Dịch giả: nhatky
Thậm chí đã dồn hắn vào thế hạ phong, hoàn toàn không thể hoàn thủ tìm ra đường sống, vậy mà bóng dáng kẻ cản đường hắn ngay cả bóng dáng vẫn không hề ló diện.
Rõ ràng người này có thực lực cường hãn tới mức nào cơ chứ?
Cho đến lúc mọi người phát hiện ra Cửu U Hàn Nhận, lại nghe thấy Chiến Luân Hồi gầm rống giận dữ, ánh mắt của đám người Cố Hàn càng phức tạp thêm. Người này chắc chắn là Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Cái tên điên này!
Thì ra chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu. Kẻ có được thực lực như thế, chỉ có thể là hắn... Rõ ràng không cừu không oán, thế nhưng lại ngăn kẻ siêu cường như Chiến Luân Hồi, có dụng ý gì đây? Như thế chẳng phải tự mình tặng cho cừu nhân một món quà nhân tình nhất trời sao??
Tuy đứng đầu mọi người nhưng trong lòng Cố Hàn lại càng phức tạp hơn. Hắn biết rõ một khi Chiến Luân Hồi phá hủy được cấm chế sẽ khiến Thiên Trụ Sơn hoàn toàn sụp đổ, chẳng những thế còn khiến hàng loạt núi lửa phun trào trở lại, cơ nghiệp ngàn đời của Tam Đại Thánh Địa chỉ nháy mắt sẽ bị hủy hoại. Đây chính là điều làm hắn lo lắng nhất!
Mà hậu quả đáng sợ hơn chính là cái rãnh trời ngăn cản bọn ngoại tộc xâm lấn dường như cũng muốn bị phá nát theo.
Tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại ngay từ lúc Chiến Luân Hồi làm ẩu làm càng ở bên trong.
Dây dưa đánh nhau với Quân Mạc Tà lâu như vậy, người chết cũng không ít, nhưng so với lần này chiến đấu với Chiến Luân Hồi, số lượng người chết lại còn thê thảm hơn, bây giờ đã hơn một nửa toàn bộ nhân thủ của Tam Đại Thánh Địa, tất cả hoàn toàn đều bị chôn vùi trong trận hạo kiếp này.
Độn Thế Tiên Cung trong Tam Địa đứng mũi chịu sào, vô số cung điện xa hoa bây giờ chi còn là từng đóng đổ nát, mọi thứ như bị nham thạch thiêu đốt mà biến dạng. Ngoại trừ không đến bốn trăm người được Mạc Vô Đạo dẫn đầu may mắn thoát thân ra ngoài, những kẻ còn lại không một ai may mắn được nhìn thấy bầu trời có màu gì.
Mộng Huyễn Huyết Hải cũng không khá hơn tý nào. Thiên Trụ Sơn bị hỏng đang được sửa sang lại cũng bị đập nát, hơn nữa còn đánh vào mặt tông chủ Hô Duyên Ngạo Bác, may mắn được vài cao thủ liều chết bảo hộ mới chạy thoát được. Nhưng toàn bộ trốn thoát theo hắn cũng không tới năm trăm người, trong số đó hơn một nửa đã thân tàn ma dại. So với Độn Thế Tiên Cung còn thê thảm hơn rất nhiều.
Mà phần người nhà cùng tạp dịch của hai Đại Thánh Địa có hơn mấy vạn người, vậy mà già cả lớn bé, cả trai lẫn gái chả ai trốn thoát, tất cả đã hóa thành một vùng đất chết. Chưa kể không ít cao thủ vì cứu người nhà hay nữ nhân của mình cũng phải tán thân mất mạng trong trận hạo kiếp đó.
Chí Tôn Kim Thành vì ở xa hơn một chút nên có vận khí tốt hơn, ít phải chịu ảnh hưởng. Mặc dù cũng tử thương vô số, nhưng toàn bộ tổn hại cũng không quá lớn, có hơn hai ngàn cao thủ toàn mạng trốn thoát.
Cơ nghiệp muôn đời chỉ trong chốc lát bị hủy hoại... Mấy vạn cao thủ chết không toàn thây...
Cho dù là Sơn Thiên Thánh Cung thuộc Thiên Thánh Cung cũng có hai gã cao thủ cấp Thánh Hoàng cũng phải phơi xác. Toàn bộ linh dược tích lũy lâu nay cũng không còn chút gì, mọi thứ tan thành may khói. Linh Lung Liên trì cũng cùng chung số phận, sụp đổ hoàn toàn, giờ đây chỉ còn là tro bụi.
Đây có thể nói là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng!
Thường nói vật đi thay người, người còn mới là đáng quý, nhưng những thứ Thiên Đại Thánh Cung, Tam Đại Thánh Địa cất giữ, đem so với nhân tài có thể còn trân quý hơn mấy lần.
Mà sự cố ngoài ý muốn lần này lại cứ giống như bắt đầu từ cuộc chiến Đoạt Thiên một tháng trước. Nó dường như chẳng khác nào một lời phán tử cho hơn mười triệu sinh mệnh trên Huyền Huyễn đại lục, cũng là lúc bọn người dị tộc bắt đầu công khai huyết chiến.
Tam Đại Thánh Địa lại là trụ cột chống đỡ thế mà trước đại chiến lại mất hết tám phần chiến lực.
Mà cái lạch trời vắt ngang, chia cách thiên địa giờ đây cũng đã bị xóa sổ, trở thành một con đường bằng phẳng.
Tất cả chuyện này, toàn bộ là chuyện tốt do Chiến Luân Hồi ban cho.
Cừu hận tới mức này, không thể nói là không đội trời chung nữa.
Cừu hận này phải nói là đời đời kiếp kiếp cũng không thể cởi bỏ.
Trong lòng bất cứ người nào ở Tam Đại Thánh Địa, mối huyết thù này đã ghi tạc vào tận xương máu.
Cho dù phải lên trời hay xuống hoàng tuyền, đám người Cố Hàn nhất quyết sẽ không bỏ qua cho Chiến Luân Hồi.
Cái tên điên khùng họ Chiến này là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Cố Hàn vung tay lên, các cao thủ đỉnh phong của Thiên Thánh Cung dần dần chạy đến, nháy mắt đã tạo thành một vòng tròn vây lấy hau người đang giao chiến bên trong. Mỗi một người khi nhìn thấy Chiến Luân Hồi, ánh mắt đã tràn ngập hận ý đến mức điên cuồng.
Nhưng sau đó, tâm trạng mọi người nhất thời đều bị cuốn hút vào trong trận giao chiến trước mặt.
Chỉ một người đang giao chiến giữa ba thanh kiếm.
Hay nói rõ hơn chính là một người với thanh kiếm trong tay đang giao chiến cùng hai thanh kiếm khác.
Cũng không đúng! Nói đúng hơn phải là hắn đang giao chiến với cả một biển kiếm.
Chiến Luân Hồi gần như lõa thể, tóc tai bù xù, không còn chút gì là phong thái uy nghiêm nữa. Thân ảnh cô độc đang bay múa trên không, cuồng dại, la hét lớn tiếng, kiếm quang như điện, như mưa, như suối.
Xung quanh thân thể hắn, một thanh kiếm tùy ý bay lượn, thỉnh thoảng lại phát ra từng đạo kiếm vũ, dùng mọi cách điên cuồng tập kích lên bất cứ chỗ nào trên người Chiến Luân Hồi. Ngoài ra, còn có một thanh Cửu U Hàn Nhận ngăm đen thỉnh thoảng xuất hiện từ trong hư không, mỗi lần công kích lại đều nhầm vào vị trí phòng ngự sơ hở nhất của Chiến Luân Hồi.
Từ đầu đến cuối hoàn toàn không thấy có người nào điều khiển.
Nhưng rõ ràng hai thanh kiếm này đang có người âm thầm điều khiển, hơn nữa là một cao thủ kiếm đạo cực kỳ cao minh.
Nhẹ nhàng, thánh thoát cứ như ngự kiếm thuật thông thường.
Tận mắt chứng kiến năng lực khống chế uyên thâm mức này, với màn công kích thiên biến vạn hóa như thế, bọn người Cổ Hàn chỉ còn biết thở dài mặc cảm.
Hơn nữa, cái phong thái ngự kiếm khoáng đạt, sắc bén vô tận kia, mỗi một lần công kích tựa hồ như một loại kiếm đạo hỗn loạn, cho dù là xoay vòng hay tránh né cũng đều mang theo một loại hương vị huyền ảo khó lường.
Cứ như thể mang theo cả tâm ý của thiên địa mà công kích, cho dù là ai cũng khó mà chống đỡ nổi.
Kể cả Chiến Luân Hồi, cho dù có thể trên đời này hắn là kẻ tiếp cận đỉnh phong còn tồn tại.
Hết thảy đều lặng yên quan sát diễn biến cuộc chiến, trong lòng như có sóng to gió lớn đang điên đảo gào thét. Nếu không phải bản thân Chiến Luân Hồi có lực phòng ngự kinh hồn, chỉ sợ rằng đã sớm tán mạng, thịt nát xương tan rồi.
Nhưng chiến cục cũng không lạc quan gì lắm. "Cửu U Thập Tứ Thiếu" đang âm thầm khiển kiếm thật sự quá cường đại, nhưng khuyết điểm của hắn cũng bộc lộ rõ. Rõ ràng công lực của hắn không thể thâm hậu bằng Chiến Luân Hồi, cứ tiêu hao thể lực thế này, người thắng cuối cùng chắc hẳn là tên họ Chiến kia cho dù trước mắt hắn đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Trận chiến này, có thể nói tràn ngập sắc thái "Duy Ngã Độc Tôn" nồng đậm. Bất kể Chiến Luân Hồi hay kẻ khiển kiếm kia đều toát ra một loại khí thế ngạo nghễ. Khí thế của cả hai như muốn nói rõ rằng:
"Khôn hồn đừng nhúng tay vào!"
Ai có thể nhúng tay vào chứ?
Bất cứ kẻ nào nhúng tay vào, đều có khả năng trở thành địch nhân chung của cả hai.
Mà thật tế, chiến đấu kiểu này làm gì có kẻ nào có cơ hội nhúng tay vào.
Trong lòng Chiến Luân Hồi đang có chút băn khoăn, hắn lo sợ mọi người vì ân oán riêng mà vây công hắn.
Nhưng tại sao kẻ cách không ngự kiếm, sao cũng lại phát ra hơi thở tràn ngập địch ý như thế chứ, thật không hợp lẽ mà!
Giờ khắc này chỉ cần mọi người đồng loạt tiến lên thu thập Chiến Luân Hồi, không những tất cả đều mãn nguyện mà còn giảm thiểu được tình huống tồi tệ nhất, cũng là phương án giải quyết nhẹ nhàng nhất. Chứ đơn phương chiến đấu lại sinh ra nhiều rủi ro không đáng mà thôi!
Nhưng đối mặt với cái khí thế của kẻ cách không ngự kiếm kia, thật sự cũng chẳng còn ai có tâm trí gì mà nhúng tay vào. Một khi nhúng tay vào tức là đã coi rẻ Kiếm chủ. Các cao thủ của Thiên Thánh Cung ngàn vạn lần cũng không dám đắc tội vị đại tông sư kiếm đạo vào giờ khắc này.
Đại tông sư kiếm đạo Quân Mạc Tà hiện tại đang tức muốn bể phổi.
Quân Đại Thiếu trước nay chưa bao giờ đếm xỉa đến cái gì gọi là quy củ giang hồ, chỉ cần có thể lật ngược tình thế thì hắn bất chấp thủ đoạn gì. Cho nên âm mưu đánh lén thậm chí là thủ đoạn bỏ độc từ từ triệt hạ kẻ địch, hắn có ra tay cũng chả có gì gọi là áp lực.
Nếu như bây giờ Viêm Hoàng Huyết ở trong tay hắn, e rằng Quân Đại Thiếu chả ngừng ngại gì mà gào thét mọi người cùng tiến lên băm vằm lão gia hỏa này.
Nhưng bây giờ, Viêm Hoàng Huyết tự hành công kích, tuy rằng uy lực trong tay bản thân mạnh hơn, nhưng vì ngạo khí lẫm liệt khiến người này cũng phải chú ý đến cái gì gọi là phong độ... Hơn nữa còn để ý đến cái gì gọi là quyết chiến công bằng, mặc cho cái gì gọi là làm theo ý thích.
Thậm chí, Cửu U Hàn Nhận trong tay Quân Mạc Tà cũng có một chút ý tứ bài xích việc đó.
Cái đáng giận nhất còn là kẻ này muốn tự mình giải quyết Chiến Luân Hồi, chỉ một mình mình giải quyết hết.
"Đại ca ơi, đây là đang đánh giặc đó. Cái gì mà anh hùng khí phách chứ, ngươi giỡn ta sao? Những kẻ ở đây, mình ngài có thể hấp thu huyền giả tinh khí thần được hết không?". Quân Mạc Tà phát điên lên, hai mắt trừng trừng, nếu không phải còn băn khoăn sợ bại lộ thân phận e rằng hắn đã sớm hét to lên rồi.
Hắn âm thầm quyết định: "Sau cuộc chiến này nhất định phải dạy bảo lại Viêm Hoàng Huyết một trận, phải làm cho hắn lúc nào thì nên lĩnh hội tinh thần vào thời khắc quan trọng, thế nào là vứt bỏ ràng buộc, dạp cái tính cố chấp..."
Quân Mạc Tà thở dài nặng nề. Thật ra Quân Đại Thiếu cũng hiểu rõ, hậu quả hôm nay chính là do bản thân mình tạo ra, cũng không thể trách người khác. Bên trong binh quyết Hồng Quân Tháp cũng đã miêu tả: "Đao giả vốn là vua, kiếm giả lại là vương, đại khí mạnh mẽ. Quân tử dụng kiếm phải đường đường chính chính, tuyệt không được gian hoạt, làm việc nham hiểm. Hàng ngàn binh khí trên đời, có thể xưng là người quân tử, chỉ có quân tử dụng kiếm mới có ngạo ý như thế. Cao ngạo cùng thiên hạ, sánh mắt cùng gió mây là cảnh giới cao nhất của kiếm giả, khí thế phát ra sẽ rất cường đại. Nhưng nếu kỹ xảo kiếm pháp nham hiểm âm độc, có thể nhất thời đạt được ý nguyện nhưng cũng không thể tung hoành cả đời. Hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ lấy điều này!"
Lúc này chính là "Quân tử dụng kiếm" trong ý nghĩ đó, Viêm Hoàng Huyết đã lĩnh hội toàn bộ những điều đó, hơn nữa còn phát dương quang đại tư tưởng đó.
Cho nên thần kiếm Viêm Hoàng Huyết mới chuyên quyền độc đoán tự mình chiến đấu một trận như thế.
Chiến Luân Hồi rống to giận dữ, đột nhiên tung người lên khác thường, không để mắt tới thế công khủng bố của ngự hư thần phong, giống như hắn bở mặc chuyện sinh tử ra một bên.
Trong nháy mặt, Viêm Hoàng Huyết đã vẽ ra bảy lỗ hổng trên người hắn, máu tươi còn chưa kịp trào ra đã lành miệng, Cửu U Hàn Nhận của Quân Mạc Tà lập tức cũng đã đâm ra ba kiếm, một trên trán, một trên ngực, một trên đan điền.
Nhưng tất cả chỉ mới đâm vào được ba phần đã bị bắn ngược lại, những phần da thịt bị đâm phá kia trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ.
Chiến Luân Hồi bật lên hơn trăm trượng, đột nhiên ngửa mặt lên trời, điên cuồng gào thét, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, hắn cứ đứng như vậy không nhúc nhích, hai tay chắp sau lưng, hai con mắt sắc lạnh nhìn lên hai thanh kiếm, không chút biểu tình gì:
- Khá lắm! Lần này Cửu U Thập Tứ Thiếu người thật sự đã thành công. Gần vạn năm nay, kẻ chọc giận ta không còn người nào. Có thể khiến lão phu chật vật, hủy hoại dung nhan của lão phu, ngươi có chết cũng có thể tự hào được rồi. Ngươi thật không hổ là đệ nhất cao thủ, xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy ở Huyền Huyễn đại lục này!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.