Bàn Long điện, thư phòng.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng đại tổng quản Tạp Ân khắc khắc theo sát y, còn có Đại tướng quân của đế quốc Nam Việt, thân hình cao lớn, khí thế uy vũ——Khải Tề • Đề Đề Ti; Thống lĩnh ẩn vệ hoàng cung lúc nào cũng dấu mình trong áo choàng hắc ám, làm người ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, Kiếm Thánh —— Vô Nhai; cùng với Đại tham mưu của Nam Việt đế quốc, không hề biết pháp thuật hay vũ kĩ nhưng lại đa mưu túc trí——Tây Ca • Lai Đặc.
Tạp Ân là nô lệ lúc Hoàng Phủ Ngạo tới Đông chích làm chất tử cứu được, từ đó về sau liền tận tâm đi theo Hoàng Phủ Ngạo.
Khải Tề • Đề Đề Ti xuất thân từ quý tộc thế gia, là bạn thân từ nhỏ của Hoàng Phủ Ngạo.
Vô Nhai là một tướng lĩnh của tiểu quốc, bị quyền quý hãm hại, tan cửa nát nhà, biếm thành nô lệ, trăn trở một hồi cuối cùng bị bán tới tràng giác đấu của Nam Việt đế đô, cả ngày phải đọ sức với dã thú làm thú vui cho mọi người, sau đó được Hoàng Phủ Ngạo đang là Thập Thất hoàng tử nhìn trúng, làm ẩn vệ cho y.
Tây Ca • Lai Đặc giống Khải Tề, xuất thân từ quý tộc thế gia, nhưng vì không có thiên phú về pháp thuật, vũ kĩ nên không được gia tộc xem trọng, nhận đủ loại trêu cợt, khi dễ từ huynh đệ trong nhà, sau đó cùng Khải Tề trở thành trợ thủ đắc lực cùng sinh ra tử với Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo nhìn nhóm trợ thủ mình tín nhiệm nhất, chậm rãi mở miệng.
“Mọi người hẳn đã biết, lần này tam đại học viện tỉ thí, tổ chức ở Đông Chích.”
“Nghe thấy hai chữ ‘Đông Chích‘, mấy người ở đây gương mặt đều có chút mất tự nhiên.
“Trẫm đã nhận được công văn mời từ Đông Chích, suy nghĩ mấy ngày nay, trẫm quyết định tham gia.”
Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng! (một viên đá tạo nghìn cơn sóng)
“Bệ hạ………” – Vô Nhai muốn nói lại thôi.
“Bệ hạ, ngài sao lại……. sao lại……..”
Khải Tề kích động tới mức nói chuyện lắp bắp.
Tạp ân luôn theo bên người Hoàng Phủ Ngạo cũng bị quyết định của y làm giật mình không nhỏ.
“Bệ hạ, đối với nơi đó, tất cả chúng ta đều có kí ức không tốt, thần nghĩ ngài nên từ chối Đông Chích.”
Tây Ca trấn định nhất, đưa ra lo lắng của mọi người.
“Đúng vậy, nơi đó làm trẫm nhớ tới những việc không tốt.”
Chuyện cũ rõ ràng xuất hiện trước mắt Hoàng Phủ Ngạo.
Mình khi đó còn chưa được 16 tuổi, đối mặt với sự bán đứng của người huynh trưởng mình kính trọng nhất, sự phản bội từ bằng hữu mình tín nhiệm…….còn trơ mắt nhìn 43 người huynh đệ của mình, từng người ngã xuống, một đường đầy máu tanh hộ tống mình rời khỏi Đông Chích, còn cố gắng sinh tồn trong rừng rậm ma thú…….
Cho dù người đạm mạc, cứng cỏi như Hoàng Phủ Ngạo cũng nhịn không được nhắm mắt lại.
“Bởi vì sai lầm của trẫm, làm 43 huynh đệ lẻn vào Đông Chích hộ vệ trẫm về nước, chỉ có Vô Nhai và Khải Tề trở về………”
“Bệ hạ, lúc trước nếu không có bệ hạ, chúng ta đã sớm chết. Thần vô dụng, không biết pháp thuật hay vũ kĩ, năm đó chỉ có thần ở lại Nam Việt, không thể kề vai chiến đấu với huynh đệ. Chính là, tuy thần không tự mình trải qua, nhưng rõ ràng, các huynh đệ vì báo đáp đại ân của bệ hạ mà chết, nghĩ đến cũng là cái chết có ý nghĩa, cam tâm tình nguyện, bệ hạ không cần tự trách.”
Tây Ca tiếp tục an ủi khuyên giải.
“Hơn nữa bệ hạ cũng tự tay giết chết Hoàng Phủ Hân, Hoàng Phủ Dịch đã bán đứng chúng ta, các huynh đệ nhất định cảm thấy rất vui mừng!”
Trầm mặc, trong nhất thời không ai nói chuyện.
‘Các huynh đệ nhất định cảm thấy rất vui mừng‘…….. ‘các huynh đệ nhất định cảm thấy rất vui mừng‘……….
Lời an ủi như đang tự nói với chính mình, nghĩ lại, trái tim mọi người ngồi đây cũng thổn thức. Nhưng mà, thực sự nghĩ như vậy lại có bao nhiêu?
Nhớ tới những huynh đệ đã chết ở Đông Chích! Nhớ tới người đã bán đứng bọn họ!
Nghĩ tới những chuyện đã trải qua khi đó, ánh mắt Khải Tề nhịn không được lóe hung quang nguy hiểm. Ngay cả Vô Nhai không có chút cảm giác tồn tại cũng phóng ra sát khí dày đặc.
Cho dù là Tây Ca lúc nào cũng khuyên giải, an ủi mọi người cũng cảm giá được lồng ngực mình đang bị ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt hết tao nhã trầm ổn vốn có, nhịn không được cắn chặt răng.
“Bệ hạ, nếu Đông Chích làm ngài khó chịu như vậy, vì cái gì còn muốn tới đó?”
Tạp Ân thực sự không thể lí giải suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo, nghĩ tới những người đã bi hùng ngã xuống khi đó, trong lòng Tạp Ân cũng rất khó chịu.
“Chuyện năm đó, trẫm chôn trong lòng đã mười lăm năm, sai lầm đó vĩnh viễn không có gì bù đắp được, lúc nào cũng phải đối mặt, các ngươi cũng không muốn trẫm mang theo tâm sự này cả đời, không thể giải thoát đi! Trẫm chẳng qua muốn tới nơi các huynh đệ chiến tử năm đó, dâng một li rượu nhạt thôi, như vậy trong lòng trẫm cũng thoải mái một chút.”
“Chính là, bệ hạ…….”
“Bệ hạ nhất định đi, chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị a!”
“Thần không phản đối nỗi băn khoăn trong lòng bệ hạ, nhưng mà bệ hạ……”
“Nếu bệ hạ có bất trắc gì, như vậy huynh đệ không phải hi sinh uổng phí sao?”
Hoàng Phủ Ngạo lắc tay, ngăn cản mọi người không ngừng lo lắng.
“Không cần lo lắng, nếu hoàng đế Nam Việt ở Đông Chích bị tổn thương, Đông Chích rất khó nói lời công đạo, huống chi còn nhiều quốc vương như vậy cũng tới, Đông Chích chỉ biết đem hết toàn lực hộ hệ chúng ta an toàn, mãi tới khi rời khỏi Đông Chích mới thôi.”
Thấy bộ dáng mọi người vẫn không đồng ý, Hoàng Phủ Ngạo nói tiếp.
“Hiện tại, vừa lúc thu được công văn từ Đông Chích, giảm đi việc tìm cớ phức tạp để qua đó, đây là cơ hội hiếm có. Ý trẫm đã quyết, các ngươi không cần cản nữa.”
Thương nghị hành trình tới Đông Chích xong, Hoàng Phủ Ngạo về tẩm điện, vừa tiến vào liền thấy nhi tử bảo bối của y đang ngồi trên giường, dường như đang luyện tập pháp thuật mấy ngày nay học được.
Nhi tử bảo bối của y gần đây đặc biệt hứng thú với pháp thuật, mỗi ngày đều nghiên cứu, cơ hồ suốt mấy hôm đã không gây ra họa gì.
Thanh Việt học tập pháp thuật còn chưa được một tháng, đã học hết toàn bộ ma pháp cấp thấp của các hệ, cũng có thể vận dụng thành thục, trình độ đã đạt tới Ma Pháp Sư kiến tập, bốn lão nhân đều gọi bé là thiên tài.
Còn một chuyện vượt khỏi dự kiến của bốn lão nhân, pháp thuật hệ quang, ám và không gian của tiểu điện hạ đặc biệt thần kì, hiện tại trình độ đã đạt tới Ma Pháp Sư sơ cấp.
Rõ ràng quang, ám là hai nguyên tố hiếm hoi so với các loại khác, rõ ràng còn chưa tìm được lão sư thích hợp cho hai hệ quang, ám cho tiểu điện hạ, nhưng mà vì cái gì tiểu điện hạ tự mình xem sách ma pháp lại có thể lợi hại như vậy a?
Lòng tự tin của bốn lão nhân bị đả thương nghiêm trọng, thực hoài nghi có phải bọn họ dạy ngược lại sẽ làm tiểu điện hạ ngốc hơn, tiểu điện hạ tự học so với bọn hắn dạy còn giỏi hơn nhiều.
Điều càng làm mấy lão nhân buồn bực hơn chính là vì cái gì pháp thuật không gian của tiểu điện hạ cũng tốt vậy a!!!
Pháp thuật không gian, tuy rằng trên đại lục phần lớn mọi người đều cho rằng nó chỉ là một loại pháp thuật phụ trợ, bình thường chỉ dùng để chế tác không gian giới chỉ, không gian quyển trục, không gian truyền tống ma pháp trận.
Nhưng mà, theo lịch sự ma pháp được ghi chép từ xa xưa, Ma Pháp Sư có pháp thuật không gian cao nhất là người thân cận với thần nhất. Bởi vì pháp thuật không gian có thể sáng tạo lãnh địa của riêng mình. Trong lãnh địa đó có thể làm suy yếu sức mạnh đối thủ và tăng năng lực bản thân, pháp thuật càng mạnh, năng lực trong lãnh địa mình càng lớn, cao cấp nhất trong pháp thuật chính là có thể sáng tạo vạn vật trong lãnh địa riêng của mình, đây cũng chính là người được xưng là——thần.
Tuy rằng có ghi chép lại nhưng chưa từng có ai có thể tu luyện tới cảnh giới kia, pháp thuật không gian rất khó học, ngay cả Đại Ma Đạo Sư không gian Tát Lạp cũng chỉ có thể tạo được một lãnh địa rất nhỏ, hơn nữa hắn cũng không biết các pháp thuật khác nên cơ bản chỉ có thể dùng nó để chạy trốn.
Không ngờ tiểu điện hạ lại học pháp thuật không gian tốt đến vậy, làm hại hiện tại bọn họ không ngẩng đầu nổi trước mặt Tát Lạp, lão già chết tiệt Tát Lạp kia, cả ngày cứ diễu võ dương oai, vênh váo tự đắc trước mặt bọn họ.
“Việt nhi, luyện tập thế nào rồi?”
Hoàng Phủ Ngạo ngồi xuống giường, nhìn nhi tử bảo bối của mình hỏi.
“Phụ hoàng.”
Thấy Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt cao hứng nhào tới.
“Phụ hoàng, xem này!”
Lúc nói chuyện, bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt đã có thêm một chén trà.
Hoàng Phủ Ngạo giật mình không nhỏ, y nhớ rõ vừa nãy lúc y tới, chén trà này đặt ở trên bàn cách đây tới hơn 5 thước.
“Việt nhi, này………”
“Đây là pháp thuật không gian Việt nhi mới nghĩ ra được, bất quá năng lực bây giờ còn hạn chế, chỉ có phạm vi chừng 5, 6m lấy được một vật nhỏ mà thôi.”
Thanh Việt ý niệm vừa động, chén trà trong tay lại xuất hiện trên bàn.
“Ha hả…….không ngờ Việt nhi đã lợi hại như vậy!”
Nghe được khích lệ của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt lắc lắc đầu.
“Còn phải rất lâu, rất lâu mới có thể vượt qua phụ hoàng.”
“Ân?”
Lời Thanh Việt làm trái tim Hoàng Phủ Ngạo nảy lên, lời Việt nhi có ý gì? Việt nhi nhìn ra gì sao? Y đã che dấu lực lượng của mình rất tốt, ngay cả đám thân tín cũng không hiểu rõ, không có bất cứ kẻ nào biết, chẳng lẽ Việt nhi……..
“Tuy rằng Việt nhi nhìn không ra năng lực của phụ hoàng, nhưng mà Việt nhi có thể cảm giác được, phụ hoàng phi thường cường đại.”
Thanh Việt là linh thể trời sinh nên đặc biệt mẫn cảm với linh hồn, mà đại đa số mọi người không thể che dấu được linh hồn của mình.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì, sao lại chuẩn như vậy a? Chẳng lẽ nhi tử bảo bối của y trừ bỏ thiên phú pháp thuật còn có thiên phú tiên tri?
“……..”
Hoàng Phủ Ngạo không biết nên nói gì.
“Hơn nữa, sức mạnh này của phụ hoàng làm Việt nhi có cảm giác rất kì quái, không giống thứ nhân loại nên có.”
Nghe thấy lời Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo run lên.
“Phụ hoàng, làm sao vậy?”
Thanh Việt lập tức cảm giác được Hoàng Phủ Ngạo khác thường.
“Không có gì.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vào lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm trong kí ức, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, như đang giãy giụa xem mình có nên nói ra hay không.
Không muốn trốn tránh, nói ra đi, nếu thành công, ít nhất còn có thể trước mặt một người để lộ con người chân thật của mình!
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Ngạo quyết tâm xong mới mở miệng.
“Có lẽ, Việt nhi nói đúng, sức mạnh này đích xác nhân loại không nên có, phụ hoàng cũng không biết là cái gì? Phụ hoàng….. ngay cả mình có xem là người không, cũng không biết!”
Hoàng Phủ Ngạo không dừng lại, quyết định tiếp tục nói.
Đại khái sợ rằng nếu mình dừng lại sẽ không còn dũng khí nói ra bí mật chỉ có mình biết này nữa.
“Năm ấy phụ hoàng 15 tuổi, trên đường quay về Nam Việt bị người phục kích, lúc chạy khỏi Đông Chích, 43 huynh đệ hộ vệ phụ hoàng chỉ còn lại Vô Nhai, Khải Tề, còn có Tạp Ân không có năng lực tự bảo vệ luôn đi theo phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Ngạo hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, tiếp tục nói.
“Chúng ta đều thương tích đầy mình, mệt mỏi không chịu nổi, chính là người đuổi giết chúng ta vẫn không ngừng gia tăng. Lúc đó, phụ hoàng thân còn bị trúng độc, cảm thấy mình dù sao cũng không sống được vài ngày, không bằng để cơ hội sống sót lại cho bọn Tạp Ân. Những người đó chỉ muốn bắt phụ hoàng thôi, vì thế phụ hoàng liền thừa cơ hội bọn Tạp Ân nghỉ ngơi, một mình dụ đám người kia chạy vào rừng rậm ma thú.”
Nói tới đây, trên mặt Hoàng Phủ Ngạo quyết tuyệt một cách kiêu ngạo.
“Sau khi tiến vào sâu trong rừng rậm ma thú, những người đó cũng không dám đuổi theo nữa, có thể bọn họ cũng cho rằng phụ hoàng không có khả năng sống sót rời khỏi khu rừng này. Lúc ấy phụ hoàng cũng không nghĩ mình có thể ra ngoài. Thầm nghĩ, làm thức ăn cho ma thú còn tốt hơn để bọn người đó tìm thấy.”
………..
“Cứ như vậy đi tới trước, thẳng tới khi độc phát rốt cuộc không thể đi nổi nữa, ở đó phụ hoàng phát hiện thi thể một con bạch long mới chết không lâu, vẫn còn mang theo hơi ấm, lúc này mới hiểu được vì sao một đường thẳng tới đây không gặp bất cứ con ma thú nào khác. Sau đó, bên cạnh con bạch long kia, phụ hoàng còn phát hiện một hạt châu kì lạ.”
Hoàng Phủ Ngạo chua sót tiếp tục nhớ lại.
“Bạch long là loài cường đại nhất trong hệ cự long, hơn nữa cự long bình thường đều sinh sống trên Long Đảo, trên đại lục rất hiếm khi thấy bọn nó. Phụ hoàng không hiểu vì sao nó lại chết ở đây, cũng không biết hạt châu cạnh nó có lợi gì. Chính là lúc phụ hoàng tới gần hạt châu kia, cảm giác tinh thần tốt lên rất nhiều, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.”
Hoàng Phủ Ngạo tạm dừng một chút, giống như đoạn tự thuật tiếp đó cần dũng khí rất lớn.
“Khi đó phụ hoàng không cam lòng chết vì độc phát như vậy, cảm nhận hạt châu này dường như có gì kì diệu, có lẽ mình có thể sống sót được, vì thế liền nuốt hạt châu kia, tiếp đó…….”
……….
“Tiếp đó, phụ hoàng cảm thấy cơ thể mình từng khối, từng khối vỡ nát ra, sau đó chậm rãi ghép nối lại, đau đớn không thể thừa nhận nổi. Giằng co giữa sống chết suốt 3 ngày, sau khi thanh tỉnh, phụ hoàng kinh ngạc phát hiện thương tích trên người mình đã lành lặn, cứ như thay da đổi thịt. Trong cơ thể còn tràn ngập một sức mạnh cường đại. Lúc đó phụ hoàn vô cùng cao hứng, chính là…….chính là…….. sau đó, sau đó……..”
“Phụ hoàng?”
Thanh Việt chưa bao giờ thấy tình tự Hoàng Phủ Ngạo hỗn loạn như vậy.
“Không cần nhớ lại những kí ức không tốt đó, phụ hoàng…….”
Hoàng Phủ Ngạo để cằm lên đỉnh đầu Thanh Việt, cọ nhẹ.
“Không, phụ hoàng muốn thử một lần, nhiều năm như vậy cũng không dám nói cho ai, cũng bảo trì khoảng cách với tất cả mọi người. Phụ hoàng muốn thử một lần, thử một lần, nếu Việt nhi sợ hãi, sau này, phụ hoàng…… ly xa Việt nhi một chút là được.”
“Phụ hoàng……..”
Ngữ khí quyết tuyệt, nồng đậm bi thương, nghe thấy mà lòng Thanh Việt run lên.
“Từ đó về sau, dần dần phụ hoàng phát hiện, cho dù không ăn gì, không uống nước cũng sẽ không chết. Cơ thể cũng biến hóa rất chậm, đến lúc phụ hoàng 19 tuổi, cơ thể này cứ như đã đóng băng từ lúc đó, không còn biến hóa nữa. Không già, bất tử, chính là…… chính là….. cứ cách một thời gian, phụ hoàng phải hút linh hồn của người khác…..”
Như vậy a! Thanh Việt nhẹ nhàng thở ra, cái này cùng hấp huyết cương thi kiếp trước bé thấy không khác biệt lắm. Này có gì mà sợ, hấp huyết cương thi không sợ bé thì thôi.
“Phụ hoàng sẽ hút linh hồn Việt nhi sao?”
“Sẽ không, đương nhiên sẽ không!”
Hoàng Phủ Ngạo trả lời khẳng định.
“Vậy có gì mà Việt nhi phải sợ?”
Hoàng Phủ Ngạo hoàn toàn không ngờ, ngay cả những chuyện y nhớ lại cũng thấy sợ, mà Việt nhi nghe xong một chút phản ứng cũng không có.
“Việt nhi, ngươi…….”
“Không sợ, không sợ, này có gì phải sợ.”
Thanh Việt không thích bộ dáng hiện tại của phụ hoàng.
“Ngươi……….”
“Trên thế giới này, phụ hoàng là người đối xử với Việt nhi tốt nhất, Việt nhi ở cùng một chỗ với phụ hoàng cả đời được không?”
“Việt nhi, ngươi nói thật sao?”
Hoàng Phủ Ngạo nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, nhìn vào mắt bé, nghiêm túc hỏi.
“Ân.”
“Hảo, phụ hoàng nhớ kỹ!”
Hoàng Phủ Ngạo hôn một ngụm lên gương mặt Thanh Việt, trịnh trọng trả lời.
……….