Dịch Giả: ursawarrious
Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật tổ, bản thân câu dẫn nữ nhi nhà người ta, lừa gạt đoạt tới tay…… Còn lễ vật mừng thọ? Hạ lễ mình đưa tặng còn không phải là nhân tình đối với Miêu Khuynh Thành sao, thôi cấp cho nữ nhân của mình mặt mũi, cũng chẳng cần cùng mấy lão già này so đo làm gì!
Mạc Tà quyết định, lập tức không chần chờ, bật cười tiến lên trước một bước đang muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ bên cạnh đã có một lão già đi trước một bước đứng dậy, chính là gia chủ Cố gia Cố Vân Dương, chỉ thấy lão già này mỉm cười nói:
- Đại thọ của phủ chúa đại nhân, quả thực là đáng mừng, bất quá tiểu đệ lại muốn hỏi một hỉ sự khác ở trong tông. Năm ngoái từng nghe phủ chúa đại nhân nói qua, ngày đại thọ năm nay, thuận tiện sẽ kết hợp làm một cái song hỷ lâm môn, để nha đầu Miêu Tiểu Miêu lựa chọn một đức lang quân vừa ý trong đám thanh niên tài giỏi đồng lứa của Huyễn phủ. Không biết phủ chủ đại nhân tính toán lựa chọn như thế nào?
Ặc, Cố Vân Dương quả thật mặt dày, vừa nói vừa cười trông vô cùng cổ quái.
Cùng lúc, sắc mặt mấy lão gia hỏa đến trước cũng đều vô cùng quái dị
Mấy lão già này đều là những lão hồ ly đã thành tinh như thế nào còn không rõ thế cục trước mắt. Miêu Tiểu Miêu cố ý giữ gìn không đề cập nhiều đến hôn sự, tuy kết thân với Cố gia sẽ giúp ích rất nhiều cho cơ nghiệp của Miêu phủ. Nhưng nếu vì vậy trong tương lai cũng sẽ đắc tội với nhiều nhân vật quan trọng của Huyễn Phủ, như vậy có đáng không. Huống chi bản thân còn chưa khẳng định được chuyện hôn sự, nếu lỡ mở miệng nói tùy tiện, kết cục thật khó lường.
Chỉ thấy Miêu Kinh Vân mắt giật giật vài cái, cất tiếng cười to nói:
- Các vị huynh đệ, hậu bối thế chất. Mọi người đều biết, năm ngoái lão phu đích xác đã từng nói những lời này. Làm người nói phải giữ lời! Sống không giữ chữ tín làm sao có chỗ đứng trong thiên hạ chứ. Lời lão phu nói ra, tự khắc sẽ giữ lấy… Được rồi, dứt khoát như vậy đi, hôm nay bát đại thế gia, ngoại trừ bổn Miêu gia ra, bảy nhà còn lại đều tề tựu đông đủ, còn có một ít thanh niên tài tuấn nổi danh trong Huyễn phủ khác, haizz tiếc nuối duy nhất chính là, mấy tên hậu bối Chiến gia không đến…
Chiến Vũ Vân khuôn mặt khẽ run rẩy, thầm nhớ tới hai tên Chiến gia hậu bối có hi vọng nhất hiện giờ gần như đã biến thành hai cỗ thi thể, về phần đám tiểu bối còn lại đều là hạng người không nên thân. Nếu đến đây, bất quá chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi, còn đến làm gì nữa?
Chỉ nghe Miêu Kinh Vân nói tiếp:
- Cho nên vì thế, để cháu gái bảo bối của ta tuyển ra được một đức lang quân như ý trong đám người này…
Hắn nói tới đây, trong đại sảnh lập tức xôn xao hẳn lên.
Không ít thanh niên tuấn kiệt mắt bắt đầu sáng lên, sự nôn nóng trong đó không cần nói cũng hiểu.
Chỉ có đám người Mạnh Hiền Nho, Lý Tinh Nguyệt nhìn nhau cười khổ: "Lão gia tử ngài đây chính là đang dày vò chúng ta mà, tôn nữ của ngài chính mình đã sớm chọn xong, hôm nay bất qua cũng chỉ diễn cho xong vở kịch, cũng là hoàn thành một câu nói kia của ngài ngày đó"
Xem ra, đám người chúng ta, chỉ đóng vai khán giả đứng xem bên ngoài mà thôi.
- Mọi người đều đã dâng lễ vật mừng thọ, hiện tại tất cả cũng đã được tập trung đặt cùng một chỗ. Đợi cho vị Mặc công tử này dâng lễ mừng thọ xong, lão phu cùng Miêu Tiểu Miêu sẽ đích thân lựa chọn, lễ vật của ai có thể làm cho tổ tông chúng ta vừa lòng, người đó chính là hiền tế của Miêu gia chúng ta….
Miêu Kinh Vân mỉm cười nói xong một câu, liền chỉ một ngón tay, quả thực bên cạnh có một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy đủ lễ vật mừng thọ, rực rỡ muôn màu, không dưới mấy trăm loại.
Lời vừa nói ra, toàn trường một trận xôn xao!
Mấy lão gia hỏa ở Huyễn Phủ này thực sự quá nhiều, ai ai cũng đều trường thọ, cơ bản hàng năm đều phải chúc thọ, nên lễ chúc thọ đối với các gia tộc cũng chỉ coi là sự tình cho có, nói chung chính là một dịp để tụ họp vui chơi giải trí mà thôi, có mấy người sẽ bỏ vốn ra mà dâng tặng cái lễ vật mừng thọ trân quý gì chứ.
Và đây căn bản đã trở thành thông lệ bất thành văn, tuy rằng Miêu Kinh Vân thân là phủ chúa, năm nay lại là đại thọ trăm tuổi, thoạt nhìn hẳn là coi trọng hơn một ít, đại thọ lần này nếu so sánh cùng với mấy cái thọ yến của đám quan lại quyền quý trong nhân gian, số lượng cấp độ người tham dự tự nhiên là cao hơn rất nhiều, nhưng sự coi trọng trong phần lễ vật mừng thọ thì cũng xa xa không bằng.
Bởi vì ….mấy lão gia hỏa này cả đời ai mà không có đến hơn một ngàn cái sinh nhật? Cho dù là mừng thọ năm trăm, cho dù là dại thọ thì đã là cái gì? Nếu chủ nhân của lễ mừng thọ hôm nay không phải là Miêu Kinh Vân, người đứng đầu Huyễn phủ thì làm sao có thể phô trương như vậy!
Rất nhiều người trợn ngược mắt liếc nhìn món lễ vật mừng thọ mà mình đã dâng tặng, lúc này cơ hồ ngay cả tâm tạo phản cũng có…Lão tổ tông của ta à, chúng ta dâng tặng lễ vật hơi nhỏ bé một chút, không phải nói là quả thực là rất bủn xỉn. Chỉ bằng mấy thứ vất đi ấy, làm sao có đủ để ta có thể ôm được mỹ nhân trở về, thế nhân thường nói "thép tốt mới rèn được đao sắc", tại sao lần này lại không bỏ thêm vốn liếng chứ, lãng phí cơ duyên lớn như thế……
Thậm chí còn không ít người không nhịn được mà đấm ngực dậm chân, hối hận đến tột đỉnh.
Lý Tinh Nguyệt mắt thấy Miêu Tiểu Miêu cùng Quân Mặc Tà, vẻ mặt hai người đều bình tĩnh, tựa hồ căn bản không có bất cứ xúc động gì, trong lòng lại cười khổ một tiếng. Cùng mấy người Trương Khải Vân, Mạnh Hiền Nho nhìn nhau, đều thấy đối phương đang nửa cười nửa mếu.
Một chiêu của vị phủ chúa đại nhân này thật sự là... Tuyệt!
Lễ vật mừng thọ, ngài… ngài lại để cho ngài cùng tôn nữ của ngài cùng nhau chọn lựa, chọn cái vừa lòng nhất?…Cái kia kết quả còn phải nói sao? Tin tường vị Mặc Quân Dạ Mặc đại thiên tài này vô luận dâng tặng cái gì, cho dù là một đống *** thì tôn nữ của ngài cũng sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi (*** đẹp). Chúng ta còn đòi so sanh cái chim ý, "người thích gì?"
Mạc Tà bất đắc dĩ xoa xoa cái mũi, xem ra lão gia hỏa này ngày hôm nay đúng là "cùng quá hóa liều", cho dù nha đầu Tiểu Miêu chịu vì mình mà đứng ra thì lão già này cũng không chịu buông tha cho mình… Cái này con mẹ nó rõ ràng chính là mấy lão già này thông đồng với nhau! Hơn nữa còn vừa mới thông đồng nữa!
Nhìn thấy Cố Vân Dương cùng mấy đại gia chủ nháy mắt qua lại với lão già Miêu Kinh Vân, vẻ mặt mấy lão đầu tử này đều vô cùng đắc ý và hưng phấn, Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhìn ra: "Cái này rõ ràng là cố ý an bài!"
Hơn nữa là do một tay Miêu Kinh Vân đạo diễn!
- Quân Dạ, muội cũng muốn xem lễ vật huynh dâng tặng cho gia gia, nhưng mà muội biết đã là quà của huynh tặng thì nhất định là thứ tốt nhất.
Miêu Tiểu Miêu tình ý triền miên, nhìn Quân đại thiếu gia, ôn nhu nói.
Những lời này của Miêu đại tiểu thư cũng không có đè thấp thanh âm, hai người bọn họ lại còn đang đứng cạnh đám người Lý Tinh Nguyệt, những lời này tự nhiên là bị đám thanh niên nghe được một cách rành mạch.
Đám người Lý Tinh Nguyệt đều thầm than một tiếng,nghĩ: "Đây chính là vị Miêu Tiểu Miêu, Miêu đại tiểu thư lạnh lùng trước kia sao? Lời này cũng quá rõ ràng đi, ông cháu nhà này hí lộng một hồi, cái này con mẹ nó cũng không phải là đang trêu người sao?"
Miêu đại tiểu thư cũng có tính toán của mình: "Gia gia người đang làm cái gì vậy? Ta nhất định sẽ chọn lễ vật của Quân Dạ, cho dù người có nói có thích thứ gì khác cùng lắm là ngang nhau, nhưng khẳng định Quân Dạ sẽ không chịu thua đâu!"
- Mặc công tử, đến phiên ngài rồi. Lễ vật mừng thọ của ngài đâu, lấy ra để mọi người mở rộng tầm mắt nào.
Khâu Bằng dương dương tự đắc nhìn Quân Mạc Tà, tiểu tử trong dạ đen tối, vì danh vì sắc mê muội tâm can, vừa rồi không phát hiện đủ loại biến hóa vi diệu, khi hắn nghĩ tới việc Cố gia lão gia tử nói đến việc lựa chọn hiền tế ngày đó, mà Miêu lão gia tử cũng không có phủ nhận, thậm chí lại càng chủ động lên tiếng gây khó xử cho Mặc đại thiên tài kia, cho dù Miêu Tiểu Miêu thiên vị cũng không được, nói cho cùng việc này cuối cùng chính là quyết định bởi ý nguyện của Miêu gia gia trưởng!
Tình huống trước mặt này, lễ vật mừng thọ trên bàn tuy rằng hết thảy đều là vật có giá trị xa xỉ, nhưng rõ ràng cây Phúc Thọ Tùng của mình kia mới là thứ độc đáo nhất. Để xem hôm nay giai nhân làm sao tuột khỏi tay mình nữa.
- Nói đến lễ vật mừng tho, ta kỳ thực trước đó chưa có chuẩn bị.
Mạc Tà tiến lên trước một bước, căn bản là chẳng thèm liếc mắt nhìn Khâu Bằng, trực tiếp coi hắn như không khí, khẽ cười nói:
- Vãn bối gia cảnh bần hàn, bản thân không có cái gì cả, thật sự là tìm không ra cái gì ra dáng lễ vật…Như vậy đi, ta lúc còn ở bên ngoài, từng nhặt được hai khối đá, miễn cưỡng vẫn được coi là vật hiếm lạ, những năm gần đây vẫn luôn mang theo bên người, hôm nay nếu là hỉ sự đại thọ của phủ chúa đại nhân, như vậy đi, tiểu tử đem khối đá kia làm lễ vật mừng thọ, dâng tặng cho phủ chúa đại nhân vậy
WTF
Khối đá?
Lại có thể đem một khối đá ra làm quà mừng thọ, mọi người đều dở khóc dở cười!
Một khối đá thì có cái gì mà hiếm lạ, đi khắp đại lục có thể nói là muôn hình muôn vẻ, ngươi tùy tiện tìm một khối đá rách nát đến lại muốn làm quà mừng thọ? Cái này cũng quá khác người đi!
Có vẻ như chuyện này quả thực vô cùng nực cười, cho dù Miêu Tiểu Miêu có tâm thiên vị, cũng không thể trắng trợn mà nói lời bịa đặt, cũng không thể đem tảng đá mà trợn mắt lên nói thành vàng được?
Miêu Kinh Vân nghe xong vẻ mặt chợt cứng lại trong nháy mắt, lão nhân đã tính toán cẩn thận… chỉ cần tiểu từ này tùy tiện lấy ra bất cứ vật gì, sau đó mình và tôn nữ một mực chắc chắn thứ đó hợp với tâm ý của lão phu, dĩ nhiên là tốt nhất, sau đó có thể đường đường chính chính là làm chuyện này….
Trăm triệu lần không nghĩ tới tiểu tử này lại muốn lấy ra một tảng đá làm quà mừng, cái này….thế là thế nào
Chẳng lẽ tiểu tử này đã đổi ý? Muốn dùng thủ đoạn cố ý đùa giỡn này để mượn cớ thoái thác?
Đám người Tào Quốc Phong ở bên cạnh cũng nóng cả mặt. Mới vừa rồi còn nghe được Miêu lão gia tử tựa hồ đang gây khó khăn cho đại thiếu, yêu cầu lễ vật mừng thọ, mấy lão già lập tức bắt tay vào chuẩn bị, Bạch Kỳ Phong còn trực tiếp đem trường kiếm được khảm một khối bảo thạch cực lớn của mình lấy xuống, đang chuẩn bị đưa cho hắn làm lễ vật mừng thọ, tuy rằng không nhất định có thể đỗ "trạng nguyên", nhưng chí ít trong mắt mọi người, có Miêu đại tiểu thư giúp đỡ, hẳn là không thành vấn đề.
Làm sao mà biết được khi mọi người còn chưa kịp làm gì, tiểu tử này đã công khai tuyên bố nói rằng hắn muốn tặng một khối đá làm quà mừng thọ… Trong nháy mắt Bạch Kỳ Phong vừa mới gỡ cái chuôi kiếm xuống, cái mũi cơ hồ là phun cả ra khí…
Duy chỉ có Miêu Tiểu Miêu vẻ mặt vẫn hờ hững, sâu trong ánh mắt đầy sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng, nàng đã quyết định, cho dù Mặc Quân Dạ thực sự tùy ý lấy ra một khối đá ở ven đường, mình cũng sẽ trực tiếp ôm vào trong ngực, kiên trì nói đây là vật tốt nhất, khiến ta thỏa mãn nhất, dĩ nhiên là tốt nhất….
Vật quý giá dễ tìm, nhưng tình lang thì khó mà tìm được, người mình yêu lấy ra thứ gì, cho dù là một sợi không khí, chỉ cần hắn nói là hắn tặng, thì cũng là vật trân quý nhất! Lấy thân phận cùng địa vị của Miêu Tiểu Miêu hiện tại, còn để ý cái kì trân dị bảo gì nữa? Bảo thạch tuy rằng trân quý, nhưng đối với mình thì cũng không phải chỉ một tảng đá thôi sao?
Trước mặt bao người, Quân Mạc Tà chậm rãi cho tay vào trong ngực, lục lọi một hồi, lúc bỏ ra, ở trong lòng bàn tay hắn quả thực chính là một khối đá. Thậm chí là một khối đá rất thô, chỉ to bằng nắm đấm, tròn không ra tròn dẹt không ra dẹt, hình tứ phương cũng không phải, trừ bỏ bề ngoài có chút lóng lánh, thì không có chút bắt mắt nào.
Thiên Tiên Tử
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.