Mạc Tà tỉnh ngộ, tự đáy lòng dâng lên một cỗ tư vị khó hiểu, không gian này cũng chỉ có Thánh Thụ là đã mở ra linh trí, còn những người từ các châu tiến vào Huyễn Phủ sau này, đối với Thánh Thụ tôn kính như thần, hơn nữa khi đó Thánh Thụ mất đi lão bằng hữu là khoảng thời gian không vui….
Mất mấy trăm năm thật vất vả để quen thuộc một người, nhưng sau đó thọ nguyên hắn hết, lại tọa hóa. Mọi việc cứ lập đi lập lại như thế…
Loại chuyện này, nếu đổi lại là con người chỉ sợ đã sớm phát điên lên rồi không như cây này đã chịu đựng như thế trên vạn năm, với ít nhất bốn năm mươi lần như thế…
Khó trách cảm xúc hiện tại của hắn không ổn định, giống như người ở tuổi mãn kinh?
"Đây cũng thật khó trách a".
Thật giống như một người nương tử lần lượt gả cho bốn năm mươi người trượng phu đều gãy gánh giữa đường…
- Ta sẽ giúp ngươi chuyển lời.
Mạc Tà thận trọng gật đầu.
- Đa tạ.
Tại thời điểm đưa Quân Mạc Tà đi ra, Thánh Thụ đại nhân thoáng cảm thấy có chút lưu luyến, rồi một thanh âm vang lên, Quân Mạc Tà bị bắn trở ra, Thất Thải Thánh Thụ cành lá xôn xao, thân cây cường tráng, hơi rung lên…
Tuy rằng ở chung với nhau không lâu, nhưng cảm giác đối đầu vơi nhau thật có chút kích thích, hơn nữa cuối cùng Thánh Thụ đại nhân còn là lần đầu tiên nhận được chỗ tốt từ Quân Mạc Tà, mặc dù bản thân mình cũng phải trả giá rất nhiều nhưng Thánh Thụ đại nhân tính tình hồn nhiên như trẻ con lúc này có cảm giác khó chịu khi Quân đại thiếu tùy tiện rời đi….
Thanh âm lá cây rầm rì, như là nghẹn ngào…
Sau đó chợt nổi lên một cơn gió to, Thất Thải Thánh Thụ cao cao đột nhiên hoàn toàn tiêu thất không thấy bóng dáng…
- Quân Dạ.
Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu vui mừng khôn xiết của Miêu Tiểu Miêu, tiếp theo là một thân ảnh yểu điệu như con yến nhỏ bay đến, trong nháy mắt gắt gao ôm lấy Quân Mạc Tà, nàng cố sức ôm thật chặt, cơ hồ muốn cả hai thân thể tan chảy ra cùng một chỗ?
Miêu Tiểu Miêu khẽ kêu lên một tiếng rồi đột nhiên nước mắt ào ào tuôn rơi, úp mặt vào trong lồng ngực Quân Mạc Tà khóc lên thật to. Một lúc sau vạt áo trước của Quân Mạc Tà ướt đẫm nước mắt, ướt một mảng thật lớn
Đây không chỉ đơn thuần vì hoảng loạn mà rơi nước mắt mà còn là vui mừng mà khóc, hạnh phúc mà khóc…
Tuy rằng cùng Quân Mạc Tà biến mất chỉ độ nửa ngày, nhưng nửa ngày này đối với Miêu Tiểu Miêu mà nói dài như nửa thế kỷ.
Nhiều lần, Miêu Tiểu Miêu gần như tuyệt vọng, cảm giác chờ đợi mòn mỏi này đối với một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi xuân xanh mà nói là dày vò đến mức nào, nếu không phải bám vào một niềm tin rằng Quân Mạc Tà nhất định trở về để nàng cố gắng cầm cự, Miêu Tiểu Miêu có thể đã sớm suy sụp…
Hiện giờ, thấy Quân Mạc Tà lại có thể bình an trở ra, làm sao mà nàng không vui sướng ngây ngất.
- Yên tâm ta không sao, vô cùng khỏe mạnh.
Mạc Tà vỗ nhè nhẹ lên lưng giai nhân, dịu dàng an ủi.
Miêu Hoàn Vũ lẳng lặng đứng ở phía xa ngắm nhìn đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp giữa thiên hạ, trong lòng lão lúc này mới có thể an tâm.
"Tuy rằng Thánh Thụ lần này cũng như trước không có chọn được người, nhưng nữ nhi của mình tìm được chỗ nương dựa chung thân, đây là một việc vui vẻ, hạnh phúc và mãn nguyện nhất của một người làm cha…"
Chỉ riêng việc này thì những những thứ khác đã không còn quan trọng nữa!
Sắc trời dần dần tối, đã đến lúc phải rời khỏi Linh Dược Viên, ba người chậm rãi tiến ra cửa. Dám người Miêu Kinh Vân cũng đang đợi sẵn ở đây. Mắt thấy ba người trở về, liền vội vàng hỏi chuyện truyền thừa.
Miêu Hoàn Vũ thở dài, đem sự tình lần này nói lại một lần, mọi người đều vô cùng thất vọng.
Sau đó Quân Mạc Tà lập tức đứng dậy, nói ra lời thỉnh cầu cuối cùng của Thánh Thụ lúc trước, tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.
- Việc này… nhân loại bản thân thọ mệnh ngắn ngủi, nhưng khi phải đối mặt với sinh ly tử biệt cũng không thể dễ dang chấp nhận được, huống chi là một cái cây sinh mệnh có thần trí? Tin rằng như thế đối với hắn mà nói, thật sự là một sự tra tấn dã man, huống hồ lịch sử cứ như thế tuần hoàn một lần rồi lại một lần lập lại, hết sức thống khổ… Các ngươi chỉ quan tâm đến lợi ích Huyễn Phủ, chưa từng nghĩ đến cảm nhân của Thánh Thụ… Đây thật là một sai lầm.
Mạc Tà nói thẳng ra, thậm chí có nói là hơi quá một chút. Nhưng lời nói này lại làm cho mọi người tại đây tất cả đều yên lặng không nói nên lời.
Mạc Tà tất nhiên cũng không nói hết toàn bộ sư thật, mà có chỉnh sửa lại đôi chút, thành là: Thánh Thụ hi vọng Miêu Hoàn Vũ có thể làm chủ Linh Dược Viên trong thời gian dài, tin tưởng như vậy, Miêu gia quyền thế cơ bản được củng cố vững chắc. Chẳng khác gì Quân Mạc Tà giúp cho Miêu gia một cái chiếu cố…
- Thay người liên tục thế này vốn là một việc vô cùng phiền toái, chúng ta cũng muốn để cho hắn giữ chức này mãi, chỉ đáng tiếc là Hoàn Vũ hắn thể chất thật sự quá kém, hiện tại bất quá chỉ mới đạt đến bậc Thần Huyền, có thể chân chánh làm được bao lâu?
Miêu Kinh Vân nhíu mày nói:
- Nếu không như thế, chúng ta việc gì muốn trong một thời gian ngắn giúp Thánh Thụ lựa chọn được người phù hợp.
- Điểm này, Thánh Thụ đại nhân đã sớm tính đến. Hắn giao cho ta một kiện đồ vật, dặn là tặng cho Miêu thúc phụ.
Mạc Tà cắn răng nói, xem như là vì Miêu Tiểu Miêu, mình cũng không thể trơ mắt đứng nhìn…
Mạt Tà đưa tay vào ngực, giống như lấy vật gì trong đó, kì thực là từ bên trong Hồng Quân Tháp lấy xuống một quả Thất Thải Thánh Quả, đồng thời lại đem ba khỏa Thiên Cực đan hóa thành Tiên Thiên linh khí tinh thuần túy nhất thẩm thấu vào bên trong, sau đó lại cắt ra thêm một nửa Linh Lung Liên, rồi cũng cho vào, sau đó dùng mộc lực điều hòa tất cả…
Sau khi tay hắn xuất ra, trong tay xuất hiện một quả trông từa tựa quả đào nhưng có bảy màu lấp lánh, so với Thất Thải Thánh Quả bình thường dường như lớn hơn gấp đôi, vừa nhìn đã biết đây không phải vật bình thường!
- Đây là Thánh Thụ đại nhân bảo ta mang ra làm phần thưởng, đây là một quả Thiên Phẩm Thánh Quả mà năm ngàn năm mới có thể bồi dưỡng ra được! Loại Thiên Phẩm Thánh Quả này sau khi ăn hoàn toàn không hề có tác dụng phụ lại còn có thể giúp Miêu thúc phụ đương không tăng thêm ngàn năm công lực, ngàn năm thọ nguyên?
Ngàn năm công lực, ngàn năm thọ nguyên, là Quân Mạc Tà đã cố ý hạ xuống, riêng một quả Thất Thải Thánh Quả ban đầu hắn chọn đã hơn quả lúc trước Huyễn Phủ cho hắn, mà hắn còn cho vào thêm Linh Lung Liên, hai quả này đều từ trong Hồng Quân Tháp bồi dưỡng ra, so với bên ngoài phẩm chất cao hơn không biết bao nhiêu lần, không phải nói quá chứ riêng hai loại đồ vật này hiệu quả hợp lại, ít nhất có thể tăng ngàn năm công lực, ngàn năm thọ nguyên, đây chỉ mới là công dụng của Thánh Quả cùng Linh Lung Liên. Còn chưa tính đến huyền công tiến giai thì thọ nguyên lại tăng lên…
Ngoài ra còn thêm ba khỏa Thiên Cực Đan, tổng cộng có thể tăng một trăm tám mươi năm huyền khí tinh thuần, cũng đủ đem Miêu Hoàn Vũ từ Thần Huyền tiến cấp đến Chí Tôn đỉnh phong, hiệu lực hai khỏa linh quả sinh ra lại giúp hắn Chí Tôn đỉnh phong một bước lên đến cảnh giới Tôn giả tứ cấp! Thậm chí còn có hi vọng tiến giai Thánh Giả!
Nếu mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, bản thân thọ nguyên của Miêu Hoàn Vũ vì huyền công thăng cấp sẽ đạt đến khoảng ngàn năm, hơn nữa thánh quả ban cho ngàn năm, thì hắn có thể sống thêm khoảng hai ngàn năm!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm!
Thế gian này lại có đồ vật nghịch thiên đồ vật như vậy!
Trong nhất thời, toàn bộ các lão đầu hô hấp trở nên dồn dập.
- Ta nhắc lại lần nữa, đây chính vật mà là Thánh Thụ đại nhân đặc biệt cấp cho Miêu bá phụ!
Mạc Tà nhíu mày. Vẻ mặt những lão gia hỏa này có chút không đúng a, bọn hắn không phải muốn cướp đoạt đấy chứ?
- Nói nhảm, ai mà không biết là cho Hoàn Vũ tiểu tử? Đám người lão phu chỉ là kích động mà thôi! Khó khăn mang ra chúng ta còn có thể cướp đoạt? Nói hơi khó nghe, coi như chúng ta muốn cướp, tiểu tử ngươi có thể chống lại sao? Cần gì ngươi luôn miệng nói là Thánh Thụ đại nhân cấp cho nhạc phụ ngươi sao?
Một vị Thánh Tôn phẫn nộ rống lên một câu.
Nghe hắn nói xong các lão đầu khác cũng cười cười ngượng ngùng, đừng nhìn ngoài miệng nói thế, kỳ thật bọn người này thật đúng là có chút động tâm, dù sao cũng là bảo vật có thể tăng lên ngàn năm thọ nguyên, ngàn năm công lực. Bất quá vừa nghe đến đây là Thánh Thụ đặc biệt đưa cho chủ Linh Dược Sơn, bọn họ dù có gan lớn hơn trời cũng không dám đoạt a…
Đây chính là Thiên Phẩm Thất Thải Thánh Quả năm nghìn năm mới ra một lần, ai dám đoạt? Vạn nhất vì thế mà chọc giận Thánh Thụ đại nhân, từ nay về sau không còn gì nữa thì biết làm sao bây giờ? Linh Dược Viên kia há không phải là chỉ còn trên danh nghĩa sao?
Hơn nữa, Thánh Thụ đem bảo vật nghịch thiên này cho Mặc Quân Dạ, Mặc Quân Dạ hoàn toàn có thể chính mình độc chiếm.
Nhưng người ta lại không giấu!
Nếu đám người mình còn có tâm tư khác…
Đây chẳng phải là không bằng cầm thú sao? Thua cả một tên tiểu bối sao?
Nét mặt già nua của Miêu Kinh Vân kích động đến mức đỏ bừng, chòm râu bạc run run.
Nếu so với mọi người nơi đây, lão chính là người vui vẻ nhất, vui mừng thậm chí còn trên cả bản thân Miêu Hoàng Vũ. Dù sao, Miêu Hoàn Vũ cũng là con hắn, phụ tử liên tâm. Thân thể con mình, luôn luôn là khối tâm bệnh lớn lao, hiện giờ vấn đề này được giải quyết! Hai ngàn năm, vậy là rất đủ rồi, Miêu Tiểu Miêu cũng hết sức cao hứng, kích động vừa nhảy vừa cười, vừa ôm lấy tay phụ thân, tựa như một tiểu cô nương ngây thơ, như là không biết dùng biện pháp gì pháp tiết niềm vui trong lòng mình…
- Đúng rồi, Thánh Thụ đại nhân có dặn dò, khi phục dụng Thiên Phẩm Thánh Quả đề thăng, thân thể mặc dù không có tác dụng phụ, nhưng loại đề thăng này quá mức nghịch thiên, thiên đạo công bằng, tất phải tạo nên thiên kiếp. Trước tiên tốt nhất là tìm một địa phương có thể che dấu thiên kiếp, đợi sau khi đem dược lực luyện hóa hoàn toàn sau đó trở ra độ kiếp, như vậy mới có thể đảm bảo không xảy ra sai sót…
Mạc Tà mỉm cười, nhắc nhở một câu, tránh để đi theo vết xe đổ lần trước của Miêu Tiểu Miêu.
- Đúng đúng! Vẫn là Thánh Thụ đại nhân chu đáo, chuyện này, lão phu tự có biện pháp, không cần phải ngại, ha ha. Hôm nay thật đúng là vui mừng…
Miêu Kinh Vân cười ha hả, vuốt râu, vẻ mặt dương dương tự đắc, trong lòng đã có dự liệu.
Loại sự tình khoa trương đáng ghét thế này, làm cho một đám cường giả khác trong lòng chua xót, cái gì mừng rỡ.
Đối với Miêu gia các ngươi đúng thật là đại hỷ sự, chúng ta nửa điểm cũng không may, chẳng những lần này không được gì mà rất có thể một ngàn tám trăm năm kế tiếp cũng không còn hi vọng, chỉ có thể nuốt nước miếng đứng nhìn… Đây gọi là mừng rỡ sao? Đại bi ai còn không sai biệt lắm…
Miêu Kinh Vân tự mình đem quả bảy màu có hình dạng giống quả đào thu vào, sau đó cùng hai người Miêu Đao Miêu Kiếm một tấc không rời, đoàn người lập tức mở ra thông đạo thông từ Linh Dược Viên thông với Huyễn Phủ, thoáng như một trận gió đi trở về…
Đêm dài lắm mộng.
Biện pháp tốt nhất trước mắt, chính là sau khi trở về lập tức đưa Miêu Hoàn Vũ đến nơi Miêu Khuynh Thành lão tổ bế quan, sau đó luyện hóa hoàn toàn dược lực Thất Thải Thánh Quả, có lão tổ tông ở bên, giúp đỡ Miêu Hoàn Vũ bình yên vượt qua thiên kiếp… còn không phải là chuyện dễ dàng?
Trong bầu không khí vui vẻ, Quân Mạc Tà đề nghị bản thân mình muốn về quê cũ, lý do đơn giản là: Bên ngoài vẫn còn có thân nhân, nếu tính toán ở lâu bên trong Huyễn Phủ, chung quy phải đón bọn họ vào…
Miêu Kinh Vân lần này sảng khoái đáp ứng, dặn một câu đi nhanh về nhanh, sau đó liền không còn bóng dáng, dù sao nhiệm vụ trọng yếu nhất là giúp Miêu Hoàn Vũ thuận lợi thăng tiến…
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.