Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 4 - Chương 174: Vụ mất tích [4]

“Tạp Ân, trước sai người nâng Hoàng Phủ Vu Mạc về phòng, bảo bọn người hầu hảo hảo trông coi.”
Hoàng Phủ Ngạo hiện giờ biết rõ, chỉ sợ mọi người ở đây đã nghe rõ chuẩn đoán của ba ngự y sư về bệnh tình của Hoàng Phủ Vu Mạc khi nãy.


Y là hoàng đế Nam Việt đế quốc, nếu không có động tác gì thì thật là làm Nam Việt hổ thẹn, chính là trước mắt còn chuyện cần xử lý, cũng không thể giải quyết chuyện Hoàng Phủ Vu Mạc trước mặt mọi người, vì thế chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đưa Hoàng Phủ Vu Mạc trở về.


“Dạ, bệ hạ.”
Tạp Ân lập tức phân phó người hầu nhanh chóng nâng Hoàng Phủ Vu Mạc tinh thần hoảng hốt ra ngoài.


Đợi đến lúc Hoàng Phủ Vu Mạc bị nâng đi, không khí trong phòng yến hội lại bảo trì trầm mặc một chốc, thứ nhất, tất cả mọi người không dám nghị luận chuyện Hoàng Phủ Vu Mạc trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, thứ hai, mọi người cũng không biết hiện giờ nên nói gì, vì thế liền không nói gì cả, chờ Nam Việt hoàng để bệ hạ nói trước thì tốt rồi.


Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo còn chưa mở miệng thì Hải Luân • Hách Lý đã mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc hiện tại.


“Bệ hạ, ở đây Khanh Xa • Lý Tư có hiềm nghi lớn nhất, ta không thể tin trong phòng của nàng ta không có manh mối gì, đương nhiên, không phải ta hoài nghi năng lực của thị vệ Nam Việt, chỉ là, có những người rất giảo hoạt, chỉ không lưu ý một chút thì…”


“Hải Luân • Hách Lý, ngươi đừng hòng nói xấu ta, thị vệ Nam Việt không phát hiện manh mối gì trong phòng ta là chuyện tất nhiên, nó chứng minh ta trong sạch, nhưng còn ngươi a, ta cũng thực hoài nghi, người nào đó đê tiện lại hay nghi kỵ, cố ý che dấu chứng cớ phạm tội, làm bọn thị vệ trong lúc nhất thời không thể phát hiện.”


Đối mặt với châm chọc của Hải Luân • Hách Lý, Khanh Xa • Lý Tư cũng nhanh chóng đáp trả.
Hai nàng vừa nói vậy, mọi người cũng tìm được đề tài, ăn ý ngậm miệng không nhắc tới chuyện Hoàng Phủ Vu Mạc, đều hỏi ra nghi ngờ hoặc nói suy nghĩ của mình.


“Bệ hạ, ngài nói xem có phải tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia bị ném xuống biển không? Bằng không sao tìm khắp nơi cũng không thấy nàng?”


“Ngươi nghĩ sao vậy a, một người bị rơi từ tầng năm xuống biển, động tĩnh lớn như vậy, thủ vệ Nam Việt canh gác trên boong tàu bộ là đầu gỗ hay sao mà không phát hiện?”
“Ngươi… ngươi… sao dám nói vậy…”
“Được rồi, tất cả mọi người không cần tranh cãi nữa.”


Thấy Hải Luân • Hách Lý cùng Khanh Xa • Lý Tư lại tiếp tục khắc khẩu, những người khác cũng có xu thế tranh luận với nhau, Hoàng Phủ Ngạo lập tức lên tiếng ngăn lại, tiếp đó mở miệng nói.


“Tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia mất tích quả thật có chút kì hoặc, bất quá, Nam Việt sẽ nhanh chóng điều tra chân tướng, cho Tắc Á Tháp vương quốc một cái công đạo.
Mấy ngày nay có thể sẽ còn tiếp tục tra xét phòng mọi người, hi vọng mọi người không để ý mà có gì khó chịu.


Mặc khác, xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của mọi người, trước khi Nam Việt điều tra rõ sự tình, hi vọng mọi người đừng đi lung tung vào ban đêm, nếu muốn đi đâu cũng nên mang theo nhiều người hầu đi cùng.”
“Hảo, bệ hạ, chúng ta sẽ toàn lực phối hợp với thị vệ Nam Việt điều tra.


“Chúng ta tin tưởng Nam Việt có thể nhanh chóng điều tra rõ chân tướng.”
“Ân, thật hi vọng tiểu thư Tắc Á Tháp kia có thể bình an vô sự.”


Đợi đến lúc vương tử, công chúa cùng nhóm con cháu quý tộc các quốc gia khác rời đi, nơi này chỉ còn Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, Minh Khê, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi cùng Tạp Ân.


Chính là, không bao lâu sau, trong phòng yến hội không tính là lớn này, có hơn hai mươi người hầu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, không khí trong phòng yến hội chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy áp lực.
Tạp Ân chỉ vài người đang quỳ gối, hướng Hoàng Phủ Ngạo giải thích.


“Bệ hạ, mấy người bọn họ đều là thϊế͙p͙ thân bên cạnh Nhị điện hạ, một tấc cũng không rời, ngài cần hỏi gì cứ để tiểu nhân tới hỏi bọn họ tốt lắm.”
“Ân.”


Hoàng Phủ Ngạo gật đầu, phất tay bảo Tạp Ân tới gần một chút, thấp giọng nói vài câu sau đó tỏ ý bảo Tạp ân có thể hỏi.


“Đầu tiên, các ngươi ai nói cho bệ hạ biết Nhị điện hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi thân là người hầu, đã chiếu cố cuộc sống hằng ngày Nhị điện hạ thế nào?”
Tạp Ân chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, mở miệng hỏi.


“…này… bẩm bệ hạ… Nhị điện hạ mấy ngày nay… cơ thể có chút… không tốt… nhóm tiểu nhân đều… khuyên bảo Nhị điện hạ… còn triệu ngự y sư tới xem… tận lực nghỉ ngơi nhiều một chút… không cầy ngày đêm điên đảo… chính là… Nhị điện hạ… tính tình cáu kỉnh… hở ra là đánh chửi… nhóm tiểu nhân…”


“Đúng vậy… bệ hạ… Nhị điện hạ mấy ngày này… tính tình không được tốt lắm… hơn nữa… cũng rất ít khi triệu nhóm tiểu nhân hầu hạ… ban ngày… ngủ… tới tối lại bảo nhóm tiểu nhân không được quấy rầy… nhóm tiểu nhân thật sự không biết Nhị điện hạ đang làm gì… cơ thể sao lại…”


“… bệ hạ a… nhóm tiểu nhân vô tội a…”


Này không hỏi thì còn may, vừa hỏi thì đám người hầu đểu sợ hãi đến phát run, nhưng vì mạng sống đều cố dồn can đảm tố khổ, còn bày ra những vết thương trên người để chứng minh bọn họ không phải mặc kệ Nhị điện hạ, mà là thật sự không dám hỏi.
“Buổi tối là ai hầu hạ Nhị ca?”


Lúc này, Thanh Việt đột nhiên mở miệng.
“Bẩm Tiểu điện hạ, là tiểu nhân.”
“Còn có tiểu nhân.”
Hai gã hộ vệ nghe Thanh Việt hỏi, vội vàng quỳ gối nhích tới trước trả lời.
“Buổi tối, là tiểu nhân canh giữ ở cửa vào phòng ngủ, gác đêm cho Nhị điện hạ.”


“Nếu Nhị ca ta buổi tối không ngủ, vậy, các ngươi nói cho ta biết, buổi tối hắn đã làm gì?”


Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Tạp Ân không khỏi bật cười trong lòng: ‘A~~~~ Tiểu điện hạ của chúng ta đúng là đơn thuần a, vừa rồi nhóm ngự y sư không phải đã nói rồi sao, Nhị điện hạ là miệt mài quá độ, ban đêm trừ bỏ làm việc kia, còn có thể làm gì a~~~~ làm nhiều như vậy, chẳng lẽ Tiểu điện hạ còn không hiểu cái gì gọi là miệt mài quá độ? Này bệ hạ…’


Bất quá, rất nhanh, đáp án của nhóm hộ vệ làm Tạp Ân cảm thấy rất kì lạ.
“Buổi tối Nhị điện hạ… làm…”
Nhóm hộ vệ há mồm muốn trả lời thì lại không nói được nửa chữ.


Trước đó không ai hỏi tới vấn đề này, bọn họ cũng không để ý, chính là lúc Thanh Việt nhắc tới, bọn họ mới phát hiện hình như mình không nhớ rõ, buổi tối trong phòng Nhị điện hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ trong đầu về khoảng thời gian đó dường như trống rỗng.


“Thế nào? Các ngươi thân là hộ vệ thϊế͙p͙ thân của Nhị ca, thế nhưng lại không biết buổi tối hắn làm gì?”
“…Tiểu… nhân… tiểu nhân…”
“Bệ hạ thứ tội… Tiểu điện hạ thứ tội a… Tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết tại sao lại như vậy…”


Hoàng Phủ Ngạo nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ, cảm thấy bọn họ quả thực không giống nói dối, bọn họ thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Việt nhi, ngươi có thể nhìn ra điều cổ quái trong chuyện này sao?”


Hoàng Phủ Ngạo xoay người hỏi Thanh Việt, đối với những thứ cổ quái kì lạ, nhi tử bảo bối của y khá hiểu biết.
“Đấy là đương nhiên.”
Thanh Việt kiêu ngạo như chú gà trống choai, hơi nhếch cằm, áp sát bên tai phụ hoàng bé nói gì đó.


“Phụ hoàng, Hoàng Phủ Vu Mạc rất cổ quái, nói không chừng trong phòng hắn có thứ gì đó quỷ dị, Việt nhi cho rằng có quan hệ với tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích kia.”
“Chính là, bọn thị vệ không phát hiện được gì?”


“Hừ, thứ kia nhất định rất lợi hại, làm sao bọn thị vệ có thể phát hiện.”
“Nghe ý tứ Việt nhi là…”
“Phụ hoàng, tối nay, cùng Việt nhi cùng đi xem đi, được không?”

Hoàn Chương 174.