Biên Dịch: nhatky
- Trời ơi...
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Độc Cô Tiểu Nghệ và Hàn Yên Mộng trực tiếp nhảy dựng lên!
Một ngàn năm!
Một tin tốt động trời như thế, khiến cho tinh thần chúng nữ chấn kinh, thiếu chút nữa ngất cả đi.
Trẻ mãi không già, ngàn năm dung nhan không thay đổi!
Đây chẳng lẽ là một giấc mơ sao? Cho dù là mơ, cũng muốn mơ lâu thêm chút nữa, trăm ngàn lần đừng có tỉnh nhanh quá!
Tự cổ mỹ nhân như danh tương, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu! (DG:Từ xưa đến nay, đối với chuyện nhan sắc, phụ nữ luôn rất nhất mực coi trọng, không bao giờ muốn cho người khác nhận thấy mình đã già!)
Vết hằn của thời gian, từ trước đến nay đều là thứ mà mỹ nữ luôn sợ hãi, luôn ghét bỏ, đồng thời cũng là thứ mà họ phải cam chịu! Làm sao để có thể giữ lại được dung mạo thanh xuân, cho dù chỉ là tạm thời, thì cũng là mơ ước của bao người!
Những thứ đồ trang điểm bảo vệ làn da, thật sự là đã nhắm trúng tâm lý của nữ giới nên mới có thể bán mãi không ế, lượng tiêu thụ chẳng bao giờ giảm...
Thậm chí chỉ là che lấp tạm thời, cũng có người vì nó mà điên cuồng, si mê, huống chi cái này còn có công hiệu vĩnh viễn, có thể giữ nguyên dung mạo lúc mình xinh đẹp nhất cho tới ngàn năm. Chuyện này tốt biết mấy? Đây quả thực chính là linh dược làm cho toàn bộ nữ nhân đều phải phát điên mà!
Thậm chí, ngay Mai Tuyết Yên vẫn luôn thờ ơ nhất, cũng phải phát ra ánh mắt nóng bỏng tới cực điểm!
Cả bảy nữ nhân đều đứng lên cùng một lúc, chậm rãi dồn về hướng Quân Mạc Tà, ai ai cũng xoa xoa bàn tay, nóng lòng muốn thử. Đột nhiên cùng hét lớn một tiếng:
- Mau mau đem thứ kia giao ra đây!
Mạc Tà giống như bị một tiếng bạo rống này dọa sợ tới mức tè ra quần! (BD: Tội cho anh Tà, bị dọa sợ teo chim rồi!)
Đại Thiếu không nghĩ tới, chỉ có mấy người phụ nữ lại có thể bộc phát ra như năng lượng lớn như vậy...
Cứ như muốn đem hắn chấn ngất đi! Cái gì mà mỹ lệ rồi thanh xuân chứ, sức hấp dẫn thật sự là quá kinh khủng, không tưởng tượng nổi! Quân Đại Thiếu đành phải đem toàn bộ Ngũ tổ thất thải thánh quả còn lại ra hết. Sau đó lại thôi phát mộc lực, khiến thất thải thánh quả chín một đợt nữa, lúc này mới kiếm đủ cho bảy người. Đưa tay thò vào trong ao Linh Lung Liên, kéo ra một khối Linh Lung Liên khá lớn...
- Các tiên... Nữ Đại vương... Tiểu nhân chỉ có chừng này thôi, đã dâng lên toàn bộ cả rồi... Một chút cũng không dám dấu làm của riêng, tha mạng cho ta đi...
Mạc Tà nước mắt đã lưng tròng, nhìn qua giống như đã bị cường đạo đánh cướp tới trăm lần...
Bảy người, bảy phần thánh quả, Linh Lung Liên đương nhiên cũng phải cắt thành bảy phần, như vậy mới đảm bảo mỗi người một phần.
Khối Linh Lung Liên "rất to" ấy được Đại Thiếu "hiến dâng", chỉ cần một phần trong bảy phần sau khi cắt ra, nếu đem so với Linh Lung Liên đầy đủ của Thiên Thánh Cung cũng phải lớn hơn gấp ba, không nói thể tích trọng lượng, chỉ là hiệu quả thực tế cũng vượt xa rồi. Khác nhiều với thứ được sản xuất ở Hồng Quân Tháp...
Chúng nữ nhìn thấy thứ này đặt ở trước mặt mình thì hoàn toàn bị hấp dẫn, không thể kháng cự, cả đám không khỏi đỏ mặt, đôi mắt hả hê sáng rỡ...
Quản Thanh Hàn là người đầu tiên cầm lấy một khối trong đó, nhìn nhìn khắp lượt, thậm chí đưa lên bên mũi, hít thật sâu, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nghiêm nghị nhìn Quân Mạc Tà, hỏi:
- Này, tại sao chỉ có bấy nhiêu? Mạc Tà... Huynh không ăn sao?
- Ừ, tạm thời chỉ có bảy phần. Các ngươi có bảy người, vừa đủ một người một phần.
Mạc Tà ngạc nhiên nói:
- Ta có ăn hay không... Cũng đâu có sao? Ta cũng không phải nữ nhân, đâu có sợ già...
- Vậy…
Trên mặt Quản Thanh Hàn lộ ra một loại cực kì phức tạp. Tay ngọc cũng run rẩy, thật lâu sau mới cắn răng, cực lực khống chế chính mình, đem thất thải quả và Linh Lung Liên thả lại trên bàn. Khi hai thứ này rời khỏi bàn tay, trên mặt nàng tràn ngập đấu tranh mãnh liệt và không nỡ buông tay.
Nhưng nàng vẫn đem hai thứ trân bảo hiếm có kia đặt xuống, lui lại phía sau hai bước, nhắm thật chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không ăn... Ta cũng không ăn!
- Vì sao?
Mạc Tà thật sự bị giật mình! Khi nãy, lúc Quản Thanh Hàn buông thất thải quả và Linh Lung Liên xuống, cũng đã trải qua một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt!
Nội tâm đấu tranh kịch liệt tới nỗi, chỉ cần quan sát thì sẽ nhìn ra! Nhưng Quân Mạc Tà lại không nghĩ tới, Quản Thanh Hàn lại ra một quyết định lỗ mãng như thế.
- Vì sao?
Thần sắc Quản Thanh Hàn chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng trên trán đã đổ mồ hôi đầm đìa, nàng uể oải nói:
- Chúng ta chăm sóc dung nhan, là vì ai hả? Kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỉ, nữ nhân có thể vì tình yêu mà hy sinh sắc đẹp! Thân làm một nữ tử cần giữ cho mình luôn luôn xinh đẹp, trước giờ cũng chỉ có một nguyên nhân mà thôi... Đó chính là vì người mình yêu!
Quản Thanh Hàn nhìn Quân Mạc Tà đầy tình ý, chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi không ăn, vậy ngươi sẽ phải già đi. Ngươi tuy không sợ già, nhưng vẫn sẽ không thể trẻ mãi, còn chúng ta thì vẫn khuynh quốc khuynh thành, ích kỉ như vậy thì có ý nghĩa gì nữa? Ngươi đã không ăn, ta cũng sẽ không ăn! Cứ để cho chúng ta cùng nhau già đi, ta tin đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc. Bên nhau tới lúc bạc đầu, chẳng lẽ chỉ là những lời nói đầu môi sao?...
- Thanh Hàn.
Mạc Tà cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động, còn là loại cảm động như sông cuộn biển gầm!
Hắn thật không ngờ, kẻ mặt lạnh tâm băng, trong sáng nhưng lạnh lùng cao ngạo như Quản Thanh Hàn, lại có thể nói ra những lời như vậy!
Nữ tử luôn mang vẻ ngoài lạnh lùng này, trong lòng lại là cực đoan như vậy!
Vì Quân Mạc Tà, nàng lại cam tâm mà buông tay trước cơ hội có được thanh xuân mãi mãi! Bằng lòng để cho dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành này cùng nàng già đi, hóa thành gỗ mục.
- Thanh Hàn tỷ nói rất đúng, ta cũng không ăn...
Lần này là Hàn Yên Mộng nói, rồi sau đó cả đám Độc Cô Tiểu Nghệ, Khả Nhi cũng đem thứ thánh dược có thể khiến mọi nữ nhân phải điên cuồng kia bỏ lại trên bàn...
Trên mặt Mai Tuyết Yên lộ ra vẻ mặt thực sự vui mừng...
Mạc Tà đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay, hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, mới mỉm cười nói:
- À, các ngươi đã hiểu lầm rồi, ta mới rồi nói không ăn chẳng qua là vì tạm thời chỉ có bảy phần, chỉ cần đợi một thời gian nữa, những thứ này chúng ta còn có thể lại thu hoạch tiếp, các ngươi chẳng qua chỉ là người may mắn được hưởng thụ đầu tiên thôi. Không nói đâu xa, chúng ta bây giờ có hẳn một cây Thất Thải Thụ rành rành ở đây mà... Mỗi lần kết quả tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ mọi người chúng ta ăn. Mà không chỉ có chúng ta, cả gia gia, mẫu thân, tam thúc tam thẩm cũng cũng sẽ có, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi... Nhưng mà có một việc... Tam thẩm hiện tại đang mang bầu, vẫn chưa thể dùng thứ này được, để tránh tác động quá lớn mà gây ra việc ngoài ý muốn. Các ngươi đừng vội nói với người, đợi cho thẩm ấy sinh xong được không?… Chờ khi đó, thì cũng gần tới lần thu hoạch thứ hai, chúng ta còn có thể đem làm quà tặng nữa!
- Đồ xấu xa nhà người, tại sao không nói sớm hả? Vừa rồi khiến ta đau lòng muốn chết mà! Cũng tại tên xấu xa ngươi so với linh dược này còn trân quý hơn thôi...
Độc Cô Tiểu Nghệ bĩu môi oán hận nói, sau đó lại vui vẻ trở lại kêu lên:
- Nào, tất cả mọi người ăn đi! Thanh Hàn tỷ tỷ, tỷ cũng mau ăn đi... Bây giờ thì tỷ không lo là không có ai thưởng thức vẻ đẹp của mình nữa nhá! Xem ra Quân Tam Thiếu đích thị là phải thưởng thức ngươi đến già rồi. Chỉ có điều không có bạch đầu giai lão nữa, nhân gian từ nay về sau hết bạc đầu... Ha ha...
Quản Thanh Hàn nghe thấy tiểu nha đầu trêu đùa, mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu thật thấp, nhưng trong ánh mắt kia, lại là một mảnh hạnh phúc... Một đôi tay ngọc, cũng lấy ra một phần thất thải quả và Linh Lung Liên, nắm thật chặ...t
- Tốt lắm, các nàng hãy ăn mau đi.
Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, áp chế chút cảm xúc kích động còn sót lại, nói:
- Ta canh chừng cho các ngươi, chờ một lát sau khi công hiệu hoàn toàn phát huy, công lực cũng sẽ tăng lên, tất nhiên sẽ phá tan cửa huyền công trong cơ thể các ngươi, cũng chắc chắn sẽ dẫnn tới lôi kiếp của mỗi người, đến lúc đó mấy người chúng ta cùng nhau độ kiếp.
Chúng nữ đều gật gật đầu.
Độc Cô Tiểu Nghệ vốn muốn ăn từ lâu đã đem trái cây đưa vào trong miệng...
Sau khoảng nửa ngày trời...
Bầu trời ở Thiên Phạt sâm lâm đột nhiên xuất hiện sấm sét vang dội, may gió cuồn cuộn...
Dấu hiệu đặc biệt này báo mọi người biết: Nơi này lại có người đột phá! Hơn nữa, còn không chỉ có một?
...
Dấu hiệu loại này, dường như là thuộc loại chấn nhiếp mạnh nhất: Ai đã từng thấy qua thiên uy cuồn cuộn khi cả một đám người độ kiếp chứ?
Như vậy, Tà Quân phủ mới thành lập này... Rốt cuộc có thực lực mạnh tới mức nào đây?
Sấm sét điên cuồng của thiên kiếp cứ tiếp tục đến xế chiều hôm đó, ông trời thấy cũng sắp tối thì mới dần dần tan đi... Nhưng, khi người trong Thiên Phạt chạy tới hiện trường, lại ngạc nhiên phát hiện, nơi đó lại là một mảnh yên lặng tới không ngờ... Quang cảnh yên bình cũng thôi đi, hiện trường lôi kiếp lại chẳng còn dư lại chút dấu hiệu nào là đã từng bị thiên lôi đánh xuống...
Chuyện này, lại khiến cho người ta ngạc nhiên quá độ!
Hiện tượng này thực ra rất khó giải thích, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là... Người độ kiếp kia không những là đón nhận lôi kiếp trực tiếp, cả quá trình độ kiếp lại hoàn toàn không né tránh, chỉ đứng một chỗ đón nhận toàn bộ. Thế mà có thể làm tiêu tan hết thảy sấm sét kia, khiến uy lực của lôi kiếp không thể chạm tới mặt đất chút nào?
Cách giải thích hợp lý duy nhất này vừa mới hiện, còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị bản thân mọi người bác bỏ: Giải thích này nhìn thì rất hợp lý, nhưng thực sự lại quá hoang đường, chuyện này chắc chắn không thẻ sảy ra!
Từ xưa đến nay chưa hề có một ai làm được như vậy!
Tin rằng cho dù là người sáng lập huyền công - Cửu U Đệ Nhất Thiếu cũng không làm được!
Chỉ có điều, ngoại trừ lời giải thích "vớ vẩn" này ra, thì còn có cách nào khác giải thích được hiện tượng này?...
Ngày bảy tháng sáu âm lịch (*), ở nơi nào đó trong vòng một nghìn dặm về phía đông Thiên Phạt sâm lâm!
Mắt thấy phía Tây Nam đột nhiên mây đen ùn ùn kéo tới, chớp giựt liên miên, sắc mặt hai người Miêu Đao Miêu Kiếm dần dần trầm xuống. Miêu Tiểu Miêu một thân áo trắng đứng phía sau hai người, sắc mặt bình tĩnh nhưng rất tò mò nhìn hiện tượng kì lạ ở phía Tây Nam.
Miêu Tiểu Miêu tuy rằng đã đạt cảnh giới tôn giả, nhưng nhận thức về mặt huyền công vẫn khá là nông cạn. Thiên kiếp lần trước gặp phải, tuy có nguy cơ trùng trùng làm người người sợ hãi, nhưng thật ra thì chẳng có chút mạo hiểm nào, tất cả nguy hiểm đều do Quân Mạc Tà gánh lấy, có thể nói là gặp nguy hiểm mà không hề bị uy hiếp!
Theo những gì nàng biết, thiên kiếp loại này vẫn kém so với lần đó nàng gặp phải, đương nhiên không đáng để ý... Không có gì đáng sợ...
Nhưng Đao Kiếm là những kẻ từng trải làm sao lại không nhìn ra lôi kiếp này hiểm ác tới mức nào!
Miêu Khắc ngửa đầu xuất thần mà nhìn, trầm trọng nói:
- Kia chính Thiên Phạt sâm lâm! Ta còn có suy đoán là vị trí độ kiếp hẳn là ở mảnh đất bên cạnh Thiên Phạt sâm lâm. Nếu là ta đoán không sai, chắc rằng bên trong Thiên Phạt sâm lâm đã có người đột phá rồi!
*: Lục nguyệt sơ thất: ngày 7 tháng sáu âm lịch của Trung quốc được coi là ngày " Cổng trời mở". Ngày này theo như quan niệm người Trung Quốc, thì cầu nguyện sẽ rất linh.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.