Chỉ thấy một đội binh mã hộ tống hơn mười chiếc xe đứng đầy trước cửa Quân gia, từ trên xe một hàng dài gia nhân bước xuống, trên tay mang đủ các thứ, người mang thùng, người mang hòm, hoặc là tinh xảo hoặc là cũ kỹ. Tất cả xếp hàng chỉnh tề đi vào Quân gia, mùi thuốc đông y cay mũi là từ trong thùng, trong hộp truyền ra.
May mắn là đội nhân mã này hướng trong nhà mang vào chứ không phải là khuân ra. Nếu không Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ nhầm: Đang bị tịch thu gia sản!
Cảnh này vốn đã đủ loạn rồi, nhưng mà như thế vẫn chưa hết, bên cạnh đó còn vài chục vị lão nhân ngoài năm mươi thân mặc trường bào đứng dậm chân kêu khóc xin xỏ, tình hình càng thêm hỗn loạn.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra mà đến nỗi như vậy?
Quân đại thiếu gia bụng đầy nghi hoặc, muốn xuyên qua đám người này đi vào cửa chính. Đột nhiên mấy trung niên đang ở đó nhìn thấy hắn liền chạy lại quỳ cả xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin:
- Tam thiếu gia, Quân thiếu gia xin ngài thương xót, rộng lòng giúp đỡ mà buông tha chúng ta đi, chúng ta nguyện lập bài vị trường sinh cho ngài, cầu trời phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi, phú quý muôn đời…. Chúng ta gia cảnh khó khăn, trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, ngài hãy rủ lòng từ bi …
Quân Mạc Tà ngẩn người, chuyện này có liên quan gì tới ta? Chuyện này nghe giống như ta là kẻ bất lương, ác bá khinh nam phách nữ trong truyền thuyết vậy, rốt cuộc chuyện này là chuyện gì a……
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Quân Mạc Tà nhíu mày, hắn biết bây giờ hỏi bọn người này cũng như không hỏi nên hắn trực tiếp hỏi một tên lính gác cửa ở đó.
Không ngờ tên lính cũng lắc đầu, tỏ vẻ không rõ ràng nguyên nhân sự việc.
Đang lúc Quân đại thiếu gia hết sức buồn bực thì mặt đất truyền đến một trận chấn động, một cái đầu to lớn kềnh càng đi tới.
- Oa tam thiếu gia, những thứ thuốc ngươi cần ta đều đã đưa tới, có thể tìm được hay không tìm được ta đều kiếm về.
Đường bàn tử bày ra ngữ điệu đặc biệt, giống như là đưa lên vật quý hiếm vậy, bàn tay so với tay gấu còn to hơn vung lên vung xuống:
- Những thứ này đều là tự thân ta kiếm về cho ngươi, mỗi thứ một trăm cân!
Quân Mạc Tà hoa mắt, ta phân phó ngươi dùng mọi khả năng lấy dược liệu, càng nhiều càng tốt. Nhưng mấy lão đầu tử và trung niên này đang làm gì ở đây, ngạc nhiên hỏi:
- Nhiều thuốc như vậy ngươi lấy đâu ra? Còn những người này sao lại ở đây, họ sao lại như vậy?
- Ơ kìa Tam Thiếu, tất cả mọi người là người một nhà mà, sao lại nói chuyện như người ngoài thế? Suy đoán một chút là hiểu được lại còn giả bộ hồ đồ sao?
Đường Nguyên nháy mắt, bộ dáng rõ ràng là ngươi hiểu lại còn ra vẻ.
- Đường thiếu gia, Quân thiếu gia, thỉnh hai vị rộng lòng giúp đỡ, tha cho chúng tôi một lần đi, cho chúng tôi một con đường sống!
Vẫn là những người đó, thấy Bàn Tử tới đã đến, lại khóc lóc quỳ xuống lạy như giã tỏi. (Dịch: Định để là lạy như tế sao cơ, nhưng mà tôn trọng tác giả nên để là giã tỏi.)
- Ngươi…
Quân Mạc Tà kinh ngạc một lúc lâu, sau đo mơ hồ hiểu được đại khái sự tình từ đầu đến cuối. Sự việc như vậy chắc do tên Bàn Tử trực tiếp tịch thu gia sản mấy tiệm thuốc này, chứ nhiều thuốc như vậy hắn làm gì còn cách nào khác mà kiếm ra được.
- Ngươi cần vội như vậy, lại còn đòi số lượng lớn trong thời gian ngắn, ta đi nơi nào tìm cho ngươi? Cuối cùng ta phải vắt óc suy nghĩ mới tìm được cách này, quyết thắng thiên lý!
Nói đến chuyện này Đường Nguyên rất đắc ý, mặt mày hớn hở nói:
- Vì thế ta cả đêm an bài, muốn từ những tiệm thuốc này thu mua dược liệu của bọn họ, nhưng chúng ta cần số lượng quá nhiều nên bọn họ nói không muốn bán, nói rằng một khí bán đi như vậy, sinh ý thông thường bọn họ cũng không làm được…
Quân Mạc Tà không nói gì chỉ đảo cặp mắt trắng dã
- Hành động của ngươi quá vô lý, mang toàn bộ thuốc trong kho của người ta đi, người ta làm sao có thể buôn bán được? Toàn bộ vốn liếng nhà người ta ngươi nói ngay lập tức cần toàn bộ, chẳng lẽ để cho người ta chỉ có cửa hàng trống?
- Vì thế mà ngươi nổi giận?
Đường Nguyên trừng mắt, đằng đằng sát khí:
- Con mẹ nó, lại có thể lấy lý do sinh ý cự tuyệt ta. Nếu như không bán cho ta chẳng phải bỏ qua một khách hàng lớn sao? Làm gì có cái lý nào như vậy! Dám khinh dễ hai huynh đệ ta, chẳng nhẽ không còn vương pháp hay sao? Một khi đã như vậy, ta cho bọn chúng vĩnh viễn không cần buôn bán. Vì thế sáng hôm nay bổn thiếu gia ta đi Hình Bộ lấy một lượng lớn công văn, sau đó mạnh mẽ đến chỉnh đốn, thuận tiện đem hết kho của mấy nhà thuốc lớn nhất về đây. Những nhà thuốc này chính là những nhà hôm trước đóng cửa không bán cho ta, thái độ lỳ lợm, hiện toàn bộ dược liệu ta đều mang về đây.
Quân Mạc Tà lảo đảo:
- Ngươi dùng lý do gì tịch thu gia sản? Một lượng lớn công văn của Hình Bộ như vậy ngươi nói cần là lấy, ngươi quan hệ cũng trâu bò đấy nhỉ?
- Tam Thiếu …. Ngươi có ngu ngốc không vậy? Chẳng giống ngươi ngày thường tí nào cả.
Đường Nguyên nhìn hắn vẻ mặt nghi ngờ:
- Lấy thân phận huynh đệ chúng ta, tịch thu gia sản những nhà này còn cần lý do hay sao? Tịch thu gia sản bọ chúng đã là tôn trọng chúng rồi! Điều một đội binh mã đến khẽ ra tay, trước tịch thu gia sản, vài ngày sau nếu tâm tinh tốt đẹp thì trả lại, nếu tâm tình không tốt thì bắt lại trực tiếp chém đầu cũng chả sao, kêu gào giống như bị cướp vậy, đáng ghét!
Đường Nguyên miệng văng đầy nước miếng, hừ hừ hai tiếng!
Quân Mạc Tà mở to hai mắt nhìn, lần đầu tiên hắn nhận ra rằng chính mình xuyên qua thế giới này còn chưa hoàn toàn dung hợp với thân phận ở đây. Đường Nguyên nói rất có đạo lý, ở cái xã hội phong kiến này, với gia thế của Đường Nguyên và Quân Mạc Tà, muốn chỉnh một tiệm thuốc, thật sự như Đường Nguyên nói, còn cần lý do hay sao?
Việc này cũng quá ư ngang ngược bá đạo!
Quân Mạc Tà và Đường Nguyên đều thuộc loại nhân vật "kiệt xuất" trong giới con cháu thế gia, không chỉ nói là tịch thu tài sản, cho dù là đem người ra giết sau đó vênh mặt trên Hình Bộ trực tiếp nói một tiếng:
- Người là ta giết, nhưng mà hắn chết là đúng tội, ta chỉ là phòng vệ chính đáng. Thấy việc nghĩa hăng hái làm, hẳn phải được triều đình khen thưởng mới đúng. Đúng rồi còn phải bắt người bị hại bồi thường tổn thất tinh thần cho ta. Hừ, ta chính là bị kinh sợ. Xong việc thì đem khổ chủ, người bị hại tống hết vào đại lao đừng cho bọn họ ra ngoài làm phiền ta! Các ngươi nếu làm không tốt, ta sẽ nguyện ý cho các ngươi vào đại lao nghỉ mát chơi đùa vài ngày, cứ quyết định như vậy đi.
Đây là chỗ tốt của quyền cao chức trọng. Thử hỏi cả Thiên Hương quốc có mấy người có được gia thế như Đường Gia và Quân gia?
Không nói thế giới này, cho dù là kiếp trước … ách … bỏ đi. Ta cũng chả có gì để nói, đây là thế giới khác rồi.
Xoay người nhìn đến ánh mắt cầu xin của đám người nọ, Quân Mạc Tà đếm được tất cả là bảy chưởng quầy của các tiệm thuốc.
Việc này… cũng hơi quá đáng đi. Bàn Tử kệ Quân đại sát thủ thế nào, hoàn toàn chỉ là giết cho thống khoái, nhưng lý do của hắn cũng không thể trách được.
- Vừa rồi các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Biết tại sao lại có chuyện này rồi phải không? Nói cho các ngươi biết, các ngươi cũng không hỏi xem ta là ai, ở Thiên Hương này làm gì có ai dám không bán cho ta!
Nói như vậy là thừa, Đường Nguyên kêu to xé cổ họng như vậy, người ta có thể không nghe thấy hay sao? Lúc này trong lòng họ đã hối hận, sớm biết như vậy đã sớm bán với giá rẻ hoặc trực tiếp đưa cho hắn còn hơn, nhiều lắm thì mười ngày nửa tháng không buôn bán được gì, còn hơn hiện tại cửa nhà tan nát ngay trước mắt.
Mấy tên này gật đầu như gà mổ thóc:
- Chúng ta nguyện đem toàn bộ tài sản kính dâng nhị vị thiếu gia, chỉ cần nhị vị thiếu gia có thể buông tha cho cái mạng này của chúng ta, hạ thủ lưu tình!
- Rác rưởi! Bổn thiếu gia nghèo lắm sao mà cần các ngươi kính dâng? Nói kính dâng thứ khác còn được, mẹ nó tặng quà còn đưa thuốc sao? Có phải hay không các ngươi mong cả nhà chúng ta trên dưới đều sinh bệnh? Đều chết hết các ngươi mới vui vẻ?
Đường nguyên hét lớn, ngay sau khi bọn người kia vừa dứt lời.
" Chúng ta chính là mong cả nhà các ngươi đều sinh bệnh chết hết, đó mới là may mắn của dân chúng." Đám lão bản tức giận mắng trong lòng, nhưng vẫn phải tỏ vẻ hoảng sợ phủ nhận.
- Mọi người trước tiên đứng dậy đi. Quý Tộc Đường trước mắt cần gấp một số lượng lớn dược liệu, bất đắc dĩ mới phải dùng thủ đoạn này để thu mua. Dược liệu của các ngươi ta sẽ thu lại, sau đó các ngươi đi đến phòng thu chi, theo Đường thiếu gia tính tiền, hết bao nhiêu bạc ta trả. Làm việc luôn luôn là hàng thật giá thật, già trẻ không gạt, mọi người nói có phải không?
Quân Mạc Tà cân nhắc rồi mở miệng, thân phận của mình lại đi làm khó mấy lão bản tiệm thuốc thì có ý nghĩa gì? Không chút khoái cảm! Việc này vốn là Bàn Tử gây ra, sớm giải quyết đi mới là thượng sách, vạn nhất rước lấy phiền toán không cần thiết thì chả ra làm sao.
- Vâng vâng, tiểu nhân không dám!
-
Cái gì mà không dám? Ta quyết định rồi! Tốt lắm, các ngươi về trước đi, việc này cứ quyết định như vậy.
Quân Mạc Tà nhíu mày nhìn về phía Đường Nguyên:
- Toàn bộ dược liệu ta cần, ngươi mua của bọn họ giá gấp đôi đi. Dù sao thì tiền hàng ta cũng phân phó chẩn bị trước rồi. Mặt khác nói với quan phủ không định tội bọn họ nữa, những ai bắt rồi mà không có tội cũng phóng thích hết đi!
Cái mặt béo múp míp của Đường bàn tử đau lòng run rẩy một trận.
- Chúng tiểu nhân không dám …
Cuối cùng cũng được giải quyết, nhóm lão bản tiệm thuốc đều nhẹ nhõm thở dài một hơi. Không nhắc đến chuyện dược liệu nữa, giữ được mạng là tốt rồi.
- Ừ, kỳ thật ta cũng không cần nhiều như vậy, chờ ta chọn lọc xong, thứ nào ta không dùng sẽ đưa các ngươi mang về.
Quân Mạc Tà gật gật đầu, vừa đi được vài bước quay lại nói:
- Đúng rồi, đem người làm của tiệm các ngươi đến, hỗ trợ chọn một chút, nếu không nhiều như vậy làm đến bao giờ mới xong?
Mấy vị lão bản vẻ mặt đau khổ đáp ứng. Thầm nghĩ thói đời sao lại như vậy? Chúng ta thành thật buôn bán, trêu chọc vào ai đâu cơ chứ? Tự nhiên không nói lý do liền tịch thu gia sản nhà chúng ta, sau đó lại đe dọa giết, cuối cùng lại buông tha khiến chúng ta phải mang ơn, còn bắt chúng ta phái người lám đến hỗ trợ. Người ta không dùng được mình lại phải mang về! Vậy mà mình vẫn phải tươi cười mà chấp nhận, thật sự là đê tiện!
Sớm biết như thế, lúc trước ta ương ngạnh làm gì?
Nhất thời bảy vị lão bản trong lòng không hẹn mà cùng dâng lên mấy chữ này.
- Tốt lắm, không có việc gì nữa, cứ theo như ta nói, tất cả mọi người giải tán đi!
Quân Mạc Tà phất áo choàng, bước vào cửa lớn, ngầm nghe trộm thanh âm phía của Đường Nguyên phía sau, giống như là cắn răng mà nói vậy:
- Lại đây, thiếu gia cho các ngươi gấp đôi giá…
- Không dám, không dám…
Thanh âm lo sợ đồng loạt vang lên.
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ có quyền thế quả là dễ dàng a, tại sao trước kia mình lại không nghĩ tới biện pháp này nhỉ? Những dược liệu trong các tiệm đó mặc dù không có cái gì gọi là thiên linh dược, nhưng dược liệu bình thường cái gì cần cũng có. Nếu sớm nghĩ tới biện pháp này có thể tiết kiệm được nhiều thời gian rồi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm