Ngươi dám đánh cậu ngươi sao?
Dịch Giả: Tiểu Ngọc
Chỉ cần một điểm "Bại không chối" này thôi cũng đã đủ giành được hảo cảm của Quân Mạc Tà. Bởi vậy, hắn cũng không dám làm quá, chỉ mỉm cười nói:
- Tiền bối cùng với tại hạ từng nói là so tài lúc nào? Cần gì phải nhắc tới chuyện thắng bại? Hơn nữa cũng không ngoài nguyên nhân bởi vì vãn bối quá mức kiêu ngạo, đã không trả lời câu hỏi của tiền bối thì thôi lại còn có thái độ vô lễ ngông cuồng, nếu nói người không phải trong chuyện này thì chính là vãn bối mới đúng.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi là người thắng, dù vậy cũng không cần dát vàng lên mặt ta; thắng là thắng, thua là thua, không cần bao biện.
Đông Phương Vấn Đao nổi giận đùng đùng nói:
- Nếu đã thất bại, ngươi có tư cách đứng trước mặt lão phu nói chuyện, ta trước đây tùy tiện đặt câu hỏi, đúng là không phải, lão phu xin lỗi!
Hắn hừ một tiếng, nói:
- Bất quá lão phu vẫn sẽ còn tìm đến ngươi! Đến lúc đó, ta và ngươi tiếp tục hảo hảo so tài cao thấp!
- Ha ha... đã như vậy, vãn bối lúc nào cũng chờ đợi. Bất quá công lực của tiền bối vô cùng cao minh. Ít nhất cũng cao hơn ta hai ba mươi lần, nếu luận về thực lực, chỉ sợ tiền bối chỉ cần nhấc tay một cái cũng đủ giết ta rồi.
Quân Mạc Tà trong lòng có ý muốn kết giao, nên khiên tốn nói.
- Lời này nói cũng không sai!
Đông Phương Vấn Đao hừ một tiếng, ngông nghênh nói tiếp:
- Coi như tiểu tử ngươi thức thời, nếu thật sự lão phu cùng ngươi chiến đấu sinh tử... Hừ hừ, hậu quả chắc không cần nói cũng biế...t A! Mà cũng chưa hẳn, thân pháp của ngươi thật sự quá nhanh, không ngờ còn nhanh hơn cả ta, không, quả thực không thể đánh đồng với nhau được...
Nói xong lời cuối, Đông Phương Vấn Đao nhịn không được lại cảm thấy chán nản. Bản thân hắn cũng hiểu, với tốc độ như của đối phương khi nãy, trừ khi bản thân mình không biết xấu hổ đem toàn bộ thực lực của Thần Huyền cao thủ đối phó với tên tiểu tử có Ngọc Huyền tu vi kia, lại kèm theo đánh lén bất ngờ, may ra mới có hiệu quả, một kích tất sát!
Mặc dù bản thân mình tinh thông thuật ám sát, đánh lén. Thế nhưng một Thần Huyền cao thủ đối mặt với một tên tiểu tử có tu vi Ngọc Huyền còn muốn dùng cách đánh lén, ám toán, điều này còn gì để nói nữa, da mặt mình vẫn không thể dày như vậy được. Thế nhưng một khi tiểu tử này đã có chuẩn bị, chắc gì mình đã giết được...
Đuổi còn không kịp, giết cái rắm á!
Với loại thân pháp của tiểu tử này cho dù mình dở mọi thủ đoạn ra cũng chưa chắc đã có thể theo dấu được hắn. Mặc dù từ trước tới giờ luôn cho rằng không có một ai có thể thoát khỏi bàn tay của mình, thế nhưng ngày hôm nay, chứng kiến thân pháp và tốc độ kinh khủng của tiểu tử kia, đã làm cho Đông Phương Vấn Đao không còn tự tin như trước nữa, chí ít không còn nguyên vẹn mười phần như ban đầu.
Người khác có thể không tránh được, nhưng tiểu tử này thì......chưa chắc.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, không hiểu sao hắn cảm thấy hán tử trước mặt tâm tính quả là ngay thẳng chất phát.
- Đại ca!
Đông Phương Vấn Tình tiến lên trước một bước, ôm quyền, thái độ rất hòa ái, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, không biết phải xưng hô thế nào? Sư phụ là ai? Thân pháp vừa nãy thật tuyệt diệu, đủ để kinh thế hãi tục a.
Hắn vừa hỏi xong câu đó, ngay cả Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao quay lại nhìn chăm chăm, hiển nhiên cả hai người với vấn đề vừa được hỏi đều mười phần quan tâm.
