Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
- Viện binh? Viện quân cái gì?
Quân Mặc Tà rút cuộc cười lạnh một tiếng:
- Rốt cuộc ai là viện binh? Mạc Vô Đạo, Mạc Đại Tông chủ, đầu ngươi không phải bị ngấm nước chứ? Ngươi nói chuyện ngàn vạn lần nên suy nghĩ trước sau rõ ràng. Không nên để cho người khác nghĩ rằng Tam Đại Thánh địa các ngươi chỉ biết nói khoác, không biết nói tiếng người.
Bản thân Mạc Vô Đạo tuy rằng không phải cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì địa vị tối cao của hắn, cho dù là tiền bối cấp bậc Thánh Tôn của Tam Đại Tánh địa cũng khá khách khí với hắn. Từ lúc nhậm chức tới nay hắn chưa từng bị một người chỉ thẳng tên mặt hắn mà mắng, mọi tội danh đổ ập lên đầu của hắn. Sững sờ một lúc, tức thì khuân mặt hắn nóng bừng, máu nóng xông lên tận não, muốn tiến lên nói gì đó nhưng lại bị Cổ Hàn ngăn lại. Sau đó Cổ Hàn dẫn đầu đoàn người ngồi xuống.
Cổ Hàn biết, Quân Mạc Tà không phải là một người không biết đúng sai, tự cao tự đại.
Hiện tại hắn làm như thế, nhất định bên trong còn có nguyên do khác.
Nếu không, ngày hôm qua tuyệt đối không thể chung sức ngăn địch. Càng không thể rộng rãi xuất ra thần dược bất phàm, mà ngày hôm nay lại lạnh lung như vậy.
- Quân phủ chủ, nếu Thiên Thánh Cung có gì đắc tội với phủ chủ, ngài cứ nói thẳng ra không cần ngại. Đại địch hiện giờ còn đang ở trước mắt, nếu chúng ta không tin tưởng nhau, hợp sức chống lại kẻ địch thì khó mà có thể chiến thắng.
Cổ Hàn bình tĩnh ngồi, mỉm cười nói.
- Tốt! Cổ tiền bối, người ngay nói lời thẳng thắn. Một khi đã như thế ta cũng không giữ ý nữa. Ta sẽ thẳng thắn nói ra ý kiến của ta.
Trên khuân mặt Quân Mạc Tà hiện lên nụ cười thê lương, ngẩng đầu hỏi:
- Không biết bên chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến cũ rốt cuộc lưu lại bao nhiêu người?
Ánh mắt Cổ Hàn khẽ co rút lại: Quả nhiên đã xảy ra vấn đề! Không biết cái đám người đó rốt cuộc đã làm ra chuyện tình tốt lành gì? Lại có thể Tà Quân Chi Chủ thường ngày lãnh đạm lại tức giận tới mức như thế này? Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, song phương hợp lực chống lại dị tộc xâm lược, thực sự không nên xuất hiện sự đấu tranh nội bộ. Hơn nữa đối phương lại là chủ lực của lần quyết chiến này.
- Ở chỗ chiến trường cũ quả thực có lưu lại không ít người.
Cổ Hàn suy nghĩ một chút, vẫn thành thật nói:
- Dù sao, cũng không chắc dị tộc nhất định tuân thủ hứa hẹn. Nói không chừng một ngày nào đó, bọn hắn liền vượt qua biên cảnh quấy rối.
Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng nói:
- Theo ý kiến của tiền bối, ở tại vị trí của bọn hắn thì sau khi Thiên Trụ Sơn đột nhiên sụp đổ cùng với núi lửa phun trào có thể làm cho bọn hắn thương vong nặng nề hay không?
- Quả thực không thể có khả năng này.
