xương cốt đã sớm bị gãy không biết bao nhiêu cái, nội tạng cũng bị chấn động nghiêm trọng a.
Đương nhiên cho dù bị thương nghiêm trọng như thế, thế nhưng nếu hắn liều mạng xuất thủ cũng chỉ nháy mắt là có thể giết chết Quân Mạc Tà mà thôi. Nhưng hắn lại không thể, lại càng không dám, bởi vì bên người Quân Mạc Tà còn có Ưng Bác Không. Cho nên hắn tự nhiên là không thể làm vậy, thậm chí còn không có nắm chắc lúc này có thể thu thập được Ưng Bác Không hay không, ngược lại còn phải lo lắng Ưng Bác Không sẽ tới thu thập mình.
Huống chi còn có người của Độn Thế Tiên Cung cũng ở đây, đúng sai đã rõ, há có thể không nhúng tay vào? Cho dù hết thảy đều không tồn tại còn có vị đệ nhất Huyền Thú vương giả kia nữa. Rõ ràng có thể đơn giản giết chết bản thân, Lệ Tuyệt Thiên không thể nghi ngờ đã bị đè nén khiến cho phải thổ huyết tại đường trường, đó cũng chính là chỗ can đảm khiến Quân Mạc Tà dám mắng vị đệ nhị chí tôn này.
Về phần sau này Lệ Tuyệt Thiên chỉ sợ không có buông tha cho Quân Mạc Tà, có khi so với Phong Tuyết ngân thành còn nguy hiểm hơn, bởi vì Phong Tuyết ngân thành còn có người cản trở, không dám đường đường trả thù, thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên lại không giống vậy, lão gia hỏa này đều vì đứa con mà có thể làm hết mọi chuyện, không chút cố kỵ, cho dù có dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ cũng không từ. Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ không cho hắn tiếp tục tồn tại nữa.
Bình tĩnh mà xét với tu vi hiện tại của Quân Mạc Tà, mà Lệ Tuyệt Thiên cho dù có bị chặt đứt xương cốt, hắn cũng không thể lấy được cái mạng già của lão.
Về điểm này Quân Mạc Tà đã sớm có kế hoạch. Từ khi tiến nhập tầng thứ hai của Hồng Quân Tháp đến nay, Quân Mạc Tà đã có một con át chủ bài lớn nhất, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, đó chính là Hỗn Độn Hỏa Diễm.
Loại hỏa diễm đen kịt này chính là bổn nguyên của thiên địa chi hỏa, có năng lực thiêu đốt tất cả! Không chỉ là Lệ Tuyệt Thiên một người phàm tục, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng có thể bị Hỗn Độn Hỏa Diễm đốt cho hồn phi phách tán.
Thế nhưng hiện tại với công lực của Quân Mạc Tà, vẫn không thể hoàn toàn khống chế được hỗn độn hỏa, đây chính là nguyên nhân mà hắn chưa dám sử dụng, nếu không hắn đã sớm diệt hết đám người này rồi! Trên thực tế hỗn độn hỏa là thứ để thao túng lò luyện đan, với năng lực của Quân Mạc Tà có thể nói là dư dả, thế nhưng muốn dời ra khỏi Hồng Quân Tháp, lại phát ra từ thân mình đả thương người, cực kỳ hao tổn thân thể, nếu không cẩn thận còn tự đốt chính bản thân mình thành tro a...
Cho dù dẫn khởi linh khí trong cơ thể cũng gần với tẩu hỏa nhập ma! Hơn nữa tâm thần bị hao tổn cực lớn.
Mà tâm thần của Quân Mạc Tà ở đây lại chính là Nguyên Thần! Nguyên Thần bị hao tổn, nếu không có thời gian dài an dưỡng, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể sử dụng.
Thế nhưng Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt vạn bất đắc dĩ.
Hơn nữa thời cơ chính là lúc này, giờ phút này xương cốt toàn thân Lệ Tuyệt Thiên đã sớm bị Mai tôn giả cắt đứt không biết bao nhiêu. Nội thương cũng có chút nghiêm trọng, đúng là lúc mà vị đệ nhị chí tôn này suy yếu nhất, dễ dàng bị người giết chết nhất, là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Nếu như bị hắn trì hoãn một hơi, chỉ sợ Quân Mạc Tà cùng Quân gia sẽ hỏng bét!
Cho dù hôm nay Quân Mạc Tà không nhục mạ Lệ Tuyệt Thiên, Lệ Tuyệt Thiên cũng tuyệt đối không tha cho Quân Vô Ý cùng Quân gia. Một phần ba lực lượng của Huyết Hồn sơn trang như trộm gà không được còn mất nắm gạo, toàn bộ bị giết, trong đó còn có ba vị huyền cường giả...Hết thảy điều này không nghi ngờ đều là vì Quân Vô Ý mà ra!
Mà Lệ Tuyệt Thiên bị Mai tôn giả ẩu đả lại là vì Quân Mạc Tà, tuy khi đó không thể trách hắn, thế nhưng xác thực là bởi vì hắn mà ra, Quân Mạc Tà càng giống như nguyên nhân để Mai tôn giả giận chó đánh mèo.
Với tính cách có thù tất báo của Lệ Tuyệt Thiên, làm sao có thể buông tha cho thúc cháu hai người bọn họ? Đánh không lại Mai tôn giả, chẳng lẽ còn đánh không lại thúc cháu Quân Vô Ý? Về phần nguyên nhân gây ra việc này, Lệ Tuyệt Thiên hoàn toàn không có lo lắng!
Cho nên Quân Mạc Tà không có lựa chọn nào khác, quyết định dùng vũ khí bí mật để tuyệt sát Lệ Tuyệt Thiên!
Lệ Tuyệt Thiên bị Mai tôn giả cơ hồ là đưa vào tuyệt lộ, mà cùng thời gian này, Quân Mạc Tà cũng chẳng khác gì là buộc đi vào tuyệt lộ!
Lệ Tuyệt Thiên không chết, thì cả nhà Quân gia phải chết, không có lựa chọn thứ hai.
Cho nên Quân Mạc Tà phen này mắng to, dưới mắt người khác coi hắn chính là một thiếu gia to gan lớn mật, lại có thể mở miệng mắng đệ nhị chí tôn, chính thức là một kẻ không biết sống chết. Thế nhưng Quân Mạc Tà lại nghĩ: Lệ Tuyệt Thiên hiện tại đang bị thương nặng, hơn nữa vừa rồi gặp nhục nhã không thể nào nhục hơn, tâm tình lúc này của hắn đương nhiên là đang lay động, khó có thể tự chủ, hơn nữa tâm tính cực đoan ngoan độc, càng thêm khó khống chế! Lúc này tự nhiên là càng mắng tàn nhẫn càng tốt. Để Lệ Tuyệt Thiên nghe xong càng thêm túng quẫn!
Nếu như có thể trực tiếp làm cho lão vương bát đản này tức chết, tự nhiên là không có gì tốt bằng, đó là kết cục lý tưởng nhất. Cho dù là không có tức chết, cũng phải khiến hắn nội thương nặng hơn một phần, vì như vậy lúc xuất thủ mới tăng thêm cơ hội thắng.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm