Dịch giả: nhatky
Biên Dịch: nhatky
Hùng Khai Sơn đáp xuống đất, Nhất Hùng đi đầu đang điều chỉnh đội ngũ thân thể hùng tráng tựa như một tòa tháp sắt kiên cố nhất, tiếng dẫm chân trên mặt đất phát ra ầm ầm!
Con mắt lạnh lẽo nhìn dị tộc nhân hình thù quái dị đang xông lên, hắn đột nhiên cười ha hả khiển trách:
- Bá Cấn! Ngươi cười cái gì...
Thượng Xuyên Phách Khố giận dữ, chỉ tay quát hỏi. Cùng lúc đó, muội muội đồng thể sinh đôi của hắn cũng hét lên một tiếng:
- Ngu xuẩn! Cười cái gì?
- Ha ha ha...
Hùng Khai Sơn ôm bụng, vỗ đùi, cười lớn tiếng:
Trước đây đã sớm nghe nói dị tộc nhân là cái loại dị dạng biến tướng. Khi đó bổn vương còn cho rằng các bậc tiền bối khoa trương, khuếch đại. Bây giờ tận mắt thấy mới biết được, trên đời lại tồn tại cái loại như các ngươi khiến người ta vừa nhìn thấy liền ghê tởm! Thật sự là thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể có. Bổn vương bội phục, bội phục. Lời các bậc tiền bối quả không ngoa mà... Hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt mà...
Hai cái đầu của Thượng Xuyên Phách Khố như đồng thời nổi giận gầm lên:
- Càn rỡ! Đồ khốn!
Thanh âm một cái dõng dạc, một cái lại lanh lảnh. Vốn đã khó nghe, giờ lại còn pha lẫn vào nhau khiến người ta nghe xong liền cảm thấy khó chịu không thể tả.
Hùng Khai Sơn đảo đảo tròng mắt, phun một bãi nước bọt khinh thường:
- Các ngươi... Cái bộ dạng khó coi như vậy mà cũng dày mặt vác cái mặt mo đi ra nơi này. Huyền Thú Thiên Phạt sâm lâm chúng ta tưởng rằng so với nhân loại đã xấu xí hơn biết chừng nào, vậy mà đối diện với các ngươi, bổn vương lại đột nhiên phát hiện mình vẫn thuộc dạng ngọc thụ lâm phong anh dũng tiêu sái biết chừng nào... Cái cảm giác ư việt như vậy thật sự là lần đầu tiên trong đời bổn vương mới có... Thật sự cám ơn nha! Cái lũ quái vật các ngươi còn không nhanh chóng tìm cái gốc cây mà treo cổ tự sát đi, còn chờ gì nữa chứ? Àh... Bổn vương lỡ lời... Một gốc cây sao đủ chứ... Ít nhất cũng hai gốc cây mới đủ dùng mà... Ha ha...
Công phu mồm mép của Hùng Khai Sơn thật sự sắc bén, câu đầu còn cảm tạ người ta, câu sau liền xúi người ta tìm đường tự sát!
Thượng Xuyên Phách Khố giận dữ, hét một tiếng dài:
- Hắn rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian để chờ mấy tên súc sinh kia hồi phục! Tất cả cùng xông lên, làm thịt bọn chúng cho ta!
Kẻ này tính ra lòng dạ cũng cẩn mật, chỉ nói vài ba câu đã phát hiện dụng ý của Hùng Khai Sơn, liền phất tay ra lệnh.
Hùng Khai Sơn cả giận hét lớn:
- Hừ! Chỉ bằng cái loại bán nam bán nữ, nửa người nửa quỷ như các ngươi cũng đáng cho bổn vương kéo dài thời gian sao? Bổn vương Hùng Khai Son chính là bá vương Thiên Phạt Hùng! Quái vật ngươi hãy xưng tên ra, dưới đao bổn vương không chém một tên quỷ vô danh!
- Bổn tọa chính là Thượng Xuyên Phách Khố!
Thượng Xuyên Phách Khố nhe răng cười:
- Bá vương Thiên Phạt Hùng? Không sai không sai... Trận chiến đầu tiên bổn tọa tiến vào đại lục có vương giả Hùng tộc cho ta tế đao, coi như chuyến này đi cũng không tệ lắm! Nghe nói thú đan Thiên Phạt chúng thú bổ dưỡng nhất, như vậy đan nguyên của Thú vương chắc hẳn còn tốt hơn. Bổn tọa mới vào Huyền Huyễn đã gặp được cơ duyên này... May mắn... may mắn quá! Ha ha ha...
- Đại ca cần gì phải nhiều lời với cái tên phi nhân loại chứ? Cứ tiến lên một đao chém chết hắn đi. Cần gì giết gà dùng dao mổ trâu, tiểu đệ mạng phép xin đối phó với Hùng vương, lấy Thú vương đan về dâng tặng đại ca.
Tên phó tướng Hạ Xuyên Phách Qua sải bước tiến lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hùng Khai Sơn:
- Hùng Khai Sơn, với thân phận của ngươi còn chưa xứng để đại ca ta ra tay! Để bổn tọa Hạ Xuyên Phách Qua tiễn ngươi một đoạn...
Hùng Khai Sơn nháy nháy mắt, sửng sốt một hồi. Đột nhiên dậm chân cười ha hả, cười đến không thở nổi. Hắn vừa thở, vừa nói:
- Hả? Thượng Xuyên Phá Khố? Hạ Xuyên Phá Quái? Các ngươi cũng khéo biết đặt tên đó chứ... Ha ha... Nếu không phải bổn vương tâm tư linh hoạt, chắc bị các ngươi lừa một phen rồi! Cái tên này... Con mẹ nó chứ... Hay... Tuyệt thật! Bổn vương hơi thắc mắc, sao lại đảo lộn tứ tung thế... Các ngươi làm thế nào mà "xuyên" chứ? Thật đúng là gặp phải chuyện là thật mà!
Ưng Vương còn đang điều tức, đảo đảo cặp mắt trắng dã, dường như nhịn không được nữa chỉ muốn nhảy lên đá cái tên Hùng Tứ ca một cái văng ra xa. "Cái rắm gì mà lại có thể khoe khoang tâm tư linh hoạt chứ? Hai cái tên như thế mà ngươi còn sửng sốt lâu như vậy... Nếu là ta, sớm đã cười bể bụng rồi..."
- Bá cấn!
Hai cái đầu của Hạ Xuyên Phách Qua đồng thời gầm lên giận dữ, tung người lên không, trường đao thoáng hiện giữa không trung, một đao chém xuống!
Hùng Khai Sơn còn đang cười lớn đã sải bước về phía trước, tay phải phất lên. Tiếng bội kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên, chính là thần binh năm đó Quân Mạc Tà tặng. Không chút hoa mỹ, một kiếm thẳng tấp vung lên!
Hạ Xuyên Phách Qua đối diện với Hùng Khai Sơn, khóe miệng lộ ra nụ cười hung ác. Trường đao trong tay, hắn dùng loại kim khí khác thường ở phía nam Thiên Trụ Sơn luyện chế thành, so với đao kiếm bình thường mạnh hơn rất nhiều lần.
Lúc này thấy Hùng Khai Sơn vẫn đỉnh đạc hoành kiếm đón đỡ khiến hắn không khỏi mừng rỡ!
Dường như hắn có thể xác định một đao này của hắn có thể chém đôi cả người lẫn kiếm làm hai khúc! Nghe nói nội đan chúng thú Thiên Phạt thần hiệu vô cùng, nếu như quả thật có thể lấy tức khắc nuốt liền. Thượng Xuyên Phách Khố chẳng qua cũng mạnh hơn hắn một chút mà thôi mà suốt ngày sai khiến hắn, chỉ cần thực lực tăng nhiều là hắn đã có thể phản khách vi chủ... Tâm niệm như vậy khiến hắn có thêm vài phần khí lực! Thần nghĩ: "Chính ngươi muốn chết thì cũng đừng trách ta, cứ mượn viên thú đan của ngươi, sự thống trị của ta mới thật sự bước một bước huy hoàng!"
Hạ Xuyên Phách Qua thiết tưởng không hề nghĩ tới, suy nghĩ với hiện thật quả là một trời một vực, chênh lệch quá lớn!
Chỉ nghe "Keng" một tiếng vang lên, hỏa diễm văng khắp nơi!
Hùng Khai Sơn sừng sững bất động như uyên thuần nhạc trì. Mà Hạ Xuyên Phách Qua phải bổ nhào lộn lại một vòng, chính là bị một đòn đánh xuống phải quay về chỗ cũ!
Hai người cùng lúc cúi xuống nhìn lại binh khí của mình.
Hùng Khai Sơn hai mắt trợn lên, thanh kiếm trong tay Hùng vương mát lạnh như nước, thân kiếm mũi kiếm không chút thương tổn, trong lòng không khỏi bình tĩnh hơn. Phục hồi lại vẻ mừng rỡ, thanh kiếm được tỷ phu tặng quả nhiên là tuyệt thế thần binh!
- A...
Hạ Xuyên Phách Qua phía bên kia lại đau lòng vạn phần, hét thật to. Một đao của hắn không những không chém đứt trường kiếm cùng Hùng vương, ngược lại trường đao trân quý như tính mạng kia lại xuất hiện một vết lủng lớn ngay trên lưỡi đao!
Bản thân dùng trường đao rất có lợi cho việc chém chặt, hơn nữa còn là thần binh lợi khí. Cho dù bản thân có vô tâm đi chăng nữa, cho dù bừa bãi chém ra một đao lên trường kiếm kia, thế mà hao tổn ngược lại là bảo đao của mình!
Chuyện rõ ràng như thế, kết quả như thế, Hạ Xuyên Phách Qua quả thật khó có thể chấp nhận! Hắn thật sự không thể tin được, cũng không thể tin nổi, trên Huyền Huyễn đại lục này lại có người có binh khí còn tốt hơn bảo đao của mình!
Đây chính là lưỡi đao của Quỷ Nhẫn cơ mà!
Một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Hạ Xuyên Phách Qua. Mặc dù trong dị nhân, hắn cũng được coi là cao thủ nhất lưu, hơn nữa còn đạt tới cảnh giaowis Thánh Hoàng. Nhưng cảnh giới Thánh Hoàng trời sinh cậy mạnh mà so sánh với Hùng Khai Sơn thì vẫn thua kém cả một bậc! Một chiêu không hề hoa mỹ nhưng chính là toàn kích xuất lực, hắn cũng đã trúng phải nội thương!
Từng giọt máu tươi rơi xuống đất liền bị sức nóng bên trong mặt đất đốt cháy, hóa thành làn khói nhẹ tanh tưởi.
- Khặc khặc khặc...
Tiếng cười chói tai của Hùng Khai Sơn vang lên.
- Vương bát đản song đầu ngươi coi như cũng có chút khí lực... Tới đây... Làm cái nữa với đại gia ta nào! Yếu đuối như thế mà vừa rồi còn to mồm đòi xin nội đan đại gia ta... Con mẹ nó... Không cho các ngươi nếm mùi lợi hại, thật đúng là cái lũ chỉ có hai cái đầu dài...
Hạ Xuyên Phách Qua lắc lắc đầu ngẩng lên nhìn Hùng Khai Sơn rồi đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, lần thứ hai đánh tới.
Hùng Khai Sơn điên cuồng cười một tiếng, sải bước nghênh đón, nhưng lập tức dừng bước!
Bởi vì thân ảnh Hạ Xuyên Phách Qua đến cực nhanh, binh khí cả hai sắp giao nhau thì đột nhiên "Vụt" một tiếng. Giữa không trung tuôn ra một đám sương nồng đậm che mất tầm mắt mọi người. Hạ Xuyên Phách Qua sau đó biến mất một cách quỷ dị trong màn sương mù dày đặc.
- Lão Hùng... Cẩn thận! Đây là ẩn thân thuật của ngoại tộc trong truyền thuyế...t
Ưng Vương quát to một tiếng.
- Cẩn thận? Ha ha... Cẩn thận là được sao? Chờ chết đi... Cái tên gấu chó ngu ngốc chết tiệt này...
Thượng Xuyên Phách Khố đắc ý cười lớn.
Hùng Khai Sơn hừ một tiếng, trong nháy mắt lại nhớ tới lời Quân Mạc Tà: "Đối chiến dị tộc nhân, đầu tiên cần bảo trì lòng yên tĩnh! Bọn chúng có ẩn thân thuật, mà chúng ta có thể nhìn thấu ẩn thân thuật thật sự quá ít. Cho nên một khi phát hiện dị tộc nhân ẩn thân thì đừng tin vào những gì hai mắt mình thấy nữa..."
"... Chỉ cần nhắm chặt hai mắt lại, hãy cho lòng mình rơi vào bên trong cảnh giới không linh dịch thấu, dùng tâm nhãn để cảm giác mọi thứ xung quanh! Dùng lỗ tai để nghe ngóng dù là động tĩnh nhỏ nhất, ngưng tụ toàn bộ tinh thần để cảnh giác..."
- Dùng tâm nhãn cảm ứng, dùng tai bắt giữ, dùng tinh thần chiến đấu!
Hùng Khai Sơn lẩm bẩm, trong phút chốc như ngộ ra điều gì, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Trường kiếm trong tay chậm rãi hạ xuống, toàn thân hoàn toàn buông lỏng. Thanh âm bốn phía vẫn như cũ vẫn cứ ầm ầm không ngừng vang lên bên tai, mặt đất dưới chân vẫn chấn động như trước. Nhưng Hùng Khai Sươn dường như đã không còn cảm nhận được điều đó.
Toàn bộ giác quan của hắn đều dùng để bắt giữ nguy cơ trí mạng sắp đến!
Bên trái!
Nguy cơ đột nhiên xuất hiện, một âm thanh rất nhỏ của luồng gió cao ngất vang lên.
Hùng Khai Sơn vẫn đứng yên bất động.
Tại thời điểm đối mặt sinh tử tồn vong, thủy chung cho thấy hắn một đời chính là vương giả sức chiến đấu siêu cường!
Trong lớn có bé!
Chính là trong to có nhỏ!
Đột nhiên...
Rõ ràng khoảng không phía bên trái, một đạo sáng như tuyết lành lạnh xuất hiện từ hư vô, một đao ngoan tuyệt dị thường chém về phía cổ Hùng Khai Sơn!
Ánh đao đột nhiên hiện trong tích tắc đấy quả thật chỉ còn cách cổ Hùng Khai Sơn không tới một thước!
Hùng Khai Sơn hù lạnh một tiếng, một tay cầm kiếm tức thì giơ lên phản kích. "Keng" một tiếng, trường đao đoạt mệnh bị bắn ra, theo sau đó lại là một kiếm thẳng tấp đâm tới ánh đao đó!
Một tiếng kinh ngạc vạn phần vang lên trong hư không
- Cái gì?
Ánh đao hoàn toàn biến mất, mà một kiếm phản kích của Hùng Khai Sơn cũng rơi vào khoảng không.
Đột nhiên bốn bề tiếng gió kịch liệt lại vang lên, Hạ Xuyên Phách Qua nâng cao tốc độ chạy, lợi dụng huyền lực cùng đao khí, chưởng phong đang chờ thời cơ, hắn dùng hết mọi thứ có thể để phá rối tâm tịnh của Hùng Khai Sơn.
Một ánh đao lành lạnh không chút dừng lại, bổ ra từ bất cứ phương hướng nào, bất cứ vị trí nào, chỗ nào cũng hướng Hùng Khai Sơn phát động công kích!
Tu vi cùng công lực Hùng Khai Sơn nếu so với Hạ Xuyên Phách Qua cao hơn không chỉ một bậc, nhưng đối với công kích quỷ dị như thế cũng không thể hoàn thủ, hoàn toàn lâm vào thế bị động trước nay chưa bao giờ có!
UyênNhi18
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.