Dịch Giả: Itpro
- Coi như ngươi có người giúp đỡ, lão tử lại sợ sao?
Ưng Bác Không hắc hắc cười lạnh, hai tay sáng ngời, thành ưng trảo hình, hừ lạnh nói:
- Lệ Vô Bi, lão tiểu tử ngươi quả thật tu vi huyền khí cao hơn lão tử, điểm ấy lão tử thừa nhận, nhưng mấu chốt quyết định thắng bại không thể lấy tu vi ra so sánh. Hôm nay xem như vận khí của ngươi tốt, lão tử cho ngươi đại khai nhãn giới, lấy đệ ngũ Chí Tôn ra thử tuyệt thế võ công lão tử mới sáng tạo! Khà khà...
Trong tiếng cười lớn, Ưng Bác Không thân ảnh lần thứ hai nhanh hơn, trở nên mơ hồ vô ảnh, tựa như một bóng u linh hữu hình vô chất, đột nhiên thiên địa trong lúc đó tràn ngập bóng ưng trảo gào thét, từng đạo kình phong mạnh mẽ đan chéo, theo một góc độ không thể tưởng tượng xuyên thấu mà đến, hình thành một tấm lưới kín kẽ chụp đến!
Nếu đây là con ưng, thì có thể nói là một con linh ưng đang công kích!
Quỷ Ưng Cửu Trảo!
- Hảo ưng trảo!
Lệ Vô Bi hô to một tiếng, tâm thần bị kỳ chiêu ưng trảo chưa từng xuất hiện này hấp dẫn, kêu to một tiếng, toàn lực vồ đến!
Xuy xuy xuy... Lệ Vô Bi cuối cùng phải chịu thiệt thòi với võ công kỳ diệu chưa từng xuất hiện này, thân thể liên tục bị ưng trảo của Ưng đại Chí Tôn cắt qua ba đạo, Lệ Vô Bi thầm nghĩ không tốt, mặc dù vậy thần kinh vẫn không loạn, dưới chân dị thường trầm ổn liền lui về phía sau, mà Ưng Bác Không cũng được thế không buông tha, gầm lên một tiếng, tiếp tục xuất ra chiêu thứ hai!
Từ đầu đến giờ, Ưng đại Chí Tôn luôn luôn ở vào thế hạ phong, cũng chỉ còn cách dựa vào hai chiêu Quỷ Ưng Cửu Thức để gỡ gạc lại, liếc thấy một kích hiệu quả, trong lòng tin tưởng tăng lên nhiều.
Rèn sắt khi còn nóng, hắn tiếp tục phát ra đệ nhị chiêu!
Ba ba ba... Một tràng âm thanh vang lên, Lệ Vô Bi trên người liền trúng mấy trảo, đột nhiên rống to một tiếng, trên người hắc khí tràn ngập, huyền khí như sóng thần tụ tập lại. Thân là đệ ngũ Chí Tôn Lệ Vô Bi mà bị Ưng Bác Không ép đến nỗi không thở nổi như vậy, rốt cục không hề lưu thủ, toàn lực ứng phó, phát động tuyệt chiêu Lãnh Huyết Tuyệt Mệnh chỉ của mình!
Oanh một tiếng lớn, hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau.
Lệ Vô Bi gần như không thể tin, lẳng lặng cúi xuống nhìn trước ngực có năm dấu móng tay máu tươi đầm đìa, ngẩng đầu lên nói:
- Bộ ưng trảo thần công này tên gọi là gì? Tổng cộng mấy chiêu?
Ưng Bác Không sắc mặt đỏ hồng, trước ngực phập phồng, lạnh lùng nói:
- Lão gia hỏa, thấy hương vị như thế nào! Cái này gọi là Quỷ Ưng Cửu Thức! Danh như ý nghĩa, tự nhiên cùng được chín chiêu, mở rộng tầm mắt chưa?
- Chín chiêu? Kỳ chiêu như thế, lại có tới chín chiêu? Quỷ Ưng Cửu Thức? Quả nhiên không hổ tên quỷ ưng!
Lệ Vô Bi kêu lên một tiếng đau đớn, nói:
- Ưng Bác Không, ngươi quả nhiên đã khác xưa! Việc hôm nay rất kỳ quặc, lão phu không thèm lôi thôi với ngươi nữa, tạm thời bỏ qua, hừ, ta tùy thời sẽ tìm ngươi tính sổ sau!
Ưng Bác Không cười ha ha, nói:
- Tuyệt chiêu độc môn của lão tử mùi vị thế nào? Muốn lãnh giáo nữa bản tôn lúc nào cũng chờ ngươi!
- Ưng Bác Không, bởi vì ngươi là một trong bát đại Chí Tôn, ta nhắc nhở ngươi một câu, rời xa Quân gia, có thể bảo toàn cái mạng nhỏ của ngươi!
Lệ Vô Bi hừ một tiếng:
- Quân gia đồng thời chọc vào hai thế lực lớn, hơn nữa lão phu tùy thời cũng sẽ ra tay trợ giúp! Ưng Bác Không, lúc lão phu ra tay tiêu diệt Quân gia, không hi vọng sẽ gặp lại ngươi ở đấy! Nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!
- Diệt sạch Quân gia? Vì sao?
Ưng Bác Không hừ lạnh một tiếng:
- Khi nào có chuyện Ưng Bác Không ta làm việc, cần đến phiên ngươi khuyên giải? Chờ ngươi có tự tin phá giải Quỷ Ưng Cửu Thức của ta, đến lúc đó tiếp tục nói ẩu nói tả cũng không muộn!
- Không biết hối cải! Liều lĩnh!
Lệ Vô Bi cúi đầu hừ một tiếng, thân mình rút lên, sưu một tiếng bặt vô âm tín! Nhận thấy tình huống không đúng, Lệ Vô Bi lập tức thu tay lại! Ưng Bác Không Quỷ Ưng Cửu Thức, quả nhiên là quỷ dị khó lường, vả lại chiêu sau so với chiêu trước càng mạnh hơn, làm hắn cảm thấy cường đại uy hiếp, không còn tin tưởng tất thắng, nếu Ưng Bác Không Quả thật là có người giúp đỡ ở trong này, khó tránh chính mình một đời tên tuổi anh hùng cũng chết oan a!
Cho nên Lệ Vô Bi nắm rõ thời cơ, lập tức bỏ chạy! (GD-đã bỏ chạy lại còn lý sự, ra vẻ ta đây)
Ưng Bác Không im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Nguy hiểm thật!
Người có thể đứng thứ năm trong hàng ngũ Bát đại Chí Tôn, quả nhiên không phải đơn giản a.
Giờ phút này chấm dứt chiến đấu, nhìn như kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Ưng Bác Không lại biết, kì thực là mình đã thua, dựa vào kỳ chiêu Quỷ Ưng Cửu Thức tuy có thể thắng, nhưng cũng đã lộ tẩy, sau này không thể tiếp tục ẩn giấu nữa, ý định ẩn giấu đành phải vứt bỏ, còn tuyệt chiêu Lãnh Huyết Tuyệt Mệnh Chỉ của đối phương cũng mới bắt đầu thi triển ra! Bất quá cũng mới bị lộ có hai chiêu ưng trảo xảo diệu mà thôi. Vấn đề là cái âm thanh kêu "hừ" lúc đó hai người đã tìm rất kỹ nhưng vẫn không có phát hiện dấu vết. Từ lúc đó hai người đã hạ bới chiến ý rồi.
E sợ cho chính mình hai người ngao cò tranh nhau, lại bị người khác ngư ông đắc lợi! Điểm này, không thể không đề phòng!
Nếu hai người đấu đến cuối cùng, lưỡng bại câu thương thì thực sự là chấm hết a!
Một phát đánh chết hai đại Chí Tôn! Cái danh hiệu này cũng điên cuồng quá nha! Thiên hạ huyền giả, ai mà không ham - cho nên hai người đánh bừa hai chiêu, liền không hẹn mà cùng dừng tay!
Nếu không phải vừa mới tu luyện Quỷ Ưng Cửu Thức, hoàn toàn nắm được hai chiêu, chỉ sợ người phải xấu mặt bỏ chạy là mình a! Thực lực Lệ Vô Bi, quả thực là đứng trên mình!
Không hổ là Lãnh Huyết Chí Tôn!
Lại nói tiếp, chính mình cần phải cảm kích cái vị phát ra âm thanh kia, không quản hắn là vì lý do gì mà làm vậy.
Xem ra, chính mình còn phải nhanh chóng hiểu rõ Quỷ Ưng Cửu Thức, trong thời gian ngắn nhất nhanh chóng thông hiểu đạo lí mới được! Ưng Bác Không thở dài phi thân rời đi.
Trước khi hai người bọn rời đi, Quân đại cao nhân sớm đã ly khai.
Giờ phút này Quân đại thiếu gia trong lòng một bụng lửa giận, không chỗ phát tiết!
Đối với lời nói của Lệ Vô Bi, Quân đại sát thủ thực sự tức giận tới cực điểm!
Không sai! Quân gia ta đúng là đang cùng hai thế lực lớn đối chọi, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể đến mà đá cho một cước nha!
Cái gì gọi là "Quân gia đồng thời chọc vào hai thế lực lớn, hơn nữa lão phu tùy thời cũng sẽ ra tay trợ giúp! Ưng Bác Không, lúc lão phu ra tay tiêu diệt Quân gia, không hi vọng sẽ gặp lại ngươi ở đấy! Nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!" Nghĩ tới những lời này của Lệ Vô Bi, Quân Mạc Tà không tiêu nổi cục giận trong bụng.
Cái này căn bản là đe dọa, uy hiếp Ưng Bác Không nhanh chóng rời Quân gia! Mẹ nó chứ, lão tử thật vất vả mới lừa được một người Chí Tôn làm hộ viện, ta sao dễ dàng buông tay! Đệ ngũ Chí Tôn ngon lắm sao?
Tốt lắm! Cùng lão tử đối lập, đừng nói ngươi chính là đệ ngũ Chí Tôn, cho dù là đệ nhất Chí Tôn Vân Biệt Trần, lại có thể thế nào? Chờ Lão Tử có cơ hội liền chơi chết ngươi!
Cần gì chờ có cơ hội, hiện tại bắt đầu chơi luôn, xem ai chơi ai nha!
Lúc này, Quân Mạc Tà đã dâng lên một trận sát ý, theo cơn giận mà bùng lên.
Con mẹ nó, đệ tử của ngươi mười thằng đã chết bốn, xem ra vẫn là chết quá ít! Lão tử tạm thời không đối phó được ngươi, cũng không đối phó được mấy thằng có thực lực Thiên Huyền, nhưng lão tử muốn ám sát mấy tên đồ đệ tàn phế còn lại không phải dễ như trở bàn tay sao?
Ngươi không phải đau lòng vì đồ đệ sao? Dứt khoát tiếp tục cho lão tiểu tử ngươi đau lòng đến nơi đến chốn luôn!
Tà Quân giận dữ, không màng gì nữa!
Quân đại sát thủ không khỏi đang nhớ lại Quân gia tổ huấn: Dưới khố có chim, phải là nam nhân, đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó!
"Không sai, chính là muốn đi xxx, con bà nội nó là con gấu!" Quân Mạc Tà tức giận mắng một tiếng, trực tiếp dùng tốc độ cao nhất triển khai Âm Dương Độn, nhanh như chớp trở về thành, thẳng đến Lý gia đại viện!
Ta không cần biết ngươi là cái chó má gì đệ ngũ Chí Tôn, đệ lục tôn sư gì hết. Hôm nay Lão Tử nếu không cho ngươi khóc đến chết, ta sẽ đem tiểu jj xé ra đưa cho ngươi làm diều!
Hắn một mạch tiến tới, trong ngoài tìm kiếm một lần, lại không phát hiện ra cái gì hết!
Chẳng lẽ mấy người kia không ở tại Lý gia sao? Việc này sao có thể? Quân đại thiếu gia gãi gãi da đầu, rốt cục dậm chân, chui xuống đất, chậm rãi tìm tòi, lắng nghe động tĩnh, sau đó tìm kiếm mật thất ngầm.
Quân Mạc Tà tìm tòi từng chút từng chút một, không bỏ qua chỗ nào, rốt cục phía trên xuất hiện một âm thanh khiến hắn chú ý.
-...Huyền thú cân thủ nỏ... Sự tình trọng đại, hết thảy cẩn thận... Chính là thứ tốt nha...
Âm thanh đứt quãng lọt vào lỗ tai Quân Mạc Tà, làm cho Quân Mạc Tà lập tức cảnh giác. Hắn men theo nơi phát ra thanh âm, chậm rãi tới gần.
Lão Tử đang có chủ ý với huyền thú cân thủ nỏ, nơi này lại có người cũng để tâm đến nó? Như thế nào lại có thu hoạch ngoài ý liệu!
- Một lượng lớn gân huyền thú, hơn nữa dùng Kim Cương Thiếc Mẫu chế tạo ra loại nỏ thượng hạng, lực sát thương thật lớn, đừng nói binh lính bình thường, cho dù là Địa Huyền cao thủ, tình huống bất ngờ không đề phòng cũng khó tránh khỏi nuốt hận dưới thủ nỏ! Thật sự là lợi khí giết người hiếm có! Chỉ tiếc lúc này, chúng ta chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay!
Một âm thanh thở dài.
- Vì sao phải buông tay! Lý sư đệ, chuyện này cũng không thể dễ dàng buông tay như vậy! Đối với Lý gia của đệ mà nói, cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở a, mấy thứ kia toàn bộ là thành phẩm a! Hơn nữa, lực sát thương của nhóm thủ nỏ kia cực kì khủng bố! Chẳng lẽ đệ muốn bỏ qua cơ hội này? Tại sao vậy chứ?
Một thanh âm lo lắng nói.
Quân Mạc Tà có thể nghe ra, đây đúng là thanh âm của vị Đại sư huynh, Lệ Kiếm Hồng, rất là vội vàng, như là đang khuyên người nào đó.
- Đại sư huynh, sao ta lại không biết nhóm thủ nỏ này có quan hệ trọng đại?
Một cái âm thanh trong trẻo, cực hạn tao nhã nhưng không được tự nhiên, réo rắt thoát tục, chính là nghe tiếng nói, là được tưởng tượng ra dáng vẻ người nói chuyện cực kỳ xuất chúng.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
- Chính là, lần này mười vị sư huynh đi vào Thiên Hương thành giúp đệ,Lý Du Nhiên đệ làm gì được cho sư môn, ngược lại mỗi thời mỗi khắc đều nhận được sự dạy bảo của sư phó cùng sư huynh, sư tỷ sủng ái, thật sự là hổ thẹn! Hiện tại vì chuyện của đệ, liên luỵ bốn vị sư huynh vĩnh viễn chôn xương ở Thiên Hương, còn có ba vị sư huynh cả đời tàn tật, đã khiến tiểu đệ hối hận vạn phần... Tiểu đệ ta còn có cái gì thể diện tiếp tục làm cho các sư huynh ra sức giúp đệ? Nếu lại có vị sư huynh nào xảy ra chuyện, Lý Du Nhiên chẳng phải là không bằng cầm thú?
- Lý sư đệ cần gì khách khí nói như vậy? Chúng ta chính là sư huynh đệ, chuyện của đệ, cũng là chuyện của chúng ta!
Lệ Kiếm Hồng lo lắng nói:
- Lại nói nếu nhóm thủ nỏ này bị Nhị hoàng tử chiếm được, có trời mới biết xảy ra chuyện gì? Tóm lại đó là một uy hiếp thật lớn! Nếu Nhị hoàng tử thành công, như vậy không chỉ có Quân gia, Lý gia cũng là lực lượng chủ lực của hoàng thượng, hắn sao có thể bỏ qua các ngươi? Sư đệ! Chuyện này vô cùng cấp bách, đệ luôn luôn quả quyết, giờ phút này tại sao lại đàn bà như vậy?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm