“Bệ hạ, đây là thϊế͙p͙ mời yến hội Tạp Cách Tra quốc vương phái người đưa tới.”
Tạp Ân kính cẩn dâng tấm thϊế͙p͙ mời có ấn kí chẩm mộng hoa màu đỏ lên thư trác trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
“Ngươi……..”
Hoàng Phủ Ngạo vừa định bảo Tạp Ân nói nhỏ thôi, đừng để Thanh Việt bên người y phát hiện.
Không ngờ, Thanh Việt nguyên bản đang cuộn mình trên góc nhuyễn tháp bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo ngủ say sưa lại bị âm thanh của Tạp Ân làm bừng tỉnh, ánh mắt bé vẫn còn mông lung buồn ngủ, vừa nhìn thấy thϊế͙p͙ mời có ấn kí chẩm mộng hoa lập tức thanh tỉnh, bàn tay bé nhỏ giành tới trước Hoàng Phủ Ngạo, chụp được tấm thϊế͙p͙ mời kia.
Vừa mở ra thì quả nhiên hệt như Thanh Việt đoán, chính là yến hội kia!
Đối với yến hội đó, kí ức của Thanh Việt còn rất mới mẻ, yến hội điên cuồng, ɖâʍ mĩ, đặc biệt còn có đám con lợn háo sắc ɖâʍ loạn không biết sống chết kia.
“Việt nhi, mau trả lại cho phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Ngạo trừng mắt lườm Tạp Ân, có chút bất đắc dĩ nói với Thanh Việt.
“Không cần!”
Thanh Việt lập tức đứng lên nhuyễn tháp, giơ tấm thiệp lên cao cao.
Hoàng Phủ Ngạo nhìn Thanh Việt như vậy, cũng chỉ đau đầu nhu nhu mi tâm, y thật sự là cưng chiều bé con này tới hư rồi, càng ngày càng vô pháp vô thiên!
“Ngươi vật nhỏ này!”
Hoàng Phủ Ngạo thở dài, hai tay rất nhanh ôm lấy thắt lưng Thanh Việt, xoay người một cái kéo bé vào lòng mình.
Nhìn Thanh Việt bị bắt được mà không ngừng giãy giụa, giấu tấm thϊế͙p͙ mời chặt chẽ lòng, hai gò má gấp tới độ đỏ bừng, bộ dáng đáng yêu như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo thực sự không phát cáu nổi.
“Được rồi, vật nhỏ, chẳng lẽ ngươi nghĩ phụ hoàng không có nó thì không thể tham gia sao?”
Bị Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở, Thanh Việt hệt như quả bóng xì hơi, đình chỉ giãy giụa, chính là đôi mắt lưu ly long lanh to tròn vẫn kiên trì như trước.
“Việt nhi cũng đi!”
“Không được!”
Thanh Việt vừa nói lời này Hoàng Phủ Ngạo đã lập tức phản đối, điều y không muốn nhất chính là để Thanh Việt tiếp xúc những thứ này.
“Việt nhi muốn đi!”
“Không được!”
“Vậy phụ hoàng cũng không được đi!”
“Không được!”
………
Theo âm thanh tranh chấp ngày càng lớn của hai người, Tạp Ân đã bị dọa mà lùi tới cửa, bắt đầu do dự xem mình có nên chạy ra ngoài tránh một lúc hay không.
Nhìn đôi mắt to tròn long lanh đủ màu của Thanh Việt ngày càng nhiều ủy khuất, cuối cùng, vẫn là Hoàng Phủ Ngạo bại trận trước.
“Ai………”
Thờ dài, Hoàng Phủ Ngạo trấn an hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó mới mở miệng nói.
“Việt nhi biết rõ phụ hoàng không muốn Việt nhi tới nơi đó mà.”
“Việt nhi cũng không thích phụ hoàng đi! Phụ hoàng không đi có được không?”
“Đây là yến hội quốc vương của các quốc gia đều tham gia, hơn nữa quy củ này đã lưu truyền mấy trăm năm, phụ hoàng sao có thể nói không đi là không đi?”
Hoàng Phủ Ngạo kiên nhẫn giải thích với Thanh Việt.
Thanh Việt đầu tiên là nhíu mày, sau đó dường như nghĩ ra gì đó, đôi mắt xinh đẹp trở nên lóng lánh, cánh môi so với đóa hoa còn non mềm hơn chầm chậm nhếch lên một độ cung tuyệt mĩ.
Bé biểu hiện như vậy, đối với Hoàng Phủ Ngạo biết rõ tính cách của bé lập tức có dự cảm bất hảo, Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy mình lại đau đầu.
“Việt nhi, ngươi………”
“Ân, Việt nhi nghe lời, phụ hoàng đi đi, Việt nhi không tức giận.”
Nhìn bé biến hóa đột ngột như vậy, hơn nữa còn cam đoan, cảm giác trong lòng Hoàng Phủ Ngạo lại càng nâng cao.
“Việt nhi không phải lại muốn gây rối đi, nơi này không phải Nam Việt, bọn họ lại toàn là quốc vương, Việt nhi……..”
“Sẽ không, sẽ không!”
Thanh Việt lắc đầu hệt như trống bỏi, cam đoan với Hoàng Phủ Ngạo.
“Ngươi………… Ai……….”
Đối mặt với bộ dáng ngoan ngoãn, tốt đẹp của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo quả thực không biết nên nói gì, chỉ đành vô lực thở dài.
……….
Yến hội sắp bắt đầu, Hoàng Phủ Ngạo chuẩn bị xuất môn lại sợ Thanh Việt trộm đi theo sẽ gặp rắc rối, vì thế chỉ đành nhốt bé trong tẩm điện, nhưng vẫn lo lắng vì thế để Tạp Ân ở lại bồi Thanh Việt, sau đó mới rời đi.
“Tạp Ân, ta muốn ngủ.”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo rời đi, Thanh Việt lập tức leo lên giường lớn.
Tạp Ân biết Thanh Việt bị để lại một mình, trong lòng nhất định không thoải mái, hơn nữa Tạp Ân cũng không dám lải nhải với Thanh Việt, vì thế thành thành thật thật lui ra ngoài cửa tẩm điện, không ngừng cầu nguyện với ông trời, hi vọng hắn không trở thành nơi trút giận của Tiểu điện hạ.
“Tạc Phi.”
“Ở, chủ tử.”
Theo lời Thanh Việt gọi, một thiếu niên bán trong suốt xuất hiện giữa không trung cách Thanh Việt khoảng 5 thước, thiếu niên có mái tóc màu sợi đay dài tới tận mắt cá chân, da thịt trong suốt như bạch ngọc, vẻ đẹp vô cùng hư ảo.
“Đi theo phụ hoàng, sau khi tới yến hội thính liền tùy tiện vứt thứ này ngoài đại sảnh yến hội là được.”
Thanh Việt từ không gian giới chỉ lấy ra một phiến mộc màu đen đưa cho Tạc Phi, nhấn mạnh.
“Tuyệt đối không để ai phát hiện ngươi, hiểu không?”
“Vâng, chủ tử.”
Tạc Phi trịnh trọng tiếp nhận phiến mộc Thanh Việt giao, lúc nhìn thấy rõ là vật gì không khỏi sửng sốt, theo Thanh Việt lâu như vậy, cậu nhìn qua đã có thể gọi tên vật này——chiêu hồn chú!
Chiêu hồn chú, nghĩa như tên, là phù chú có thể triệu hoán vong hồn, mà trong thâm cung này, số lượng vong hồn chỉ sợ không ít hơn số người sống là bao.
Nghĩ đến đây, Tạc Phi không khỏi rùng mình.
……..
Hoàn Chương 101.