Biên Dịch: ursawarrious
Trong khoảng thời gian này, Quân Vô Ý chủ trì công trình từ thiện dưới sự ủng hộ của một lượng tài lực vật lực khổng lồ, có thể nói là tiến hành càng ngày càng thuận lợi, vô số thiếu nam thiếu nữ bơ vơ, hết thảy đều được lão thu nhận, sau đó sắp xếp chỗ ăn chỗ ở, tâm bệnh của Quân Vô Ý, cũng tiêu trừ rất nhiều, Hàn Yên Dao tự nhiên là vô cùng cao hứng, từng bóng ma, dưới nụ cười thuần khiết đầy thỏa mãn của những hài từ này, đã biến mất từ lâu…
Được bồi tiếp bên cạnh phu quân, vẻ mặt nàng vô cùng hạnh phúc, tiểu phúc nàng hơi nhô ra…Dường như là đã có bầu…
"Xoát" một tiếng, Quân Mạc Tà chợt xuất hiện trước mặt Quân Vô Ý cùng Hàn Yên Dao
- Mạc Tà!
Quân Vô Ý kinh hỉ kêu lên một tiếng, lập tức đã an bài bọn đệ tử ra tiếp đón khách nhân…. Sau đó nhanh chóng bước ra nghênh đón…….Ặc hóa ra đám lều trại kia màu trắng ( chứ không phải làm bằng tuyết trắng xem lại
Quân Mạc Tà vốn là đang ngẩn ra, sau đó ánh mắt liền hướng thẳng đến dừng lại trước bụng của Hàn Yên Dao, tận cho đến khi Hàn Yên Dao mặt đỏ bừng mà cúi đầu.
Đột nhiên, Quân đại thiếu giận dữ đứng lên:
- Tam thúc! Đây là có chuyện gì?
Quân Vô Ý không hiểu mô tê cái chi:
- Gì, sao lại thế này? Ngươi còn muốn gạt ta!
Quân đại thiếu làm bộ lòng đầy căm phẫn:
- Rốt cuộc là ai đã đánh sưng cái bụng tam thẩm cuả ta ()? Quả thực là rất khi dễ người khác a! Không được, ta phải đi liều mạng với hắn! Không ngờ lại dám khi dễ người Quân gia chúng ta! Quả thực là thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhẫn a! Xem ta xử lí hắn như thế nào!
Hàn Yên Dao nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu không cặp song thủ kia còn muốn ôm bụng, cơ hồ sẽ không có thả ra...
Quân đại thiếu mặt đầy vẻ quan tâm hỏi han:
- Tam thẩm, ngươi hiện tại có đau hay không? Ngươi không sao chứ? Yên tâm... Ta có loại thuốc kim sang tốt nhất đây... Nói cho ta biết là ai! Ta đi đánh cho hắn một trận! Lại có thể dám khi dễ tam thẩm của ta... Quả thực là ăn gan hùm mật gấu, nhất định không thể tha cho hắn...( vãi cả tà)
Hàn Yên Dao khuôn mặt nóng hầm lên, không biết trả lời như thế nào cho phải, chỉ có hậm hực dậm chân cơ hồ giống như là muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui vào!
"Phanh" một tiếng, Quân Vô Ý một cước đá thẳng vào mông Quân Mạc Tà, cười mắng:
- Ngươi thời gian dài như vậy vẫn không có chừa, ngứa mông lắm sao? Vừa trở về đã muốn gây rối phải không, tội lần trước ta vẫn chưa xử, lần này còn muốn trêu chọc tam thẩm ngươi... Thật sự là làm cho người ta tức không đánh không được mà.
Quân tam gia bất quá lúc đầu còn bị Quân đại thiếu gia làm cho mê muội, lúc đầu còn cho là chất tử của mình trẻ người non dạ (con nai vàng), không hiểu chuyện, chỉ là cân nhắc một chút liền lập tức tỉnh ngộ, tên tiểu tử này tinh thông y đạo, như thế nào lại không hiểu rõ chuyện mang thai, coi như nếu không hiểu chuyện, bà bầu cũng đã gặp rồi, lại hồi tưởng lại những lời tên tiêu tử này vừa nói, rõ ràng chính là thoại lý hữu thoại( câu có hàm ý khác), lời này mang hai ý nghĩa vừa chiếm tiện nghi, tiện thể chúc mừng phu thê mình luôn, khỏi cần phải nói, nếu là thật sự nhìn thấy thân nhân bị tổn hại, Quân Mạc Tà nhất định sẽ không cợt nhả như vậy, hẳn là phải trực tiếp tìm tên gia hỏa kia mà xx rồi. Tam gia hiểu rõ hết thảy, như thế nào lại còn khách khí, tự nhiên là một cước sút thẳng vào mông!
Quân Mạc Tà rú lên một tiếng, xoay người lại xoa xao mông, cợt nhả nói:
- Tam thúc, ngài không nên tức giận a... đã mấy năm không gặp, điệt nhi thật sự tưởng niệm a, lúc nãy ta chỉ đùa tam thúc và tam thẩm một chút thôi, người trong nhà không nói không cười sao có thể vui vẻ được... Ân, ngài thật sự chưa hết giận, cùng lắm điệt nhi ta khi có cốt nhục đời sau, lão nhân gia ngài có thể đi trêu lại mà... Dù sao ta cũng không có để ý...
Quân Vô Ý nhất thời mặt xanh cả lên, giơ bàn tay lên, Quân Mạc Tà vội vàng chuồn thẳng. Một bên thì chạy một bên vừa đuổi vừa tức giận đến mức thở phì phò……
Tên tiểu từ này, ngươi có thể không để ý. Nhưng lão nhân gia ta đây sao có thể làm được chuyện như vậy?Ta chính là trưởng bối hơn nữa còn là công công a... Đi trêu chọc con dâu? Ngươi đang hồ thuyết bất thoại cái gì vậy?
Quân Mạc Tà cười ha hả, lôi kéo Xà Vương Thiên Tầm, chạy nhanh như chớp mất dạng...
Dường như đến lúc này có thể khiến Tà Chi Quân Chủ chạy bán sống bán chết như vậy, không ai khác ngoài Quân tam gia, Quả thật là ít có người có thể làm được a! Cao, thật sự là cao a!
Xa xa, nơi đó vốn là nơi đóng quân của Tà Quân ngoại phủ, đã xây dựng lại thành một mảnh lầu các liên miên... Toàn bộ tường vây được tạo thành bởi những khối đá xanh cực lớn, phong cách cổ xưa, từ xa nhìn lại, tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng trang nghiêm, cảm giác giống như là khí thôn sơn hà vậy!
Trước cửa Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ, Hàn Yên Mộng, toàn bộ đều vận bạch y màu trắng như tuyết bên hông buộc lên một cái đai màu hồng, tươi cười nghênh đón Quân Mạc Tà tiến đến!
Trong ánh mắt Tứ nữ, có tư niệm giống nhau! Nóng bỏng giống nhau! Đều là cực lực khắc chế,đều là tâm tư kích động, nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Hàn Yên Mộng hai tiểu la lị đôi mắt đã có chút đo đỏ...
Các nàng ở đây đã nghe được tin tức Quân Mạc Tà trở về, đặc ý đến cửa nghênh đón, Linh Mộng công chúa một đôi mắt nước long lanh, cũng đang si mê nhìn chăm chú vào thân ảnh càng ngày càng gần của Quân Mạc Tà, nước mắt lã chã tuôn rơi...
- Mạc Tà ca ca
Độc Cô Tiểu Nghệ kêu to một tiếng, vừa khóc vừa cười vọt lên, nha đầu này còn cách thật xa liền nhảy đến, giống như là nhũ yến đầu lâm( con yến non nhảy vào trong rừng), Quân Mạc Tà cơ hồ còn chưa kịp rời mắt khỏi khuôn mặt tứ nữ, bỗng dưng một khối thân thể mềm mại giống như là lửa nóng đã vọt ngay vào trong lòng Quân đại thiếu gia...
- Ngươi, người này sao lâu như vậy mới trở về...Người ta ở nơi này buồn chết đi dược …Muốn chơi mạt chược giải khuây, nhưng đánh đánh lần nào thua lần ấy, trận trận thua,ngày ngày thua, đem tiền của nhà đi chơi thua hết rồi ô ô...
Độc Cô Tiểu Nghệ nhào vào lòng hắn, giống như là bạch tuộc vậy hai chân quắp chặt vào người hắn, hai tay ôm chặt bả vai của đại thiếu, vừa nói vừa khóc, khóc đến vô cùng thương tâm: --... Không có người nào nhường cho ta, đều tại ngươi, đều tại ngươi, ngươi tại sao không sớm trở về, ngươi nếu về sớm, người ta cũng không thua thảm như vậy...
Vừa khóc vừa úp mặt vào ngực hắn cọ qua cọ lại
Quân Mạc Tà ôm tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu này vào lòng, đổ một trận đổ mồ hôi: nha đầu kia, rốt cuộc là đang ngóng trông ta trở về hay là vì tiền riêng mà đau lòng a? Nhưng cũng chỉ dám nghĩ thầm, ngoài miệng vẫn phải an ủi:
- Ân, tại ta, tại ta, tất cả đều tại ta, ngươi thua nhiều ít, đều tính lên người ta, để ta đền gấp bội cho ngươi, các nàng không nhường ngươi, ta giúp ngươi báo thù..."
Quân đại thiếu gia ngoài miệng hết lời an ủi, nhưng trong lòng đang một trận kinh ngạc, hai người lúc này có thể nói là đang dính sát vào nhau, dường như chỉ vài ngày không gặp, nha đầu kia cũng đã trở thành đại cô nương rồi, thân hình vốn đã lồi lõm nay mị lực càng tỏa ra bốn phía, nhìn thấy mà giật mình, kinh tâm động phách... Thật là khiếp sợ!
Tổng cộng cũng chỉ là xọa xoa dụi dụi trên người vài cái, cơ hồ đã khiến cho cờ súng của Quân đại thiếu thiếu chút cướp cò rồi, tuy rằng còn chưa đến mức súng ống đã sẵn sàng, nhưng một trận thú huyết sôi trào cũng khó tránh khỏi...
Quân đại thiếu không khỏi đảo đảo đôi tặc nhãn -, ghé vào bên tai của Độc Cô Tiểu Nghệ thì thầm:
- Không nghĩ tới a, mới chỉ qua vài ngày, Tiểu Nghệ của ta đã trờ thành đại cô nương rồi. Như thế nào, trù nghệ hiện tại, đã có thể biết nấu cơm chưa, ít nhất cũng có thể đem gạo nấu thành cơm đi à nha? Đợi chút nữa biểu diễn cho ka ka xem trù nghệ của ngươi, ka ka chính là đang chờ mong ngươi tới nấu cơm a...
- A người xuấu, ngươi tên bại hoại không biết xấu hổ này!
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân đại thiếu gia nhắc lại chuyện trước kia, nhất thời vừa túng quẫn vừa xấu hổ, lo lắng đến bật khóc, đột nhiên giãy dụa thoát khỏi người hắn, một đường xoay người trốn chạy, đồng thời còn nghe thấy tiếng nha đầu kia ở gào thét:
-"... Bói không công, nhanh nhanh, nhanh cắn cái tên hạ lưu bại hoại kia!
Mà lúc này, Thiên Tầm cũng đã đi tới, cùng Mai Tuyết Yên hai tỷ muội ôm nhau:
- Đại tỷ... Ta rất nhớ các ngươi..."
- Thiên Tầm?... Đúng là ngươi! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Ngươi đã tỉnh là tốt rồi…
Mai Tuyết Yên ôm Thiên Tầm, cũng là kích động vạn phần, cơ hồ có chút nói năng lộn xộn, từ không diễn ý...
Thời gian dài người tỷ muội thân thiết nhất bị vây trong trạng thái đần độn đột nhiên lại bình yên trở về, Mai Tuyết Yên giờ phút này tâm tình kích động vui mừng, quả thật là giống như muốn vỡ òa vậy, muội muội không có việc gì trở về, người nọ cũng đồng thời trở về, thật sự là song hỷ lâm môn...
Quân Mạc Tà chậm rãi đi đến trước mặt Quản Thanh Hàn, Quản Thanh Hàn lộ ra vui mừng, thần sắc yên tâm, nhưng trên mặt vẫn cố giữ thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, bất quá so với kẻ có da mặt dày hơn cả tường thành như Quân đại thiếu hoàn toàn không có để ý đến dáng vẻ của nàng, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, Quân Mạc Tà tiếp tục bước tới thêm vài bước, khoảng cách của hai người đã hoàn toàn bị xóa bỏ, Quản Thanh Hàn từ trước đến giờ vốn rụt rè, Quân đại thiếu đã muốn ưỡn ngực dùng một loại thanh âm làm cho người ta vừa nghe cả người đã nổi hết cả da gà nói:
-Thanh Hàn... "Nhớ" ta chứ?
Quản Thanh Hàn nhất thời một trận ác hàn, nhịn không được lườm hắn một cái. Người này, tại sao vừa về đến, đã muốn ghê tởm như vậy, lời này cũng có thể hỏi trước mặt người khác, thật sự là... Có vẻ như chính mình lại không biết nên nói cái gì cho phải…
- Trở về rồi sao?
Thanh âm của Quản Thanh Hàn có chút lãnh đạm
- Ân, đã trở lại.
Quân Mạc Tà thành thành thật thật gật đầu, đột nhiên tiến đến thì thầm bên tai Quản Thanh Hàn:
- Thanh Hàn... Tối nay ta vào phòng ngủ của ngươi được không? Trong khoảng thời gian này chính muốn giết ta chết a! ()
Quản Thanh Hàn nhất thời mặt đỏ tía tai, ngượng ngùng tột đỉnh, chỉ một thoáng nhớ lại đêm xưa tại Thiên Nam... Cắn răng oán hận mắng một tiếng:
- Dâm tặc đáng chết! Đăng đồ tử!
Xoay mình chạy mất tiêu
Quân Mạc Tà đắc ý cười ha ha, ta cho ngươi mỗi ngày mặt lạnh mà theo ta, sau này xem ta trị ngươi thế nào
- Há lâu, hàn la lị, ân, không phải, phải là thông phòng nha đầu của ta. Cạc cạc cạc, hàn muội, chớ nên quên đêm hôm nay thông phòng nha đầu phải lột sạch quần áo sưởi ấm cho chăn gối của ta a, ta thật mong chờ, ngươi nói được thì làm được a, thời gian này kéo dài quá rồi, hôm nay nhàn rỗi, rõ ràng liền ấn định vào hôm nay đi...
Hàn Yên Mộng vẻ mặt đầy kinh ngạc tính tới gần thăm hỏi, còn chưa đến gần, nghe nhác lại chuyện xưa, nhất thời quay lưng bỏ chạy, tên đại xấu xa cố nhiên vẫn chưa quên chuyện kia, muốn chế...t
Dễ dàng thu phục
Quân Mạc Tà thở hắt ra, có vẻ như việc có tam thê tứ thiếp quả thực là việc vô cùng mệt mỏi ( lao động quần quật vừa đủ bảy ngày không mệt chắc là siu nhơn), chỉ có thể trước tiên đem phe cánh của các nàng liên hợp đánh tan, sau đó lại đột kích từng người, mới là cách tiến công chính xác nhất…
Thoáng cái, cả bốn người đều ra nghênh đón, bên cạnh lại còn có thêm một người nữa. Cái này nếu mà thân mật cùng với người nào đều không thích hợp, cho nên Quân đại thiếu cũng chỉ tiến hành công tác ngõa giải ( gây tan rã) trước, sau đó mới từng bước tiến hành. Thời gian này đợi bổn thiếu gia thi triển thủ đoạn tiêu diệt từng bộ phận mới là chính đạo ( diệt từng em một)
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.