Tiểu thụ lâm.
Lúc này sắc trời đã tối đen, trong tiểu thụ lâm đưa tay không thấy ngón.
Hai cậu bé nắm chặt ngọn đèn, đang tìm kiếm gì đó, nương theo ánh lửa mỏng manh, hai cậu bé không thể thấy rõ cảnh vật ngoài phạm vi 2 met.
“A Thất, cám ơn ngươi theo giúp ta.”
Gió lạnh âm lãnh, làm đứa bé vừa nói chuyện sợ run cả người, thân thể nhỏ bé gầy còm nhích tới gần đứa nhỏ nhìn qua cũng gầy yếu không kém gì mình.
“Mảnh ngọc bội kia là mẫu thân trước khi chết để lại cho ta, nói rằng dựa vào nó có thể tìm thấy cha, vì thế ta không thể làm mất nó, nếu không, ta cũng không…….”
“Ta biết, chúng ta tiếp tục tìm.”
“Không, A Thất, ta cảm thấy nơi này rất lạ, làm người ta không thoải mái, A Thất, ngươi về trước đi, ta……ta tìm một mình được rồi.”
“………..”
A Thất không nói gì, cứ như không hề nghe thầy lời nói của cậu bé kia, vẫn như trước cúi đầu cẩn thận tìm kiếm, chậm rãi đi sâu vào trong rừng cây.
Cậu bé thấy A Thất không thèm nhìn tới mình, chỉ đành theo sau.
Một đầu khác tiểu thụ lâm, Thanh Việt lẳng lặng đứng ở đó.
Tiểu thụ lâm này tụ tập một khối âm khí, cho dù đứng từ rất xa, Thanh Việt cũng có thể cảm nhận được nó, oán khí ngất trời, khó trách Tạp Ân chỉ ngây người ở đây một lát đã dính oán khí dày đặc như vậy.
Âm khí tụ tập từ người chết đi, nếu có lòng oán niệm sẽ hóa thành oan hồn, lệ quỷ, khao khát muốn trả thù người sống.
Oán khí tỏa ra từ tiểu thụ lâm này, xem oán niệm ở nơi này, có lẽ hơn cả trăm, cả ngàn người.
Nhưng mà, kì lạ chính là trong khu rừng này có cả ngàn người chết, đáng lí ra phải có rất nhiều oan hồn, lệ quỷ mới đúng. Nhưng Thanh Việt cảm giác trong tiểu thụ lâm chỉ có một oán linh.
Sở dĩ Thanh Việt gọi nó là oán linh, không phải oan hồn, lệ quỷ bởi vì Thanh Việt cảm nhận nó đã có được suy nghĩ của mình, vừa rồi Thanh Việt phóng ra linh lực của mình để thăm dò, thứ này cư nhiên cảm nhận được sức mạnh của Thanh Việt, đại khái không thể nắm chắc phần thắng, vì thế liền chọn lựa lảng tránh, chạy về hướng ngược với Thanh Việt.
Thứ này không như oan hồn, lệ quỷ, chỉ biết công kích, trả thù, khi gặp người sống sẽ điên cuồng mà cắn hút máu tươi, căn bản không có năng lực suy nghĩ hay phán đoán rằng mình có thể giết được người kia hay không.
Đại khái có lẽ vì oan hồn lệ quỷ trong khu rừng này bị nhốt quá lâu, oán khí không thể phát tiết mà bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một oán linh mạnh mẽ chiếm đoạt hết tất cả oan hồn, lệ quỷ khác.
Oán linh cường đại như vậy cũng không thể gọi là oán linh nữa, gọi nó là oán niệm Tu La thì hợp hơn.
Thế giới này sự hiểu biết về linh hồn không sâu, thậm chí Pháp Sư vong linh biết sử dụng linh hồn người chết cũng chỉ biết sơ sài.
Tiểu thụ lâm này rõ ràng đã có người động tay động chân, dùng một trận pháp Thanh Việt không rõ lắm, vây khốn đám oan hồn, lệ quỷ bên trong, làm nó không thể thoát khỏi khu rừng này.
Bất quá, loại trận pháp này Thanh Việt xem ra thì không đủ trình độ.
Vì thế trận pháp này chẳng những vây khốn oan hồn, lệ quỷ, còn làm tích tụ oán khí, tụ mà không thể tán, không ngừng gia tăng. Âm khí tụ tập làm sức mạnh của oán hồn, lệ quỷ ngày càng cường đại, oán khí gia tăng, oán hồn, lệ quỷ sẽ càng điên cuồng, tàn bạo. Nếu oan hồn, lệ quỷ phá nát trận pháp trói buộc nó, như vậy sẽ trở thành tai ương.
Hiện tại oán niệm Tu La đã cắn nuốt tất cả oan hồn, lệ quỷ đã đột ngột trở nên cường đại, trận pháp cấp thấp này không thể vây khốn được nó nữa.
Rốt cuộc nên quản, hay mặc kệ đây?
Nếu quản, với thực lực trước kia của mình nhất định không thành vấn đề, nhưng bây giờ mặc dù có sức mạnh cường đại, có thể hù dọa oán niệm Tu La kia, nhưng sức mạnh này không thể sử dụng được nhiều, nếu chọc nó nóng nảy, ai thu phục ai thật không xác định được.
Nếu mặc kệ, qua vài ngày nữa, thậm chí là ngay tối nay, oán niệm Tu La sẽ phát hiện trận pháp này không thể ngăn cản nỗi nó nữa, lúc đó nó sẽ chạy đi, hoàng cung gặp tai ương, phụ hoàng cũng phiền toái.
Làm sao bây giờ?
Thanh Việt nhìn tiểu thụ lâm, suy nghĩ, có lẽ…….
Âm khí, oán khí trong tiểu thụ lâm này quá nặng, sẽ gia tăng sức mạnh của oán niệm Tu la cùng dục vọng chém giết. Nhưng mà, nếu thiết kế một nơi để âm khí, oán khí phóng ra ngoài trận pháp, nếu vậy không bao lâu……..
Nhưng mà, oán niệm Tu La kia cũng không phải đầu gỗ, cho dù sợ hãi sức mạnh của mình cũng không thể trơ mắt nhìn mình phá hỏng địa bàn của nó đi?
Tuy có chút nguy hiểm, nhưng đây cũng là biện pháp nhanh nhất, ít nguy hiểm nhất, cứ thử thời vận đi.
Có chủ ý xong, Thanh Việt tiến vào tiểu thụ lâm.
Thanh Việt tiến vào tiểu thụ lâm không bao lâu, Hoàng Phủ Ngạo đã mang theo Kiệt Tây, Tạp Ân và đám người tiến tới trước khu rừng.
Tiểu đội thị vệ lúc trước Tạp Ân phái đi xem xét tung tích Thanh Việt, lúc này đã chạy tới đây.
“Tra xét thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, ti chức trên đường tra hỏi tất cả thị vệ trông coi, xác định tiểu điện hạ quả thực đã tới tiểu thụ lâm.”
“Việt nhi……..”
Hoàng Phủ Ngạo hiện tại cũng bất chấp phát hỏa, lập tức hạ lệnh.
“Mọi người chia làm bốn tổ, từ bốn hướng tiến vào tiểu thụ lâm, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Việt nhi, dùng pháo hoa làm tín hiệu.”
“Dạ, bệ hạ.”
Nghĩ tới đủ thứ tin đồn quỷ dị về tiểu thụ lâm này, cho dù là nam nhân ý chí kiên cường cũng có chút e sợ, nhưng làm một quân nhân, điều kiện hàng đầu là phục tùng, hơn nữa nhiều người như vậy, đám thị vệ lập tức theo lệnh tiến vào khu rừng.
Hoàng Phủ Ngạo theo sự hộ vệ của Kiệt Tây, tiến vào tiểu thụ lâm.
Tạp Ân thấy chủ tử mình đi vào, cũng xanh mét mặt mày, anh dũng theo sau.