Trong suy nghĩ của hai người, chỉ cần biết danh tính và lai lịch của tiểu tử này, thì mọi chuyện trong nháy mắt sẽ được rõ ràng; bọn họ tuy nhiều năm không đi lại trên giang hồ, nhưng những thế lực ẩn thế trong giang hồ vẫn biết được không ít, mặc dù không thuộc làu như lòng bàn tay, tuy nhiên cũng chẳng sai biệt là mấy.
Nhưng mà cả ba đang rất phiền muộn. Cứ theo kí ức của ba người ngày trước, tuy nghĩ đau đầu, nát óc nhưng cũng không biết được rốt cục địa phương nào lại có thể bồi dưỡng ra một tên đệ tử quái thai đến bậc này.
Tuổi còn nhỏ mà thực lực đã kinh người như vậy, thử hỏi người bình thường có thể bồi dưỡng được sao?
Vì vậy cả ba người thần sắc đều lộ vẻ chờ mong, trong lòng đều âm thầm chuẩn bị kỹ càng, tiểu tử này không trả lời thì thôi, nhưng chỉ cần hắn nói ra, tất nhiên đó chính là danh tính một nhân vật kinh thiên động địa, một thế lực kinh thế hãi tục! Vạn nhất như thế sao có thể không coi trọng được đây!
- Ha hả, quá khen, thực ra tiền bối mới là người lòng dạ rộng rãi, huyền công lại càng cao cường, tại hạ vô cùng bội phục! Hơn nữa ba vị tiền bối đây "cao phong lượng tiết" (đạo đức cao cả), "quang phong vụ nguyệt" (trời quang trăng sáng), làm tại hạ trong lòng khâm phục không thôi.
Quân Mạc Tà khách sáo nói hai câu, trong lòng nhất thời suy đoán, cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu diếm cả, cho nên nói thẳng luôn:
- Tại hạ họ Quân, tên Quân Mạc Tà!
- A... a...ách, ách, ách....
"Tại hạ Quân Mạc Tà" năm chữ này vừa nói ra, nhất thời mang lại hiệu quả phi phàm.
Hai người Đông Phương Vấn Tình và Đông Phương Vấn Kiếm nhất thời cùng thét lên một tiếng kinh hãi, thối lui hai bước, trong mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc tới cực điểm, giống hệt như gặp ma giữa ban ngày.
Về phần tam gia Đông Phương Vấn Đao lại càng khoa trương hơn, hai mắt trợn trừng như muốn lồi cả ra ngoài, mặt mũi đỏ bừng, cả người lảo đảo, xiêu vẹo giống như người say rượu, trong miệng "A...a, ách, ách" không ngừng, giống như ăn tham bị nghẹn, lúc nào cũng có thể bị tắt thở!
Vừa thấy tình huống kì dị như vậy, Quân Mạc Tà không khỏi có chút đắc ý, nhìn đi, "đại danh" của bản thiếu gia không ngờ đã vang xa như vậy, ngay cả ba vị Thần Huyền cường giả này khi nghe được tên của ta cũng khiếp sợ tới mức không thể tự kiềm chế được, chắc chắn cái gì mà "sấm động bên tai", "hạo nguyệt đương không"(trăng sáng vằng vặc trên cao) cũng sẽ không hơn được cái này rồi! Thực sự là ngoài mong đợi mà.......
Quân Mạc Tà nhịn không được cảm thấy có chút ngây ngất....
- Ngươi... ngươi vừa nói ngươi là ai? Quân Mạc Tà? Chính là Thiên Hương thành Quân gia Quân Mạc Tà? Quân Tam thiếu?
Đông Phương Vấn Kiếm mồm mắt méo xệch hỏi, trong giọng nói đầy vẻ không tin, một đời Thần Huyền cao thủ như hắn mà thoáng một cái trở thành nói lắp, nói như vậy để có thể thấy được cái tên này làm cho hắn kinh tâm động phách tới mức nào!
- Đúng vậy? Tại hạ đúng tam thiếu của Quân gia. Làm sao vậy?
Quân đại thiếu gia lại càng đắc ý hơn, bàn tay cong cong đưa lên vuốt vuốt mái tóc, động tác của hắn thoạt nhìn rất kỳ lạ nhưng theo hắn nghĩ đây là một tư thế vô cùng tiêu sái.
- Ngươi thực sự là Quân tiểu tam? Vậy Quân... Quân... Chiến Thiên chính là gia gia của ngươi? Quân... Quân Vô ý là thúc thúc ngươi? Chính xác là như vậy?
Đông Phương Vấn Đao rốt cục cũng thở hổn hển, hai con mắt trợn trừng như chuông đồng. Hơi thở thì phì phò, hai mắt trợn trừng trắng dã, nhìn qua cái là xỉu luôn...
Quân Mạc Tà càng thêm đắc ý, rụt rè gật đầu:
- Đúng thế!
" Xem ra danh khí Quân gia ta vẫn còn rất lớn nha! Ngay cả Thần Huyền cường giả đều cũng bị dọa cho khiếp sợ đến vậy. Quả là có cảm giác thành tựu a! Khiêm tốn! Khiêm tốn, thận trọng, thận trọng, không nên kiêu ngạo a" Quân Mạc Tà không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình.
"Ôi"! Ôi"! Ôi"! Ba vị Thần Huyền cường giả đều thở mạnh, đồng thời trợn tròn hai mắt lên nhìn, thân hình có chút run rẩy, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà như muốn nói:" Nhìn chỉ muốn cắn cho phát", hay như "Yêu quá cơ, hận không thể ôm ngay hắn vào lòng mà thương yêu".
- Ngươi.... ngươi...các ngươi muốn làm gì?
Quân Mạc Tà cuối cùng cũng phát hiện ra điều không thích hợp. Thầm nghĩ ba vị này không phải là có sở thích đặc biệt đó chứ? Sao ánh mắt nhìn mình lại kinh khủng như vậy nhỉ! Không nghĩ thì thôi, nghĩ tới thấy toàn thân nổi da gà, tóc tai dựng ngược, bở vai run rẩy, cố gắng trấn định tự hỏi.
- Ta, ngươi, cái cóc khô gì?
Đông Phương Vấn Đao vỗ vỗ vào má, hai con mắt trợn lên như mắt trâu, chậm rãi nhả từng chữ một, rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
- Ngươi hỏi chúng ta muốn làm gì? Ngươi dám làm vậy với ta? Lão tử.... lão tử... chính là tam cữu của ngươi! Ngươi... cái tên tiểu vương bát đản này, ngươi có đảm lượng thật lớn a, ngang nhiên cầm đao đâm tam cữu của ngươi?
- Rác rưởi! Lão tử là tổ tông ngươi thì có! Khốn kiếp! Cũng dám chiếm tiện nghi của lão tử! Còn tự xưng là tam cữu của ta, tin hay không lão tử đập ngươi chết tươi ngay bây giờ!
Quân Mạc Tà nhất thời nổi giận, mắng chửi người cũng không nên quá thể như thế chứ, hơn nữa cự nhiên còn muốn chiếm tiện nghi của lão tử, hay tự cho rằng ba người Thần Huyền các ngươi là giỏi lắm đúng không?
- Ta chửi con bà ngoại ngươi, thằng ranh con dám mắng cả ta...
Đông Phương Vấn Đao nhất thời nộ khí xung thiên, như núi nửa sắp sửa phun trào... Nhưng còn chưa phát hỏa xong đã bị hai bàn tay hung hăng tát cho một phát, "bốp" một tiếng cả người lăn kềnh ra đất, hai má bị tát cho nóng bừng đau điếng, đồng thời nghe thấy hai tiếng rống như sấm dậy:
- Ngươi vừa rồi nói bậy bạ cái gì? Ngươi mới là đồ vô liêm sỉ...hỗn đản!
Đông Phương Vấn Đao nhất thời nhớ lại câu mình vừa chửi tiểu tử kia, trong lòng thầm mắng đúng là đần độn, "bà ngoại của Quân Mạc Tà không phải là mẫu thân mình còn gì, như vậy chẳng phải là mình tự vả vào mồm à?" Vẻ mặt hắn vô cùng đau khổ, hai tay ôm đầu, không dám rên một tiếng nào.
Đông Phương Vấn Tình kích động nhìn về phía Quân Mạc Tà:
- Mạc Tà, thật ra...thật ra thế này, ta là đại cữu của ngươi....
Quân Mạc Tà triệt để buồn bực rồi....
Vừa rồi đệ đệ của ngươi tự xưng là tam cữu của ta, hiện tại, ngươi là đại ca hắn cũng tự nhận là đại cữu của ta, hóa ra các ngươi đều cùng một giuộc như nhau cả thôi...
Ba tên Thần Huyền lừa đảo?
- Dù ngươi có nghìn vạn điều nghi vấn trong lòng nhưng tóm lại, ngươi chắc cũng phải biết một chuyện, đó chính là họ của mẫu thân ngươi phải không?
Đông Phương Vấn Tình bàn tay có chút run run, hai mắt rưng rưng, kích động nói:
- Mẹ của ngươi, khuê danh là Đông Phương Vấn Tâm, cũng chính là tiểu muội của bọn ta. Ta là đại cữu cữu của ngươi, Đông Phương Vấn Tình!
- Đây là nhị cữu của ngươi, Đông Phương Vấn Kiếm. Người vừa tỷ thí cùng ngươi, đúng là tam cữu, Đông Phương Vấn Đao
Quân Mạc Tà nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng,
Không thể nào! Sẽ không trùng hợp như thế chứ?
Ba Thần Huyền đại bịp chính là ba cữu cữu ruột của mình?
Ba cữu cữu là Thần huyền?
Quân Mạc Tà mới tiếp nhận thân thể này không lâu, đương nhiên đối với thân thế của mình hắn chưa từng tìm hiểu rõ ràng một lần. Mặc dù với việc đằng ngoại cùng Quân gia không có chút liên hệ nào hắn cũng cảm thấy có phần buồn bực, thế nhưng hắn cũng phần nào đoán ra đây là hậu quả của chuyện tình xảy ra năm xưa. Năm đó phụ thân và nhị thúc của hắn bị người ám toán, hy sinh ngoài ý muốn. Mẫu thân do đau buồn quá mà đổ bệnh nằm liệt giường, liền sau đó bị đàng ngoại đón về, ít lâu sau truyền ra tin tức rằng người đã chết.
Những chuyện xảy ra năm đó, mặc dù Quân Mạc Tà rất nhiều lần tìm cách điều tra tuy nhiên đều không thu được kết quả gì, từ đầu tới cuối hắn vẫn không biết thêm chút tin tức mới nào. Thế nhưng hắn vẫn không buông tha, cho tới giờ vẫn âm thầm điều tra nội tình chuyện xảy ra năm đó. Trong lòng của hắn đã thầm công nhận thân thể này. Đồng thời cũng chấp nhận gia đình mới này, cho nên hắn cũng thừa nhận bản thân cần phải có trách nhiệm với gia tộc, phải làm một cái gì đó, xuất một phần tâm lực vì gia tộc.
Mà chuyện năm đó giống như một màn sương mù dày đặc, như ẩn như hiện, bất kể là ai cũng chưa từng nhìn rõ chân tướng. Rốt cuộc trong đó còn ẩn chứa âm mưu gì, hay còn có hung thủ đứng sau giật dây mọi chuyện nữa...Còn nếu nói với hắn rằng mọi chuyện năm đó đều do một tay Tiêu gia Ngân Thành gây lên, hắn tuyệt đối không tin.
Cho nên hắn vẫn âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ. Từng chút đầu mối dù là rất nhỏ; nếu thấy cần thiết, cho dù là Phong Tuyết Ngân Thành, hay Thần Tứ đế quốc hắn cũng không ngại mà xông pha. Kể cả là Vũ Đường đế quốc đi nữa, nếu cần hắn cũng sẵn sàng xâm nhập. Nhưng tại Thiên Hương quốc này lại có một đối tượng làm hắn cảm thấy hoài nghi nhất.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao khi ấy Quân Mạc Tà đột nhiên lại có ý tưởng như thế. Cũng là một trong số những nguyên nhân làm hắn phải hỗ trợ Dương Mặc, cho dù bị cuốn vào cuộc đấu tranh giành giật hoàng quyền của Thiên Hương quốc, hết thảy hắn đều không hối hận.
Nói bằng thừa, mấy tên hoàng tử chó má các ngươi đấu tranh thì sao? Chém giết nhau cũng tốt mà tự diệt nhau, rồi lụi bại càng tốt, ai thắng ai thua đối với Quân Mạc Tà ta quan hệ cái rắm á? Còn Quân Mạc Tà ta ở đây, đố các ngươi động được đến Quân gia đấy? Hừ, các ngươi chưa động thủ thì nửa đêm lão tử đã đến cắt cái đầu chó của các ngươi xuống rồi! Tuy lão tử tạm thời không thể giết được Thần Huyền cường giả, nhưng ngươi là đế vương, cho dù có hộ vệ là Thần huyền cường giả đi nữa chỉ cần bản thân ngươi không phải là Thần Huyền, chắc chắn lão tử sẽ giết được ngươi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm