Còn về bảo vật, cho dù là linh dược vạn năm hay thiên tài địa bảo đối với Đại Thiếu mà nói đều thật là dễ dàng... Những thứ đó ngay cả nửa điểm bí mật cũng không có, đều kinh thế hãi tục giống nhau, với thân phận hiện nay của Quân Mạc Tà thì không thể có đươc, nếu nói là may mắn lấy được, thì có người tin sao?
Cân nhắc một hồi, Quân Mạc Tà rốt cuộc đã moi ra một cái bình ngọc nhỏ, cười gượng hai tiếng:
- Trên người tại hạ thật sự không có vật dư thừa nào. Chẳng qua khi xưa gia sư cả đời tích tụ, nhiều năm qua đã ủy thác một vị lão hữu mua dùm ba khỏa đan dược... Lúc ấy người từng nói qua, chỉ khi nào vượt qua cảnh giới Thần Huyền thì mới có tư cách ăn ba viên đan dược này. Tại hạ cô phụ sự mong đợi của tiên sư, hiện nay vẫn còn xa mới đạt được, nhưng Miêu cô nương đã vượt qua hạn chế nọ… Ta sẽ dùng vật này... tặng cho ngươi vậy...
Mọi người một lần nữa dở khóc dở cười.
Vị Mặc đại thiên tài này làm việc đúng là khác người. Lúc trước lấy một tảng đá làm lễ mừng thọ, không ngờ giờ lại đem đan dược đi tặng....
- Gì chứ? Không biết là loại đan dược gì? Mà lại có những quy định cổ quái như vậy!
Một vị cường giả Thánh Tôn đứng dậy. Người này, Quân Mặc Tà nhìn thế nào cũng có cảm giác có chút quen mặt. Nhưng cho dù bất kể hắn có suy nghĩ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào nhớ nổi rút cục mình đã gặp lão ở nơi nào …
- Vị tiền bối này chính là một vị trưởng bối của Miêu gia chúng ta. Nếu nói riêng về vai vế thì so với ông nội ta cao hơn không ít … Vị ngoại tổ này tên gọi Miêu Bất Kiến. Lão tổ cả đời say mê nghiên cứu thảo dược, cây cối. Lão tổ ở phương diện này có trình độ cực cao. Ở tại Huyễn Phủ chúng ta có danh xưng là Dược Vương tái thế …
Miêu Tiểu Miêu ghé sát tai Đại Thiếu thấp giọng giới thiệu. Quân Mặc Tà chỉ cảm thấy một mùi hương ngây ngất xông vào mũi hắn. Đôi môi mềm mại của Miêu Tiểu Miêu như muốn chạm đến da thịt của hắn. Đại Thiếu liền cảm thấy toàn thân tê dại, cơ hồ không nghe rõ nàng nói những gì … Theo bản năng, hắn quay đầu lại mỉm cười. Miêu Tiểu Miêu bên cạnh tránh không kịp, nhất thời đôi môi mềm mại chạm phải lỗ tai của hắn. Lập tức khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, khẽ lườm hắn một cái. Thấp giọng nói sẵng:
- Ngươi xấu quá đi…
Mạc Tà cười, hắc hắc thầm nghĩ: "Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu mà…"
Chỉ thấy Miêu Bất Kiến đưa tay tiếp nhận bình ngọc, nhẹ nhàng ngửi qua vài lần, sắc mặt tức thì ngưng trọng hẳn. Một lúc lâu sau, hắn mới thận trọng nói:
- Ba khỏa đan dược này, công hiệu tất nhiên không bằng thông thiên ngọc… Nhưng cũng chính là báu vật vô giá! Tùy tiện lấy ra một viên cũng đã ẩn chứa một lượng thiên địa linh khí tinh thuần khổng lồ dị thường. Nếu có thể dùng nó, quả thật là không biết có thể tăng trưởng được biết bao năm công lực? Hơn nữa, dùng nó cũng không có bất cứ tác dụng phụ nào khác. Khó trách loại đan dược này lại có yêu cầu cao đến như vậy. Nếu là dùng loại thần đan có ẩn chứa dược lực mạnh mẽ đến bực này, kẻ dưới Thần Huyền phục dụng nó nhất định trong nháy mắt sẽ nổ tan xác mà chết. Quả nhiên là thần dược mà…
Lúc lâu sau, hắn mới thở dài một cái. Ánh mắt chăm chú nhìn vào bình ngọc trong tay mình, lẩm bẩm nói:
- Lão phu cả đời say mê một lòng điều chế đan dược. Tại sao không thể nghĩ ra thế gian lại có thủ đoạn luyện hóa đan dược kinh hãi đến bực này! Loại đan dược như thế này, nếu chỉ nói riêng về công hiệu. so với loại đan dược đấu giá ở Quý Tộc đường, Thiên Hương Thành thuộc Huyền Huyền đại lục cũng có chút tương tự. Nhưng thực chất về công dụng, loại đan dược kia quả thực kém xa… Có thể nói là loại đan dược này chính là vật báu thế gian hiếm gặp được một lần!
Mạc Tà hơi ngẩn người ra. Hắn lý nào lại không biết loại đan dược bán trong Quý Tộc đường? Khó trách hắn luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc … Nhưng rút cuộc người này là ai?
- Ta không tin!
Kẻ vừa nói chính là Khâu Bằng với vẻ mặt xám xịt! Vừa rồi hắn bị vô số những cường giả đỉnh cấp ở đây cùng phát ra khí lãng ném hắn ra ngoài khiến hắn bị hôn mê một hồi lâu. Lúc này vừa mới tỉnh dậy, lại nghe được tin Miêu Tiểu Miêu đính hôn ngay tại đương trường, mà không chỉ là đã đính hôn, thậm chí ngay cả tín vật cũng đã được trao…
Biến cố đến bực này Khâu Bằng như thế nào lại có thể chịu được? Khâu đại thiếu gia như là bị ma quỷ ám ảnh tức thì không quan tâm hết thảy la lên một tràng:
- Các người có phải quá đáng lắm không? Cho dù Mặc Quân Dạ này chính là không linh thể chất đi nữa, tiền đồ không thể tưởng nổi đi chăng nữa nhưng làm sao hắn có thể đào ra một kiện đồ quý báu tuyệt thế chứ? Một món không nói, đằng này hắn lại tiếp tục xuất ra một món khác. Một tên quê mùa, rẻ rách như hắn làm sao có thể có nhiều thứ tốt như vậy? Đây không phải là giả sao? Cứ tưởng lừa gạt một đứa trẻ lên hai lên ba sao?…
- Ngươi hoài nghi lời nói của lão phu sao?
Hai mắt Miêu Bất Kiến chếch lên, liếc hắn quát:
- Tiểu tử ngươi là cái thá gì mà lại dám hoài nghi lời nói của lão phu?
- Nghiệt súc! Còn không mau cút ra!
Khâu Thừa Vân vội vàng hét lớn một tiếng. Sau đó vội vàng hướng tới phía Miêu Bất Kiến cười cười làm lành nói:
- Miêu lão tiền bối! Ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt tên hậu sinh vãn bối không hiểu chuyện này… Để sau khi trở về vãn bối nhất định sẽ một mực giáo huấn tên nhóc con không hiểu chuyện này!
Ngoài thực lực rất mạnh, Miêu Bất Kiến cũng đã vượt qua cảnh giới Thánh Tôn, cũng được xưng tụng là Dược Vương. Trong Huyễn Phủ này vô luận ai bị trọng thương, cho dù người khác bó tay hết cách thì chỉ cần lão nhân gia hắn ra tay là thuốc đến bệnh tan, cải tử hoàn sinh! Có thể nói là người được hoan nghênh nhất Huyễn phủ này, cũng là một sự tồn tại cực kì đặc thù.
Đừng nói tới bản thân Miêu Bất Kiến chính là trưởng bối hai đời của Miêu gia, Khâu Thừa Vân tuy rằng cũng là gia chủ một đời nhưng nếu quả thực chọc giận Miêu Bất Kiến thì chỉ sợ sẽ bị mọi người trong Huyễn Phủ này xông vào hợp kích đánh hội đồng mà thôi! Miêu Bất Kiến hừ lạnh một tiếng nói:
- Một đứa trẻ không biết chuyện! Đây chính là gia giáo Khâu gia các người sao? Hôm nay chính là đại thọ của phủ chủ sao lại có thể để bọn vãn bối như hắn ăn nói bừa bãi, hay là có tâm muốn tới phá rối?
Nghe thấy thế, từng giọt mồ hôi như hạt đậu liên tiếp chảy ra trên khuôn mặt Khâu Thừa Vân.
Tội danh này quả thực là không nhẹ mà…
Đừng nói là Khâu Bằng đảm đương không nổi tội danh này, cho dù cả Khâu gia cũng không thể nào gánh vác nổi.
- Không phải, không phải! Xin Miêu tiền bối bớt giận. Nếu đã có người hoài nghi như vậy, vãn bối thiết nghĩ sao chúng ta không cho Miêu cô nương thử dùng một viên. Thử xem công hiệu của nó như thế nào. Dù sao vãn bối đối với lễ vật cuối cùng mà tiên sư tặng cho ta cũng có chút tò mò.
Mạc Tà thản nhiên mỉm cười. Thứ hắn lấy ra chính là Thiên Cực đan. Dùng một viên ước chừng có thể tăng lên mười năm công lực tinh thuần! Mà công dụng đặc thù nhất của loại đan dược này chính là công dụng lặp đi lặp lại, chỉ cần số lượng sử dụng không quá ba viên thì dược lực của nó sẽ hoàn toàn bị người phục dụng hấp thu hết. Hay nói cách khác thì ba khỏa đan dược này có thể giúp một người tăng một cái vọt thêm một trăm tám mươi năm công lực tinh thuần…
Đây đối với người không rõ luyện đan thuật mà nói, tuyệt đối là kỳ tích không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên có người hoài nghi cũng là chuyện tình hợp lý.
- Cũng tốt!
Thực sự, Miêu Bất Kiến cũng rất có hứng thú đối với công hiệu của loại đan dược này. Sau khi nghe Quân Mạc Tà nói liền suy tư một chút rồi đáp ứng. Hắn vừa rồi mới căn cứ từ mùi hương của loại đan dược này mà phán đoán. Viên đan dược này có thể làm cho công lực người sử dụng chỉ sợ không phải là một con số nhỏ. "Loại đan dược thần kỳ như vậy, nếu được trực tiếp nhìn thấy người dùng đột phá, đối chính mình mà nói tuyệt đối là mở ra một thế giới mới, một con đường mới!"
Cho nên, Miêu Bất Kiến cũng có chút không chờ được…
- Thực sự có nắm chắc không?
Miêu Tiểu Miêu cầm lấy viên đan dược. Đôi mắt xinh đẹp khẽ đảo qua, ẩn chứa trong đó là một chút lo lắng nhìn Quân Mạc Tà.
- Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!
Mạc Tà khẽ nở nụ cười khiến cho người khác có thể an tâm, nói:
- Yên tâm mà dùng, sư phó nhất định sẽ không lừa ta.
- Ta tin ngươi!
Miêu Tiểu Miêu nhìn hắn tràn đầy nhu tình, khẽ đưa viên đan dược vào miệng, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống. Cho dù thứ Mặc Quân Dạ đưa cho mình là độc được đi chăng nữa nhưng để chứng minh sự thật, Miêu Tiểu Miêu cũng không có một chút do dự nào nuốt vào…
Huống chi là linh dược tới bực này?
Tuy rằng Miêu Tiểu Miêu cũng không biết công hiệu của loại đan dược này, nhưng đối với sự tín nhiệm của Mặc Quân Dạ, nàng cũng không chút do dự nuốt xuống…
Đan dược vừa mới nuốt xuống, Miêu Tiểu Miêu liền cảm nhận được một cỗ huyền lực tinh thuần dị thường từ đan điền mình đi lên. Trong phút chốc nhanh chóng chạy tới xương cốt tứ chi, kinh mạch… Huyền lực như là củi khô gặp lửa, ngay lập tức bốc cháy. Toàn bộ cường giả từ Tôn Giả trở lên ở tại đương trường lập tức cảm ứng được cỗ linh lực đột nhiên bùng cháy này. Cảm thụ được linh khí tàn bạo, mạnh mẽ, mênh mông trong không khí, ngay lập tức mọi ánh mắt thèm khát tập trung về phía bình ngọc!
Đến lúc này, bọn hắn không còn chút hoài nghi nào đối với viên đan dược có thể gia tăng công lực kia nữa!
- Hộ pháp!
Miêu Kinh Vân thấy thế lắp bắp kinh hãi nói.
Lập tức hắn đi ra phía sau cháu gái, đưa bàn tay dán lên sau lưng nàng, vận chuyển huyền công của mình trợ giúp Miêu Tiểu Miêu tiêu hóa dược lực.
Từ khí tức này mà phán đoán, hiện tại huyền khí trong cơ thể Miêu Tiểu Miêu đã đạt tới mức có thế đột phá!
Không thể ngờ, phân tích của Miêu Bất Kiến nhìn có chút khếch đại, nhưng hiện giờ xem ra, vẫn là quá nhỏ bé! Một viên đan dược nho nhỏ như vậy sao lại có thể có công hiệu bá đạo đến như vậy?
Có cường giả Thánh Tôn như Miêu Kinh Vân dùng công lực thúc dục tiêu hóa dược lực, Miêu Tiểu Miêu cũng không mất nhiều thời gian để tiêu hóa hoàn toàn dược lực ẩn chứa của viên Thiên Cực đan này. Sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy trên thân mình tràn ngập lực lượng. Huyền lực trong kinh mạch như nước chảy, thế nhưng điều quan trọng nhất là nàng đã đột phá bình cảnh trở thành Tôn Giả Nhị cấp! Đột phá kinh người bực ấy khiến cho giai nhân tự nhiên là vừa mừng vừa sợ …
- Không ổn!
Miêu Kinh Vân biến sắc kêu lên một tiếng thật nhỏ.
Cùng lúc đó, bầu trời đang nắng ráo đột nhiên trở nên u ám, một đám mây đen cực lớn chậm rãi hình thành. Sau đó chậm rãi xoay tròn, từ từ hình thành một tia sáng đầy màu sắc có hình dáng như con mắt!
- Độc nhãn hiện, thiên kiếp tới!
Miêu Tiểu Miêu đột phá ngoài ý muốn lại có thể dẫn tới thiên kiếp!
Hết thảy mọi người ở đây đều biến sắc!
Chỉ mới dùng một viên đan dược lại có thể dẫn dộng được thiên kiếp! Viên đan dược này rút cục là nghịch thiên đến bực nào?
Nhưng sau khi khiếp sợ, mọi người ngay lập tức lại lo lắng …
Nếu Miêu Tiểu Miêu chính mình tu luyện, tích lũy công lực tới mức đột phá vậy thì thiên kiếp ngày hôm nay cũng không có coi vào đâu. Dĩ nhiên muốn vượt qua cũng có chút khó khăn nhưng tuyệt đối cũng không nguy hiểm lắm. Dù sao thiên kiếp Tôn Giả Nhị cấp miễn cưỡng cũng chỉ coi là giai đoạn khởi đầu mà thôi, uy lực cũng không mạnh lắm. Nhưng hiện tại Miêu Tiểu Miêu dùng đan dược để đột phá, không những chưa củng cố cảnh giới, thậm chí huyền lực hiện tại cũng không thể thu phát tùy ý. Muốn vượt qua thiên kiếp ngày hôm này chỉ sợ cũng gặp khó khăn không ít…
Thứ thiên kiếp này, người ngoài không thể tùy tiện ra tay giúp đỡ. Một khi ra tay hỗ trợ, thì chính mình cũng sẽ rơi vào trong thiên kiếp đó. Cái chính là thiên kiếp sẽ thuận theo thực lực, trình độ của người hỗ trợ mà điều chỉnh cường độ lôi kiếp tăng lên! Tùy tiện ra tay, không những không phải là hỗ trợ mà ngược lại chính là hại Miêu Tiểu Miêu.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.