Dịch Giả
Quân Vô Ý lắc đầu bật cười, ngay tiếp sau tiểu Dương cũng nở nụ cười, tiểu quỷ tuy không hiểu chính xác Quân đại cao nhân trong lời nói có hàm ý gì, nhưng mà sợi khoai tây, nước sôi quả thật ăn uống cũng chẳng ngon lành gì, điểm này thì tiểu quỷ biết rõ.
Tên mập Đường Nguyên tâm tính rộng rãi, tùy tiện, dạng ruột để ngoài da, trí nhớ kém, sớm đã bỏ qua nội dung chính, hắn chỉ lưu lại một chút ấn tượng về đoạn này, liền ngẫu hứng đem ra phân tích mô tả và phát triển ý lung tung, thực là nhân tài ah.
Đường mập mạp vẫn thao thao bất tuyệt, Quân đại thiếu gia cũng không có hứng nghe hắn ba hoa, quay sang mỉm cười nhìn tiểu Dương:
- Như thế nào, tâm tình tốt lắm ah, Dương tiểu cô nương?
Khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn cùa Dương Mặc phút chốc đã xịu xuống, từ xưa tới nay tiểu tử này luôn bị Quân Mạc Tà gọi là tiểu cô nương làm hắn tức giận đến quên phản bác, hừ một tiếng quay đầu đi. Bình Đẳng Vương thế tử tuy thông minh hơn những tiểu quỷ bình thường, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười tuổi, là một tiểu hài tử mà thôi. Cho nên khi đụng chuyện mất mặt như vậy, tâm trạng bị đả kích rất lớn, mà cũng không thể trách hắn, ngay cả người trưởng thành bình thường cũng tuyệt đối không chịu được.
- Hờn dỗi cái rắm!
Quân đại sát thủ hừ một tiếng, cũng không làm hắn dịu lại, hai chân bắt chéo, ngồi quay ra ngoài.
- Bị người khác khi dễ, ngươi chỉ biết hờn dỗi, khác nào không làm được gì, đã vậy tốt nhất đừng hờn dỗi nữa. Thật không có tiền đồ mà!
- Nếu hờn dỗi vô ích, ta phải làm thế nào mới được?
Dương Mặc cố kềm nước mắt chỉ trực trào ra.
- Ta gọi ngươi là tiểu cô nương thật cũng không có gì sai, một chút cũng không sai. Chuyện gì cũng đều có thể rơi nước mắt, khóc cái gì mà khóc? Nam tử hán đại trượng phu gặp chuyện là khóc, thật sự là dọa người ah, khó trách hay bị người ta khi dễ!
Quân Mạc Tà khinh thường nói, tay vơ lấy quả táo to, đưa vào miệng cắn một cái.
- Khóc có tác dụng gì sao? Khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu ngươi còn khóc tiếp thì cút đi cho ta. Lăn đi chỗ khác mà khóc đi! Ta không muốn nói với ngươi một câu nào nữa, huống chi là nghĩ kế giúp ngươi hả giận!
- Ta không khóc nữa!
Dương Mặc vội vàng ngăn dòng nước mắt, nhưng vẫn nghẹn ngào, ngước mặt nhìn Quân đại cao nhân:
- Quân đại ca, cha ta nói huynh là người thông minh, huynh nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ? Ba người bọn họ từ nhỏ đã hay khi dễ ta, mỗi lần ta… ta… nhìn thấy bọn họ liền tâm kinh nhục khiêu (vô cùng lo sợ), cái gì cũng không dám nghĩ, lập tức tìm cách trốn tránh… Quân đại ca, huynh nói cho ta biết đi, ta nên làm cái gì để có năng lực không bị bọn họ khi dễ, làm sao có thể báo thù hả giận?
- Báo thù hả giận? Chuyện này ta không có biện pháp!
Mắt Quân Mạc Tà không thèm chớp một cái, lơ đễnh nhìn quanh nói:
- Người ta là Hoàng tử đó! Trong cái thế giới này, ai lớn nhất? Hoàng đế lớn nhất! Con của Hoàng đế, muốn khi dễ ngươi, ngươi có thể có biện pháp gì? Chịu đựng thôi, ai bảo ngươi không bằng người ta!
- Nhưng ta không muốn chịu đựng, Mạc Tà ca ca, cha ta nói ca ca thông minh nhất, không có việc gì có thể làm khó ca ca…
Dương Mặc nắm lấy tay Mạc Tà mà lắc lư:
- Ta van huynh, huynh cho ta một chủ ý đi, ta...
- Dừng lại, dừng lại!
Tranh thủ thời gian hết bị lắc lư tay, Mạc Tà vội vàng đẩy tay tiểu quỷ ra, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:
- Việc này cũng không phải là thông minh hay không thông minh là có thể giải quyết được. Cha người ta là hoàng đế, cha ngươi không phải là hoàng đế, ngươi bảo ta giúp ngươi như thế nào đây? Thật sự không có cách nào khác, một điểm biện pháp cũng không có!
Dương Mặc dừng lại, mắt lại rơi lệ, muốn tuôn trào, muốn trực tiếp kêu gào than khóc. Bất quá, đúng lúc này, hắn đột nhiên như phát hiện được chuyện gì, đôi mắt sáng ngời, tiếng khóc chưa kịp vang lên cũng bị nuốt trở lại. Trong mắt tinh quang loang loáng, môi mấp máy hỏi nhỏ:
- Mạc Tà ca ca, huynh vừa nói, cha người ta là hoàng đế, cha ta không phải là hoàng đế. Vì cái gì cha ta không phải là hoàng đế, cùng là con của hoàng đế, vì cái gì cha ta chỉ là vương gia, còn bá phụ là hoàng đế. Ta cũng là cháu ruột cùng huyết mạch, dựa vào cái gì bọn họ có thể khi dễ ta, ta lại tuyệt đối không thể phản kháng?
Đôi mắt Dương Mặc mở to, đầy nghi hoặc hỏi Quân đại cao nhân.
- Ngươi vừa rồi cũng đã nói, lại còn gì gì về cháu ruột với huyết mạch, cái đó là chuyện riêng của ngươi, ta làm sao mà biết được?
Quân Mạc Tà có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Nhưng ta có thể nói cho ngươi một chuyện: Lúc trước cha ngươi cũng như ngươi, không có tiền đồ, từ nhỏ đã bị người ta khi dễ không dám phản kháng, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, thói quen ấy đã thành tự nhiên, cho nên khi lớn lên lại càng dễ dàng bị khi dễ, dĩ nhiên không thể trở thành hoàng đế. Cho đến tận bây giờ, nhi tử cũng bị người ta khi dễ!
- Ta không muốn bị khi dễ nữa, ta lại càng không muốn lớn lên cũng bị khi dễ, còn có hậu nhân của ta cũng vậy, không thể để bị bọn họ khi dễ mữa!
Hai tay của Dương Mặc nắm chặt lại.
- Chuyện này quả thật rất khó giải quyết!
Mạc Tà giả bộ thở dài.
- Có phải là chỉ cần trở thành hoàng đế mới có thể không bị khi dễ? Ta sẽ không bị khi dễ nữa, tử tôn của ta cũng sẽ không bị khi phụ?
Tiểu Dương Mặc hỏi liên hồi.
Quân Mạc Tà lại thở dài:
- Ân, ta không biết, ta thực sự không biết!
- Ta cũng muốn làm hoàng đế, huynh nói có được không?
Tiểu Dương Mặc mở to mắt mà nhìn Mạc Tà chờ đợi.
- Ngươi? Ngươi vừa rồi cũng nói, ngươi là hoàng gia huyết thống trực hệ, tự nhiên là có tư cách!
Quân Mạc Tà liếc xéo mắt:
- Cơ bản là có tư cách, bất quá những thứ khác còn kém quá xa, tư cách không thôi còn chưa đủ!
- Vậy Mạc Tà ca ca, huynh nói cho ta biết, như thế nào mới tính là đủ tư cách? Ta không muốn lại bị người khi dễ!
Quân Mạc Tà vừa mới mở miệng định trả lời thì phía sau đã truyền đến tiếng ho của Quân Vô Ý, tiếng ho giống như bị bệnh lao lại vang to như sợ người khác không nghe thấy. Trong phòng vang vọng tiếng ho khan đinh tai nhức óc, lại chỉ giới hạn trong căn phòng này. Thật không hổ là thiên huyền cao thủ, có thể thu phóng tự nhiên.
Thật ra Quân tam gia càng nghe càng cảm thấy không đúng, vốn là dụ dỗ tiểu hài tử để hắn vui vẻ, tại sao chỉ sau hai ba câu là đã chuyển sang đoạt giang sơn, soán ngôi vị, hơn nữa từ ngữ trần trụi, không chút nào che giấu. Dùng cái phương pháp này của Mạc Quân Tà để dạy bảo tiểu hài tử, phỏng chừng tiểu Dương Mặc cũng không cần theo Quân đại cao nhân kia thời gian quá dài, chỉ cần một hai tháng… Không, nếu như vậy có khi cũng là quá xem thường thủ đoạn của Quân đại quân sư, có thể cũng chỉ cần vài ngày là có thể thành công đem Bình Đẳng Vương thế tử xúi giục xua quân tạo phản, không hối tiếc bị tru di cửu tộc… Ách, tên tiểu tử này muốn làm gì đây?
- Vấn đề này ta có trả lời thì ngươi cũng không hiểu được đâu, về nhà, ngươi cũng đừng hỏi cha ngươi. Nếu có hỏi, cha ngươi nhất định sẽ nói: Bị khi dễ ah, có như thế nào thì chỉ cần người chân thật chân thành, ai lại đi khi dễ ngươi!
Quân Mạc Tà nhại lại giọng của Vương gia mà nói.
- Làm sao huynh biết? Mỗi lần ta bị khi phụ, cha ta cơ hồ đều nói như thế, cứ như vậy càng ngày càng bị khi dễ!
Dương Mặc nháy mắt, vẻ mặt sùng bái, vị Quân ca ca này đích xác là rất thông minh ah.
"Bởi vì gia gia ta cũng nói như vậy!"
Quân Mạc Tà thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại hừ hai tiếng, nói:
- Ta đương nhiên biết rõ. Ta còn biết ngươi chính là một tiểu phản đồ, người khác nói cho ngươi nghe cái gì, ngươi liền quay người lại nói cho cha ngươi biết ngay. Có phải vậy không?
- Ta sẽ không bán đứng bằng hữu! Cha ta nói, người bán đứng bằng hữu không phải người tốt, ta là người tốt, ta nhất định sẽ không bán đứng bằng hữu!
Khuôn mặt non nớt của tiểu Dương Mặc trở nên đỏ bừng.
- Ngươi gấp cái gì?
Quân Mạc Tà mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Bất quá, trước mắt ta không có biện pháp, nhưng trước hết ta giảng một chuyện xưa cho ngươi nghe được không?
Tiểu Dương đồng ý một cách ỉu xìu,vẻ mặt không hứng thú cho lắm.
Quân Vô Ý đứng phía sau, cuối cùng tâm trạng cũng thả lỏng, lén lấy tay lau mồ hôi lạnh, hai tên tiểu khùng điên cuối cùng cũng chuyển đề tài, kể chuyện xưa, vừa rồi thiếu chút nữa đem hắn dọa chết …
- Tên của chuyện xưa này gọi là "Binh biến Huyền Vũ môn"!
Quân Mạc Tà cười híp mắt nói:
- Đường Thái Tông Lý Thế Dân chỉ là vương gia thế tử, mà Lý Kiến Thành cùng Lý Nguyên Cát chính là đường ca của Lý Thế Dân, cũng luôn luôn khi dễ đường đệ của mình. Lý Thế Dân một mực nhẫn nhịn, rốt cục không thể nhịn được nữa, tại Huyền Vũ môn ra tay giết chết hai vị đường huynh, chính mình ngồi vào ngôi vị hoàng đế, rốt cục không bị người khác khi dễ nữa!
Quân Vô Ý ban đầu còn có thể cùng tiểu Dương Mặc mỉm cười lắng nghe, hắn bình thường cũng thường xuyên nghe Quân Mạc Tà giảng một ít chuyện xưa, hơn nữa rất yêu thích. Tỷ như có một chuyện xưa gọi là Tam Quốc Diễn Nghĩa, nội dung cùng cách lý giải xâu xa khiến cho Quân Vô Ý như si như say, hôm nay thấy Quân Mạc Tà muốn kể chuyện xưa, hơn nữa nghe tên hình như chính mình còn chưa từng nghe qua, đương nhiên chú ý lắng nghe.
Nhưng càng nghe Mạc Quân Tà kể, Quân Vô Ý còn chưa kịp nghe xong, vừa mới buông lỏng thần kinh, trong phút chốc lại kéo căng như muốn đứt ngay tại chỗ, hiện giờ hắn còn căng hơn hồi nãy nữa, toàn thân xuất mồ hôi lạnh, trong nháy mắt ướt đẫm cả nội y.
Chuyện xưa về đại vương mà Quân đại cao nhân chúng ta mới kể rõ ràng có thể làm cho một vị mang danh là cao thủ Thiên Huyền của kinh thành, luôn luôn tin tưởng một cách mù quáng chưa từng có vào Quân đại cao nhân cũng phải kêu trời. Hôm nay quả thực muốn làm cho Huyết Y đại tướng Quân tam gia ta đây chết một lần chưa đủ, lại bị dọa chết thêm lần thứ hai sao? Tên tiểu từ Quân Mạc Tà ngươi giảng cái chuyện xưa chó má gì thế này?
Ta kháo, ngươi đơn thuần là muốn xúi giục tạo phản, Dương tiểu tử này xem ra trong lòng chưa có thù hận, hài tử đều là không có mang thù. Nhưng ngươi lại đi giảng giải chuyện xưa như vậy, không phải là thêm dầu vào lửa sao?
- Giết hay lắm, nên giết, không cần phải lưu tình!
Tiểu Dương cao hứng vung tay lên, lớn tiếng quát, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia kì lạ! Là mơ ước, hay là dục vọng, hay là cuồng nhiệt… cuối cùng cũng không ai biết!
Hai mắt của Quân Mạc Tà cũng lóe lên, nói nhiều như vậy, một đứa bé có thể hiểu hết không? Hạt giống muốn phát triển thành đại thụ phải tưới từng chút nước một, nếu bỗng nhiên bị ném xuống biển, tất nhiên sẽ bị ngập nước, héo úng mà chết.
Phía dưới, một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra khiến cho cả sảnh đường xôn xao, làm cho mọi người trên lầu đều chăm chú nhìn lại.
Buổi đấu giá rượu sau một hồi gây được sự chú ý lớn rốt cuộc cũng đã được bắt đầu. Trên đài, một lão giả áo xanh sạch sẽ tinh tơm, trạc ngũ tuần, tinh thần vô cùng phấn chấn, mày rậm như kiếm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng vô cảm.
Vừa thấy được người này, Quân Mạc Tà liền cảm thấy bất ngờ. Đây chính là Tống Lão Tam lôi thôi lếch thếch trước kia đây sao? Đúng là người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên ah. Quần áo mới cũng đã mặc vào, lưng không còn còng, eo không còn khom, tất cả như vừa thoát thai hóa cốt.
- Tặng quân nhất bôi tửu, toại quân nhất thân thương. Tống Thương?
Tống Lão Tam bay vọt lên, phía dưới đài lập tức có người nhận ra Tống Thương, theo tin đồn là Thiên Huyền cao thủ, hôm nay lại đến nơi này để phục vụ buổi bán đấu giá, Quý Tộc Đường này cũng thật là đặc biệt ah.
Mùi rượu đậm đà phiêu hốt trong không trung, mỗi người đều không nhịn được hít một cái. Chỉ dựa vào mùi thơm thôi cũng xứng danh là thiên phẩm hảo tửu. Mọi người đều có vẻ náo nức chờ mong.
Hắc bào nhân đứng sau lưng Linh Mộng công chúa cũng hít một hơi, trong mắt lóe lên tinh quang kỳ lạ, làm vua một nước nhưng mùi rượu thơm ngon bậc này, hắn cũng chưa từng thưởng thức qua. Có thể thấy được trình độ hiếm có của loại rượu này.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm