“~~~bệ hạ~~~bệ hạ~~~”
Hoàng Phủ Ngạo mới đuổi bốn lão nhân đi, Tạp Ân đã thở hổn hển chạy tới.
“Bệ hạ, tiểu…. điện hạ…. ngài……”
“Rốt cuộc có chuyện gì, chậm rãi nói cho trẫm.”
“Dạ…….là thế này.”
Tạp Ân vội hít sâu vài cái.
“Hôm nay có người ở sân huấn luyện sau tiểu thụ lâm, phát hiện thi thể của hai thị vệ và một hầu gái, tiểu nhân phải đi xem xét, đám người đó chết thực thảm a, giống như thây khô vậy, tiểu nhân……..”
“Nói trọng điểm, cái đó và Việt nhi có quan hệ gì?”
Hoàng Phủ Ngạo đánh gảy Tạp Ân dài dòng.
“Dạ dạ dạ, trọng điểm là sau khi tiểu nhân trở về Bàn Long điện, tiểu điện hạ dùng ánh mắt rất kì quái vòng quanh người tiểu nhân vài vòng, sau đó hỏi tiểu nhân hôm nay đi đâu, làm chuyện gì. Tiểu nhân không rõ tiểu điện hạ muốn làm gì, liền kể lại nơi mình tới cùng chuyện đã phát sinh kể hết cho tiểu điện hạ. Tiểu nhân thấy tiểu điện hạ nghe xong cũng không có phản ứng gì, nên đi lấy một chén canh cho tiểu điện hạ, ai ngờ lúc tiểu nhân trở về, tiểu điện hạ đã không thấy tăm hơi.”
“Cái gì!”
Lúc này Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút nóng nảy.
“Việt nhi trước đến nay không thích uống canh, có phải lại trốn tới nơi nào không? Cho người tìm trong Bàn Long điện chưa?”
Hoàng Phủ Ngạo cố gắng để mình nghĩ theo hướng tốt một chút.
“Tìm rồi, trừ bỏ gian thư phòng này của bệ hạ, những nơi khác tiểu nhân đã bảo người hầu, tì nữ đi tìm, chính là không hề phát hiện tiểu điện hạ, tiểu nhân nghi rằng tiểu điện hạ có thể, có thể đi tới tiểu thụ lâm sau sân huấn luyện……..”
Nghĩ tới tử trạng của đám thây khô vô cùng kì quái kia, nhưng lại không thể truy ra nguyên nhân, Tạp Ân liền nổi da gà toàn thân.
“Vậy còn không mau cho người đi tìm!”
Nghĩ tới Thanh Việt có thể tới tiểu thụ lâm, Hoàng Phủ Ngạo cũng đứng ngồi không yên.
“Tiểu nhân đã cho một đội thị vệ đi thăm dò hành tung của tiểu điện hạ, xác định được hành tung sẽ lập tức trở về bẩm báo.”
Tạp Ân hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.
“Chính là, chính là, khu rừng kia tuy gọi là tiểu thụ lâm nhưng nó cũng không nhỏ a, hơn nữa bây giờ trời cũng sắp tối, nếu vào tiểu thụ lâm tìm tiểu điện hạ, không tới mấy giờ là không thể, tiểu thụ lâm kia lại quỷ quái như vậy, lỡ như……”
“Không có lỡ như! Mau đi thông tri Thống Lĩnh thị vệ——Kiệt Tây, bảo hắn dẫn người tới, cùng trẫm tới tiểu thụ lâm, một khi xác định Việt nhi tới đó, cho dù phải san khu rừng đó thành đất bằng, cũng phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra Việt nhi cho trẫm.”
“……….dạ bệ….. hạ……”
Tạp Ân vội vàng chạy đi thông tri Kiệt Tây, nghĩ tới Hoàng Phủ Ngạo nói phải ‘san khu rừng đó thành đất bằng’ liền sợ tới mức run rẩy.
Tin đồn về tiểu thụ lâm kia lan tràn trong cung đã lâu.
Tương truyền hai trăm năm trước, có một vị hoàng hậu Nam Việt tàn bạo, vì ghen tuông mà sau khi hoàng đế qua đời, 21 phi tử từng được hoàng đế sủng ái cùng với toàn bộ tì nữ, người hầu, nô lệ, tổng cộng hơn 300 người, toàn bộ đều bị tử hình trong tiểu thụ lâm, thi thể cũng chôn cất ở đó.
Không bao lâu sau, nơi này mọc lên hơn 300 cây con, mới đầu cũng không ai chú ý, nhưng những cây con này như được ăn thuốc kích thích, cơ hồ mọc nhanh như gió, không bao lâu sau đã thành một rừng cây nhỏ.
Mọi người trong cung đều cảm thấy quỷ dị.
Hoàng hậu kia cũng có chút sợ hãi, sai người đốn khu rừng nhỏ kia.
Chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra.
Đầu tiên là đám người tới chặt cây về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau có người phát hiện cả nhà đều chết, tử trạng vô cùng khủng bố, thân thể khô quắt, hệt như thây khô.
Sau đó, hoàng cung cũng bắt đầu có rất nhiều người chết, đều là vô duyên vô cớ tinh thần thất thường, điên điên khùng khùng mà tự sát mà chết.
Mọi người hoảng sợ phát hiện, người chết cùng với số cây bị chặt lại tương đương nhau. Chặt bao nhiêu cây, trong cung sẽ chết bấy nhiêu người, sau đó khu rừng kia lại mọc thêm bấy nhiêu cây con.
Sau đó không ai dám đi chặt cây nữa, thậm chí cũng không dám nhắc tới chuyện này.
Vị hoàng hậu kia sợ không nhẹ, sai người đi tìm Pháp Sư vong linh.
Nhưng mà sau khi Thần Ma đại chiến, hai nguyên tố quang và ám xuất hiện ít đến đáng thương, bởi vì nguyên tố quá ít ỏi, Pháp Sư ám, quang có được cấp bậc cũng rất hiếm. Pháp Sư vong linh là pháp sư hắc ám chuyển hóa, có yêu cầu cấp bật cực cao, vì thế trên khắp đại lục Pháp Sư vong linh đã hiếm tới mức dường như không còn.
Đợi rất lâu mà vẫn không tìm được Pháp Sư vong linh, vị hoàng hậu kia mỗi đêm gặp ác mộng mà trở nên điên điên khùng khùng, không ai biết nàng làm thế nào lại chạy tới tiểu thụ lâm, lúc cung nhân tìm được nàng thì chỉ còn một khối thi thể khô quắt, ngay cả diện mạo cũng không thấy rõ, nhóm cung nhân phải nhờ quần áo mới nhận diện được.
Sau đó rốt cuộc có người tìm được một vị Pháp Sư vong linh, nhưng vị Pháp Sư này nhìn tiểu thụ lâm xong, chỉ nói rất kì quái, hắn không có cách nào chỉ có thể bảo người ta trồng một ít cây xung quanh, tạo thành một ma trận phong ấn vong linh vây tiểu thụ lâm ở bên trong, cũng không ngừng dặn dò, đừng chạm vào đám cây này, ban đêm cũng không nên chạy tới tiểu thụ lâm.
………
Tuy là tin vịt không thể kiểm chứng, nhưng tiểu thụ thâm thỉnh thoảng lại phát hiện thi thể vài tì nữ, người hầu mất tích. Chuyện này làm rất nhiều người tin tưởng vào tin đồn đó.
Tạp Ân cũng tin, ít nhất tin rằng tiểu thụ lâm kia rất cổ quái, cho dù là ban ngày, Tạp Ân ở đó cũng cảm giác được lạnh lẽo quỷ dị. Bệ hạ rất có thể sẽ chạy vào tiểu thụ lâm đi, như vậy người hầu thϊế͙p͙ thân bên cạnh bệ hạ là mình cũng phải đi theo, giờ đã là buổi tối rồi a, ai biết nơi đó sẽ có cái gì xuất hiện, nghĩ vậy, mặt Tạp Ân tái mét.
Bất quá thần kinh của hắn cũng khá thô, không sợ.
Lúc Tạp Ân báo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạo chuyển đạt cho Kiệt Tây, hai mắt Kiệt Tây lập tức tỏa sáng, hưng phấn đến ầm ĩ.
Cái gì mà sớm đã muốn chạy tới đó nhìn một cái, nhìn xem có thật là có vong linh quấy phá hay không.
Cái gì mà muốn xem vong linh lợi hại hay vũ kĩ của Kiếm Thánh cao hơn.
Cái gì mà lo lắng, lỡ như là thật, hắn không muốn gây họa hại chết người khác nên luôn chịu đựng không qua tìm tòi một phen.
Tạp Ân bị tên ngu ngốc này chọc tới sắp điên mất rồi.
Cũng may Kiệt Tây cũng không phải chỉ biết kích động, rất nhanh đã mang theo nhân thủ chỉnh tề, kéo Đại Tổng Quản Tạp Ân dáng người như cơm nắm, hỏa tốc chạy tới.