Cổ Hàn nở nụ cười:
- Những người đó đều là cao thủ tinh nhuệ của Tam Đại Thánh Địa. Thực lực thấp nhất cũng đã tới Thánh Giả. Thiên Trụ Sơn lần này sụp đổ ngoài ý muốn, tuy rằng là bất ngờ nhưng cũng không thể đem nhiều cao thủ như thế chon trong đó được. Điểm đó ta có thể lấy danh dự của ta ra mà cam đoan.
- Thì ra là như vậy. Nhưng không biết rút cuộc nơi đó tổng cộng có bao nhiêu người. Mà cao thủ các cấp cụ thể như thế nào?
Quân Mạc Tà nghiêng đầu hỏi.
Biết Quân Mạc Tà hỏi như vậy, tất bên trong phải có hàm ý nào đó. Cổ Hàn cũng không dài dòng, giải thích một cách tỷ mỉ, nói:
- Những người thủ hộ ở chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến từ xưa tới nay tuyệt đối không ít hơn ba trăm người. Trong đó, nhân thủ không ngừng tăng lên. Trong đó có hai Thánh Quân, mười tám Thánh Tôn, các cấp Thánh Hoàng một trăm người, các cấp Thánh giả hai trăm người. Thánh giả cứ cách một trăm năm lại thay phiên nhau một lần. Toàn bộ Thánh giả sau thời gian đóng quân ở chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến đều trở lại Thiên Thánh Cung chuẩn bị đột phá bình cảnh. Mà sau khi đột phá một vòng nữa lại được hoán đổi, một lần nữa tiếp tục lại tiến bước thay cho người khác bảo vệ ranh giới mong manh đó.
Cổ Hàn cười nói:
- Luân phiên thay thế nhau như thế. Chính là dựa vào phương thức luyện binh của dị tộc, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Để đề cao tố chất vốn có của cao thủ chúng ta. Như thế mới có thể bảo đảm, qua các triều đại luôn có tầng tầng lớp lớp cao thủ xuất hiện. Trên thực tế, lúc này Thiên Thánh Cung, Tam Đại Thánh Địa vì một số lý do ngoài ý muốn thực lực đã hao tổn rất nhiều. Cho nên ở nơi đóng quân hiện giờ có thể nói là một phần chiến lực mạnh mẽ, cùng tinh nhuệ nhất chúng ta có thể xuất ra được …
- Hay một cái dung chiến tranh nuôi chiến tranh. Thực lực Thiên Thánh Cung quả nhiên là hùng hậu a. Đội quân tinh nhuệ nhất, ha ha ha.
Quân Mạc Tà cười một cách trào phúng, nói:
- Tam Đại Thánh địa nếu như có thực lực hùng hậu như vậy, nói vậy sẽ không để đám dị tộc này vào trong mắt. Như thế, đội quân tinh nhuệ nhất của các ngươi … Hiện tại bọn hắn đang ở chỗ nào?
- Đương nhiên là bọn hắn trấn thủ ở chiến trường. Đó chính là thiên chức của bọn hắn, nếu không có biến cố thật lớn thì như thế nào có thể xuất động … A …
Cổ Hàn vừa nói tới đây, đột nhiên giật mình.
- Chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến? Thiên Trụ Sơn đã sụp đồ thì làm gì còn có cái chiến trường đó nữa? Biến cố thật lớn? Cho tới bây giờ không được tính là biến cố lớn hay sao?
Quân Mạc Tà lạnh lung nói:
- Ta đối với lời nói vừa nãy của Cố tiền bối thực sự là khó có thể giải thích. Chẳng lẽ Cổ tiền bối đang nói đùa sao?
- Vừa rồi quả thực là lão phu có chút lỡ lời. Quân phủ chủ nói rất đúng. Ân, nói như vậy, trận đại chiến ngày hôm trước bọn hắn không có tham chiến?
Sắc mặt Cổ Hàn tức thì trở nên vô cùng khó coi. Vừa mới tới đây bọn hắn đã sớm nhìn qua, nơi này vừa mới trải qua một trận đại chiến cực kì thảm thiết.
Trận đại chiến vô cùng oanh liệt tới trình độ này có thể thấy bình sinh hiếm thấy. Hắn từ từng chút dấu vết còn sót lại trên bầu trời mà phán đoán, trận đại chiến này ít nhất cũng có hơn mười vị cường giả Thánh Tôn tham chiến. Hơn nữa đa số đã vẫn lạc, nếu không thiên địa linh khí nơi đây cũng sẽ không tổn thất đến tình trạng như thế.
Cho nên lúc trước Cổ Hàn cho rằng tất cả những người trấn giữ ở Thiên Trụ Sơn trước đó đều tham thự trận chiến này.
Hắn nào biết, Quân Mạc Tà bỗng nhiên lại hỏi liên tiếp những vấn đề như vậy, bên trong đều có nguyên do của nó. Đáp án có thể nói là vô cùng sinh động: Những cao thủ đỉnh phong này, cư nhiên lại không tham dự trận chiến!
Cho nên, Cổ Hàn nếu như tiếp tục không hiểu ra vấn đề thì quả thực hắn sống hơn ba nghìn năm cũng thực vô dụng rồi.
Các cao thủ Thiên Thánh Cung cùng Mặc Vô Đạo lập tức thay đổi.
Thậm chí không ít người nộ hỏa bừng bừng.
Một cuộc chiến như vậy sẽ tạo thành tổn thất như thế nào, bằng với lịch duyệt cùng kinh nghiệm của mọi người ở đây, cản bản không cần hao tâm tốn sức có thể dễ dàng đoán được. Nếu như những người đó không có tham chiến, vậy thì … Những tổn thất lúc trước toàn bộ là do Thiên Phạt sâm lâm gánh chịu.
Cái kết quả này cơ hồ cho dù bất luận kẻ nào cũng không thể chịu đựng được. Cho dù là Mặc Vô Đạo trong mắt cũng phẫn nộ mãnh liệt. Hiện giờ bọn hắn đã hiểu tại sao Quân Mạc Tà lại có thái độ nhưu vậy. Nếu đặt bọn hắn vào tình cảnh này … Chỉ sợ phản ứng của bọn hắn so với Quân Mạc Tà hiện tại phải mãnh liệt hơn rất nhiều.
Cái này, trực tiếp chính là bỏ đá xuống giếng! Hơn nữa đối tượng chính là chiến hữu của mình.
Mà thành bại của trận chiến này trực tiếp can hệ đến bách tính lê dân! Thậm chí là toàn bộ đại lục. Loại hành vi này quả thực là vô liêm sỉ tới cực điểm!
Tất cả mọi người đều không có nghĩ đến khả năng những người này bị Thiên Trụ Sơn đè chết. Bởi vì chuyện đó thực sự không có khả năng. Hiện tại, nơi đó cũng không có phát sinh chiến tranh, chỉ có đất và đá.
Cho nên, chỉ có một kết luận là, bọn hắn không muốn ra tay! Cho nên không chịu lộ diện xuất kích!
- Trận chiến ngày hôm qua, dị tộc điều động hơn hai mươi vạn quân tiếp cận! Trong đó, những cao thủ như U Minh Quỷ Nhẫn có đến mấy nghìn người, Cuồng Đao nhẫn hơn bốn trăm người. Chí Tôn thiên nhẫn mười ba người. Huynh đệ Thiên Phạt chúng ta bôn ba mấy vạn dặm gấp rút đi đến tiếp viện, chiến đấu kịch liệt tròn ba canh giờ. Mãi cho đến khi cuộc chiến kết thúc, liên quân Thiên Phạt cũng không gặp một tên viện binh nào.
Quân Mạc Tà bỗng nhiên đứng lên, khoanh tay, hai mắt giống như ánh đao sắc bén, quét qua từng người của Tam đại thánh địa. Ánh mắt hắn lướt qua nơi nào, tất cả đều cúi đầu không nói gì, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Nhóm người mình có thể nói là dung hết các thủ đoạn, lại lấy chiêu bài là an nguy của con dân thiên hạ. Cuối cùng gần như là cầu xin Tà Quân phủ cùng Thiên Phạt sâm lâm gác lại hiềm khích trước đó ra tay hỗ trợ cuộc chiến. Đoàn quân đi ngày đi đêm. Hành quân thần tốc, một ngày một đêm tới Thiên Trụ Sơn tham chiến. Bọn hắn lại không ngờ rằng trong thời điểm viện quân đi đường dài, lại phải chống cự với đại quân của địch, bọn hắn gần trong gang tấc toàn bộ lại làm rùa đen rút đầu, khoanh tay đứng nhìn chiến hữu của mình hy sinh.
Mỗi người cơ hồ đều cảm thấy như bị giáng một cái tát bỏng rát vào mặt.
- Các vị cao nhân có biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ của trận chiến này không?
Trên mặt Quân Mạc Tà toát lên vẻ bi thương khó có thể che dấu, cùng với thần sắc kiêu ngạo. Đông đảo những người ở bên cạnh hắn, trên mặt mỗi người đồng dạng là bi thương cùng kiêu ngạo. Bọn hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Đây chính là kiêu ngạo chỉ thuộc về Thiên Phạt! Là do chúng huynh đệ dung tính mạng của bọn hắn để đổi lấy.
Giờ phút này, trong lòng mọi người ở Thiên Phạt hầu hết đều là tự hào cùng bi phẫn.
Cổ Hàn đã có thể tưởng tượng ra toàn bộ đầu đuôi câu chuyện trong đó. Cả khuân mặt hắn đỏ bừng như máu. Khuân mặt vì tức giận quá độ mà gân xanh nổi hết lên trên trán, mạch máu đập thình thịch, cắn răng nói:
- Xin rửa tai lắng nghe!
-
Hắn tức giận, đương nhiên không phải là vì thái độ hùng hổ dọa người của Quân Mạc Tà. Mà là đám người canh giữ Thiên Trụ Sơn không ra tay trợ giúp!
Giờ phút này, Cổ Hàn thầm nghĩ, nếu trên mặt đất có một khe nứt nào đó, hắn nhất định sẽ lập tức chui vào! Còn hơn là ở ngoài chịu sự dằn vặt khó chịu này.
Sỉ nhục tới bực này, lại là do người mình mang tới!
Hắn lại không thể tránh né, càng không tránh được, chỉ có thể thành thành thật thật nghe hắn giáo huấn. Thành thành thật thật tiếp nhận hậu quả…
- Trận chiến này, đội quân thứ nhất từ Thiên Phạt sâm lâm xuất phát, đường dài gấp gáp tới đây. Toàn bộ thành viên đều tham dự cuộc chiến.
Thanh âm của Quân Mạc Tà đột nhiên lớn lên, giống như là hò hét vậy, mang theo chút run rẩy:
- Ưng vương suất lĩnh ba nghìn chiến sĩ Ưng tộc. Hùng vương mang theo ba nghìn chiến sĩ Hùng tộc tinh nhuệ! Còn có tám vị Thánh Tôn Thiên Phạt do Lộc Thánh Tôn dẫn đầu cùng liên quân Ưng- Hùng chống lại hơn hai mươi vạn đại quân dị tộc.
- Thực lực những huynh đệ này, trước đó đều là dung bí pháp để tăng lên. Trong đó người kém nhất cũng là Tôn giả tứ cấp. Chỉ thiếu chút nữa có thể tiến lên cấp bậc Thánh giả!
Thanh âm Quân Mạc Tà nặng trĩu, trong lúc đó màng tai mọi người chấn động.
Nói tới đây, Quân Mạc Tà dừng lại, ngửa mặt lên trời, hít sâu một hơi, lãnh đạm nói:
- Chư vị mở miệng là nói tới an nguy đại lục, ngậm miệng lại là đầy lòng yêu nước thương dân. Vậy các ngươi có biết kết quả của trận chiến này không?
Cổ Hàn chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, dường như không mở miệng được, chậm chạp hỏi:
- Thắng?
- Thắng! Đương nhiên là thắng. Nếu không thắng, vậy ngươi cho rằng nơi đây có yên tĩnh như thế nào sao? Trận chiến này không những thắng mà còn thắng lớn.
Quân Mạc Tà thở dài, nặng nề nói:
- Tổng cộng gần hai mươi vạn đại quân dị tộc, toàn quân tan vỡ, chỉ còn không đến một vạn người, may mắn chạy thoát trở về. Trong số một ngàn U Minh quỷ nhất, tuyệt đại đa số đã nằm chôn thân tại đây. Còn bốn trăm tên Cuồng Đao nhẫn kia, tất cả đều hóa thành tro bụi. Mười ba tên Chí Tôn thiên nhẫn thực lực cực mạnh kia, toàn bộ đều phải ngã xuống đây, tất cả đều không phải là ngoại lệ.
Oanh một tiếng, cả lều kích động, không thể tin vào tai mình!
Bằng vào thực lực như vậy, tin tưởng rằng cho dù vào thời kì Tam Đại Thánh Địa cường thịnh xuất toàn lực ứng phó, chỉ sợ muốn thắng lợi cũng sẽ phải trả một cái giá thật lớn. Mà bây giờ, vào giờ phút này, Thiên Phạt sâm lâm lại giành được thành quả chiến đấu huy hoàng như thế. Làm sao có thế?
- Điều này sao có thể?
Mạc Vô Đạo kinh ngạc cùng vui sướng kêu lên.
- Cổ tiền bối, vừa rồi ta chỉ mới nói kết quả của trận chiến cùng với tổn thất của đối phương. Nhưng ngươi có biết Thiên Phạt sâm lâm chúng ta vì một trận này mà phải trả một cái giá đắt như thế nào không?
Quân Mạc Tà cũng không để ý tới phản ứng của Mạc Vô Đạo. Hắn nhìn chằm chằm vào Cổ Hàn, thâm trầm nói:
- Thiên Phạt chúng ta … Tám vị tiền bối Thánh Tôn của Thiên Phạt, Ưng vương, còn có ba nghìn chiến sĩ Ưng tộc. Hơn hai ngàn chiến sĩ Hùng tộc … Toàn bộ ở trong trận chiến này, hết thảy đều biến thành hư vô.
Cổ Hàn ngẩng đầu, sắc mặt tức thì trắng bệch!
- Các ngươi có muốn biết họ chết như thế nào không?
Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi phẫn uất không nói lên lời, xông thẳng lên ngực, giọng hắn khan khan nói:
- Toàn bộ huynh đệ Thiên Phạt chúng ta đều trong chiến đấu mà chết đi. Không có bất kì một người nào còn có thân thể ở lại trên chiến trường. Ngoại trừ Ưng vương vốn vì bảo vệ bằng hữu mà chết. Ngoài hắn ra, tất cả đều là tự bạo mà chết. Hơn nữa là lấy thân thể cùng linh hồn cùng huyền lực của bọn hắn mà làm tăng lên sức mạnh tự bạo tới cực hạn. Như thế, mới có thể có được chiến tích huy hoàng mà Mạc đại tông chủ cho rằng không có khả năng.
Thân thể mọi người đều là chấn động mãnh liệt, tất cả đều trừng mắt líu lưỡi không thể tin nổi vào sự thật trước mắt.
Lúc trước bọn hắn cũng đã nghĩ đến, trận chiến này tất nhiên là vô cùng kịch liệt. Nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ đến, trận chiến này lại có thể thê thảm đến tình trạng này.
Tám vị Thánh Tôn, cùng hơn năm nghìn chiến sĩ Thiên Phạt không ngờ lại dung phương thức cực đoan nhất là tự bạo để ngăn cảm bước tiến địch nhân.
- Hiện tại, ta chỉ muốn hỏi một câu. Lúc máu của huynh đệ chúng ta đổ, các ngươi đang ở nơi nào? Liên quân Ưng – Hùng tròn một ngày đêm gấp rút, đi một quãng đường dài tới đây. Các cao thủ tinh nhuệ đóng ở Thiên Trụ Sơn của bọn ngươi gần trong gang tấc ở nơi nào?
Ánh mắt của Quân Mạc Tà nhìn lên trên đám người Cổ Hàn:
- Coi như cứ cho rằng bọn hắn không nghĩ tới ngoại tộc nhanh như vậy đã tấn công. Cứ cho rằng bọn hắn không phát hiện ra khi đại chiến bắt đầu đi nữa. Thì đến khi huynh đệ của chúng ta từng người một dung phương thức tự bạo để kéo dài thời gian, ngăn cản địch nhân. Các cao thủ tinh nhuệ của các ngươi ở đó, các nơi này không xa. Coi như tu vi bọn hắn là Thánh Hoàng đi nữa, cũng chỉ không đến nửa canh giờ là có thể đến đây. Vậy mà bọn hắn lại không xuất hiện. Bọn hắn đang ở nơi nào? Chẳng lẽ tất cả đám cao thủ này đều là kẻ điếc người mù sao?
Quân Mạc Tà lạnh lung cười, trong mắt bắn ra hai đạo sát khí lạnh thấu xương, như tia chớp từ trên chín tầng mây bắn xuống, nói:
- Cổ Hàn! Những người đã bỏ mình đó, tất cả đều là huynh đệ của ta. Là huynh đệ của Quân Mạc Tà ta.
Từ trước cho tới giờ, hắn đối với Cổ Hàn đều tôn kính gọi là Cổ tiền bối. Nhưng hiện tại xưng hô bỗng biến đổi, gọi thẳng tên! Thanh âm tuy rằng vẫn lạnh lung như trước, nhưng đã tràn ngập mùi tuốt kiếm giương cung.
Toàn bộ cao tầng Tam Đại Thánh Địa, tổng cộng bốn năm mươi người, dưới ánh mắt giận dữ của Quân Mạc Tà hầu hết đều cúi mặt xuống, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Sỉ nhục!
Đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục vô cùng lớn!
Trơ mắt nhìn chiến hữu của mình từng người một ngã xuống, mà người bên mình ngay cả một người thậm chí cũng không ra mặt.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lung của Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên cùng đám người đứng sau bọn họ. Cổ Hàn đột nhiên cảm thấy không có cách nào để bào chữa nữa.
Cũng không chỉ có Cố Hàn, người của Tam Đại Thánh Địa cũng khó khăn không nói ra được một chữ. Ngay cả người khéo léo như Mạc Vô Đạo giờ phút này cũng không phản bác được.
Đây tuyệt đối là chuyện không thể chối cãi.
Quân Mạc Tà cắn răng hét lớn một tiếng, nói:
- Cổ Hàn, huynh đệ ta, cho dù là một người cũng không thể chết một cách vô ích! Chuyện này, ta cần một lời giải thích. Cần Tam Đại Thánh Địa, Thiên Thánh Cung các ngươi cho ta một cái công đạo.
Hắn cắn răng, chậm rãi nói:
- Ta không thể để cho huynh đệ ta chết một cách vô ích, chết không nhắm mắt. Vì thế, ta! Quân Mạc Tà này nhất định không tiếc hết thảy sẽ đòi lại công đạo cho bọn hắn.
Tiên Kiếm Vấn Tâm
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.