Dị Thế Tà Quân

Chương 322: Tu hú cướp tổ chim khách

Dịch Giả: Tunglanh123

Công phu diễn trò của nha đầu kia quả là không tệ nhưng chưa đủ qua mặt Quân Mạc Tà. Đừng tưởng lúc này vẻ mặt điềm đạm đáng yêu là thực, nháy mắt sau đó liền hóa thành ngang ngược.

Gặp quỷ còn không sợ tối sao? Quân Mạc Tà đã lĩnh giáo qua, nếu còn nghe theo, đúng là không còn thiên lý nữa.

- Nói như vậy, ngươi quyết định đưa chúng ta trở về?

Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức trợn tròn tròng mắt, tuy con mắt xinh đẹp trợn tròn lên càng động lòng người, nhưng đã bắt đầu chuyển sang uy hiếp, tốc độ biến sắc mặt rõ ràng lại được đề cao.

- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi ở đây làm gì cũng chỉ thêm phiền toái, hai người xứng được đi theo sao? Có gì tài giỏi không? Cho ngươi giết người, ngươi dám sao?

Quân Mạc Tà khinh thường xuy một tiếng, nói:

- Ngoan ngoãn trở về đi, ta coi như chưa có chuyện gì, bằng không, đừng trách ca ca ta đem các ngươi trói thành bánh chưng đưa về! Đừng tưởng rằng ca ca này không làm được! Đến lúc đó các ngươi sẽ xấu mặt đó!

- Ngươi dám!

Tiểu nha đầu nhe răng gầm gừ, bộc lộ bộ mặt hung ác, cuối cùng cũng lộ nguyên hình.

- Quên đi Tiểu Nghệ, đừng cầu xin hắn.

Tên này không có nửa điểm đồng tình, Quản Thanh Hàn mặt không chút thay đổi nhìn Quân Mạc Tà, lại hướng Độc Cô Tiểu Nghệ nói:

- Tự chúng ta đi thôi, không cần đi theo hắn. Không có hắn, tự chúng ta không thể đi hơn một ngàn bốn trăm dặm sao, chẳng lẽ dưới hông chúng ta không có hai cái chân sao? Bằng hai người chúng ta còn không đi tới Thiên Nam được sao?

- Hừ, ngươi ra vẻ cái gì? Tự chúng ta đi!

Độc Cô Tiểu Nghệ hướng cái cằm nhỏ lên:

- Không phải chỉ là một thiên tướng thôi sao? Lại là nhánh quân phụ! Hừ, ta thấy so với Đại tướng quân, ngươi cũng chả là cái đinh gì!

Mắt thấy hai nàng châm chọc vài câu xong xoay người muốn đi, Quân Mạc Tà cũng đã hơi tức giận, nếu để cho hai người này cứ như vậy mà đi Thiên Nam, cho dù cuối cùng có thể tới nơi an toàn, mình trở về khẳng định thế nào cũng bị chửi một trận. Quân lão gia tử, Tam thúc, Độc Cô lão gia tử, Độc Cô Vô Địch xem ra đều không bỏ qua cho mình, thậm chí Quân Mạc Tà cũng có thể đoán được: "Ngươi đã làm cho hai người con gai yếu ớt đi Thiên Nam xa xôi ngàn dặm? Ngươi có thể yên tâm sao?Nếu xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Cho dù không có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm như vậy được!

- Ngăn lại! Bắt cả hai lại cho ta!

Quân Mạc Tà cắn chặt răng thét lên ra lệnh. Bảy tám đội viên Phệ Hồn động tác nhanh chóng, như lang như hổ tiến lên. Thiết Tháp đứng ngăn cản hai nàng bỏ chạy, Quân Mạc Tà:

- Hai người các ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho ta, chỉ cần thuận theo ta, tất có chỗ tốt, nếu không thì...

Nói tới đây, Quân đại thiếu đột nhiên ngậm chặt miệng. Cơn tức này, sao lại giống như ác bá ức hiếp dân nữ thế nhỉ?

- Quân Mạc Tà, hôm nay ta không thể không đi Thiên Nam, nếu ngươi thật sự bức bách ta, ta đây Quản Thanh Hàn nói được thì làm được. Lập tức chết ở chỗ này, ta sẽ chết trước mặt ngươi! Ngươi nói ta có dám hay không?

Trong mắt Quản Thanh Hàn hiện lên thần sắc phức tạp, nàng rút ngay một thanh chủy thủ sắc lạnh, kề ngay trên cổ.

- Quân Mạc Tà, ngươi cũng đã biết, ta không nên đi Thiên Nam, cũng không làm được cái gì khác, chỉ vì ngươi và Tam thúc; nếu không phải lo lắng cho hai người các ngươi, lo lắng Huyết Hồn sơn trang sẽ vì chuyện của ta mà làm khó dễ các ngươi, ta cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Thiên Nam? Ta là tiểu cô nương không phân rõ nặng nhẹ sao?

- Quân Mạc Tà ngươi vì ta mà cả sống chết cũng không thèm để ý, để bảo vệ sự trong sạch của ta, chẳng lẽ Quản Thanh Hàn này nhìn thấy các ngươi xâm nhập đầm rồng hang hổ mà không làm gì... ta chẳng phải là nữ nhân vong ân bội nghĩa hay sao?

- Chẳng lẽ chỉ có nam nhân các ngươi hy sinh bản thân vì nghĩa, nữ nhân chúng ta chỉ có thể sống tạm bợ sao? Lần này đến Thiên Nam nếu thuận lợi thì thôi, nếu không...tấm thân Quản Thanh Hàn này…

Độc Cô Tiểu Nghệ lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng thấy chiêu này của Quản Thanh Hàn rất có tác dụng, vênh mặt con môi, dương dương tự đắc nói:

- Đúng! Nếu ngươi không cho chúng ta đi, chúng ta liền chết ở chỗ này! Ngươi nói chúng ta có dám hay không! Hừ hừ, hi hi hi...

Quả thực chưa thấy ai muốn tự sát mà còn đắc ý như vậy cả, Quản đại tiểu thư nhà người ta nói rõ ràng như vậy, đến tiểu nha đầu này, còn dám lừa gạt đến mức này, thậm chí còn cười hì hì, thật sự là không còn gì để nói.

Quân Mạc Tà đầu to như cái đấu.

Độc Cô Tiểu Nghệ có lẽ sợ cho thiên hạ không loạn, nhưng hắn nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Quản Thanh Hàn rõ ràng có thể thấy, Quản Thanh Hàn nói được là làm được! Nếu mình nhất định không cho nàng đi, vậy thì trước ngựa của mình có ngay một cỗ thi thể!

Mình không thể đánh cuộc, càng không dám đánh cuộc!

"
Xem như ngươi lợi hại!"Quân Mạc Tà nhìn chằm chằm Quản đại tiểu thư, oán hận thở dài, đối với tiểu nha đầu kia, Quân đại thiếu gia tự tin tuyệt đối có thể làm cho nàng biết khó mà lui, nhưng vị đại tẩu này của hắn, thật sự rất có cá tính, quá khó trêu chọc, Quân đại thiếu gia chỉ cảm thấy ức chế không chịu nổi, hắn ở hai thế giới mà chưa lần nào ủy khuất thế này, giọng căm hận nói:

- Cho các nàng hai con ngựa.

- Như vậy còn được.

Quản Thanh Hàn hơi nghiêng đôi mắt đẹp, rốt cục mỉm cười, nàng chỉ mong được cùng đi Thiên Nam, đãi ngộ ra sao không trọng yếu, nàng cũng hiểu được Quân Mạc Tà chịu dẫn hai nàng đồng hành đã là mạo hiểm rất lớn rồi. Chẳng nói đâu xa, xét trong quân luật, lâm trận mang theo nữ nhi, tuyệt đối là tối kỵ trong quân đội, sai sót một chút là mất mạng ngay.

- Chúng ta muốn ngồi xe.

Tiểu nha đầu rốt cuộc tuổi nhỏ nên kiến thức nông cạn, không ý thức được, mới thấy Quân đại thiếu nhượng bộ lại thấy cao hứng, thấy mâu kích tách ra còn tưởng mời nàng lên xe. Hắn chỉ an bài hai con ngựa, càng ngạc nhiên hơn, nhìn về phía hắn, cỗ xe ngựa hoa lệ tới cực điểm, nàng cảm thấy cả người đều mệt mỏi, xương lưng, xương hông không chỗ nào là không đau đớn.

- Không có cách nào khác, ta đồng ý mang theo các ngươi đã là nhượng bộ lắm rồi, còn muốn ngồi xe nữa à?

Quân Mạc Tà dè bỉu:

- Nếu ngươi không đi, ta lập tức an bài đưa ngươi trở về. Người đâu, cho các nàng hai con ngựa! ( DG: Ác quá, em nó dễ thương vậy mà...)

- Ngươi, ngươi, tốt lắm!

Độc Cô Tiểu Nghệ thở hổn hển chỉ vào hắn, đột nhiên nhãn châu xoay động, soẹt một tiếng rút đao của nàng, kề ngay vào cổ.

- Ngươi, ngươi nếu không cho ta ngồi xe, ta sẽ chết trước mặt ngươi! Ngươi nói ta có dám hay không?

Nha đầu kia thấy lúc trước Quản Thanh Hàn lấy cái chết bức bách, liền có tác dụng ngay, nàng cũng đua đòi học theo, theo cách đó chắc là hữu hiệu, sao lại không dùng chứ,

Cách nào có tác dụng là được, lặp lại cũng chẳng sao!

Nào biết lần này câu "
Ngươi nói có dám hay không" vừa ra khỏi miệng, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng khúc khích do phải kìm nén. Lại nhìn bộ mặt lãnh khốc của bọn đại hán, một đám hích vai nhau, bộ dạng nín cười vất vả vô cùng.

Cũng chẳng trách được, chơi đùa cũng không đùa như vậy, Quản đại tỷ đó nói chết là chết, một chút hư chiêu cũng không có, chính là Độc Cô Đại tiểu thư vừa với bắt chước một lần, lại làm thêm lần nữa, không còn gì để nói, tính ra cũng hơi thái quá, không cho ngươi ngồi xe ngươi sẽ chết ư? Vậy ngươi chết quá dễ dàng a.

Quân Mạc Tà đảo mắt một vòng:

- Xin cứ tự nhiên đi! Bất quá ngàn vạn lần chết xa một chút, cho chúng ta mắt không thấy tâm không phiền, xin ngươi đó, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?

Cô ả này, coi như muốn lấy cái chết uy hiếp, ít nhất cũng phải có điểm dựa dẫm mới có thể uy hiếp được người ta; nếu không, lấy cái chết ra uy hiếp chẳng phải là vô hướng mà bất lợi sao? Không cho ta ngồi xe; không cho ta ăn cơm ta sẽ chết, ngươi không cho ta đánh một trận ta sẽ chết, vậy sẽ ra cái gì đây?

- Ngươi ngươi ngươi thật sự là đáng ghét mà!

Độc Cô Tiểu Nghệ dậm chân, không nói câu nào, đột nhiên lắc hông đưa eo, hùng hổ tiến đến xe ngựa, cứ thế chen vào, hướng vào trong kêu:

- Thanh Hàn tỷ tỷ, mau vào, cỗ xe này thật là lớn, còn có giường nữa, thật thoải mái hì hì.

Hành động này quả là vô đối!

Quân đại thiếu nổi giận rồi!

Thật sự muốn nhịn cũng không được! Các ngươi ở bên trong, ta đây ở đâu? Vất vả bắt một tên tham quan, doạ dẫm hắn lấy một chiếc xe ngựa, tiêu hao hết bao nhiêu chất xám, dễ dàng lắm sao? Các ngươi cứ thế mà nẫng tay trên thành quả của ta sao? Hừ!

Quân Mạc Tà bước một bước dài tiến lên, đưa tay nắm lấy cánh tay của Độc Cô Tiểu Nghệ:

- Ngươi xuống dưới cho ta.

- Không xuống, ta không xuống, ta cần ngồi xe!

Độc Cô Tiểu Nghệ chạy nhanh vào trong xe ngựa, chạy nhanh quá làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhất định không chịu nhường nhịn a.

Bóng trắng chợt lóe lên, làn gió thơm tho tao nhã thổi qua, Quản Thanh Hàn đã ngồi trong xe ngựa, đưa ta vỗ Quân Mạc Tà một cái, sẳng giọng:

- Cùng nữ tử tranh ngồi xe ngựa, vị thiếu gia này cũng đẹp mặt quá a.

Quân Mạc Tà cả giận nói:

- Gì chứ? Ta và các ngươi tranh xe ngựa? Lời này cũng nói được sao? Rõ ràng là hai người các ngươi cướp đoạt xe ngựa của ta! Chẳng lẽ cứ như vậy ngậm bồ hòn còn có thể thấy ngọt sao? Đây chẳng phải là già mồm át lẽ phải, vô lý giảo hoạt vô cùng hay sao?

Quản Thanh Hàn không để ý đến hắn, đưa tay kéo rèm xe xuống, tiếp theo bên trong vang lên âm thanh, tựa hồ hai nàng đều nằm trên giường, thậm chí còn cởi áo đi ngủ, bởi vì nghe được rõ ràng âm thanh rên rỉ thỏa mãn của Độc Cô Tiểu Nghệ: "
Thật là thoải mái, rốt cục có thể an tâm đi ngủ."

Quân Mạc Tà khí tức đầy hông, thầm chửi mình ngu ngốc, lại có thể cùng nữ nhân giảng đạo lý, đây không phải ngu ngốc thì là cái gì chứ? Đại tẩu ngay trước mắt hắn đi vào, cho dù Quân đại thiếu gia không kềm chế được, cũng phải tránh việc tình ngay lý gian, trước mắt dù không tình nguyện, cũng đành phải xuống xe!

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, đi được nửa ngày, rốt cục, Quân đại thiếu ở trên ngựa run rẩy một trận, con ngựa này dù cao to khỏe mạnh, nhưng làm sao thoải mái như trong xe ngựa. Hắn oán hận quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhướng mày, nảy ra một ý.

Ngay sau đó, Quân đại thiếu kêu thảm một tiếng, đầu nghiêng sang một bên, lập tức rớt xuống bẹp một cái, đo đường luôn. Hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Bọn thị vệ được một trận kinh hoảng, bất quá chúng chẳng phải kẻ ngu, hiểu được trong nháy mắt, một đám thấy vậy kêu lên:

- Nguy rồi, thiếu gia té xỉu, thương thế của thiếu gia còn chưa khỏi hẳn, thiếu gia kêu như vậy là nguy lắm rồi.

Vết thương chưa khỏi?

Ta ngất. Quân đại thiếu kinh ngạc, ta bị thương từ lúc nào nhỉ? Ừm, bất quá lý do này cũng tốt, sau này phải khen thưởng bọn chúng mơi được, rất có tiềm năng a.

- Sao lại thế này?

Độc Cô Tiểu Nghệ xốc màn che lên, ân cần hỏi han, bên kia, Quản Thanh Hàn nhìn thấy Quân Mạc Tà ngã xuống đất ngất đi, trong lòng chợt có suy nghĩ.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm