Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 1 - Chương 13: Chất tử 1

Hoàng cung Đông Chích, Trục Nhật điện.
Trên long sàng hoa lệ khổng lồ, một thiếu niên trần trụi đang nằm, mái tóc đen thật dài óng mượt xõa tung, lót dưới làn da trắng noãn, tựa như được tạo thành từ bạch ngọc. Cơ thể thiếu niên run rẩy khe khẽ, không biết vì thời tiết lạnh lẽo hay vì sợ hãi.


Ngồi bên cạnh thiếu niên là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục màu tím. Mái tóc vàng óng mượt, đôi mắt xanh biếc, nam tử này thoạt nhìn có cảm giác đẹp đẽ quý giá mà thanh dật, đây chính là hoàng đế Đông Chích—— Đông Ly Trần.


Ngón tay thon dài của Đông Ly Trần thưởng thức mái tóc dài của thiếu niên, tay kia thì nhẹ nhàng lướt theo mi, mắt, mũi, cánh môi, ánh mắt ngày thường luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ phút này tràn ngập ôn nhu, như trước mặt mình chính là trân bảo vô giá.


“Giống, thực sự rất giống, tóc đen, mắt đen, ngay cả lông mi, cái mũi, cánh môi đều có phần tương tự. Ha hả, trẫm đã quên mất, cơ thể ngươi chảy dòng máu của y, lớn lên giống y cũng là chuyện bình thường.”


Theo khoảng cách ngày càng gần của Đông Ly Trần, thiếu niên càng run rẩy nhiều hơn, hàng mi thật dày cũng không thể che dấu ánh mắt đen láy tràn ngập sợ hãi.


Thấy ánh mắt sợ hãi của thiếu niên, gương mặt tuấn dật của Đông Ly Trần hiện lên một mạt cười tà ác, kéo cậu tới trước mặt, một ngụm hung hăng cắn lên vai thiếu niên.


Thiếu niên ăn đau, cũng không dám kêu ra tiếng, bởi vì theo những gì đã trải qua cậu hiểu được, trước mặt nam nhân này, cầu xin tha thứ, khóc lóc, thậm chí là hơi biểu hiện nhút nhát một chút sẽ càng bị tra tấn kinh khủng hơn.


Đông Ly Trần cắn một ngụm vẫn chưa hết giận, lại một ngụm cắn lên cổ thiếu niên, cắn tới chảy ra máu mới thả cậu lại xuống giường. Hai tay thiếu niên nắm chặt chăn đơn, không dám biểu hiện ra thống khổ cùng sợ hãi.


“Vì cái gì sợ hãi? Không được dùng ánh mắt tương tự như y mà làm ra vẻ mặt hoảng sợ này! Y tới giờ không hề biết sợ, năm ấy bị người ta đưa tới Đông Chích làm chất tử, y cũng giống như ngươi, chỉ có 13 tuổi. Đại điện có rất nhiều người, chỉ có mình y cô độc đứng ở chính giữa, không chút khϊế͙p͙ đảm, ngẩng cao đầu, bước vào trong trong khí thế cao cao tại thượng, giống như tất cả chúng ta đều phải phủ phục dưới chân y. Ánh mắt như vậy, cả đời ta cũng không quên. Cho dù sau đó bị người ta lăng nhục, đánh đập, y cũng chưa bao giờ khóc, cũng không khuất phục.”


Nghĩ tới người kia Đông Ly Trần lại bùng lên cơn giận dữ, đột nhiên bóp cổ thiếu niên.
“Rõ ràng là máu huyết của y, vì cái gì lại không giống!”


Thiếu niên vô lực giãy dụa, muốn sống sót, hô hấp ngày càng khó khăn, cậu cảm thấy có lẽ như vậy chết đi cũng không tồi. Ngay lúc thiếu niên nghĩ rằng mình sắp chết, Đông Ly Trần lại buông lỏng tay đang bóp chặt cổ cậu, lại giống như lúc đầu ôn nhu vuốt ve, ôn nhu thì thầm.


“Nếu y giống như ngươi thì thật tốt, nếu y nghe lời như ngươi thì thật tốt biết bao!”


Đông Ly Trần cúi đầu, bắt đầu hôn tóc thiếu niên, ánh mắt, cái mũi, cánh môi, càng ngày càng điên cuồng, nụ hôn biến thành gặm cắn, vuốt ve thành chà đạp, giống như một con dã thú đói khát, bất cứ lúc nào cũng có thể xé toạc con mồi. Thiếu niên chỉ có thể nhắm mắt lại, bất lực thừa nhận.


“Bệ hạ, thái tử điện hạ có chuyện quan trọng, cầu kiến.”
Người hầu quỳ gối ngoài cửa bẩm báo, trong thời gian này, địa điểm này, có chút đột ngột.
“Ác? Nó thật biến chọn thời cơ, đúng là rất có ý tứ. Được rồi, bảo nó tới nội điện hầu đi.”
“Dạ, bệ hạ.”


Đông Ly Trần đứng dậy chỉnh lí quần áo, áp sát bên tai thiếu niên nhẹ giọng nói.
“Trẫm ra ngoài xem thử, đứa con của trẫm lại có chủ ý cứu ngươi, ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ trẫm về.”


Lời nói của Đông Ly Trần làm trái tim thiếu niên siết chặt, tuy cố gắng làm ra vẻ không có việc gì, nhưng cơ thể không khống chế được mà run rẩy đang tiết lộ bí mật của cậu.
Đông Ly Trần lại hung hăng cắn lên môi thiếu niên một chút mới rời đi.


Chờ nam tử rời khỏi tẩm điện, thiếu niên mới hé mở đôi mắt vì nhiễm đầy nước mắt mà trở nên trong suốt, cuộn mình, cúi đầu nức nở.
Bên trong nội điện.
Một thiếu niên 15, 16 tuổi, có chút nôn nóng tiêu sái đi tới.


Người này chính là thái tử Đông Chích—— Đông Mộc Vân. Đông Mộc Vân giống hệt phụ hoàng hắn, tóc vàng và đôi mắt xanh biếc. Bất quá, ánh mắt hắn không lạnh lẽo như phụ hoàng, có màu ngọc bích nhàn nhạt, tinh thuần như hai viên ngọc mắt mèo không hề có tạp chất, làm người ta có cảm giác đáng yêu lại thân thiết.


“Mộc Vân có chuyện gì, trẫm đã muốn ngủ rồi còn la hét muốn gặp trẫm.”
Đông Ly Trần không muốn nói nhiều, vào nội điện liền trực tiếp hỏi, dựa người ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn không ra cảm xúc.
“Nhi thần…… bái kiến phụ…. hoàng.”


Đông Ly Trần không để Đông Mộc Vân có chút cơ hội nào để bình tĩnh, giọng điệu như vậy làm hắn càng khẩn trương hơn.
“Dạ….. là như vầy, lần này…….. tam đại học viện tỉ thí ma vũ, chỉ còn một tháng sẽ….. cử thành ở nước ta, nhi thần…….”


“Chuyện này sao? Không phải trẫm đã giao cho ngươi xử lý sao?”
Đông Ly Trần hiển nhiên không có hứng thú với đề tài này, xem ra đứa con này không tìm được cái cớ nào thú vị.
“Là vầy, bởi vì mỗi lần tỷ thí….. các nước khác đều có quốc vương tới xem, nhi thần……..”


“Nếu ngươi hỏi trẫm, học viện nên tỉ thí thế nào, tiếp đãi các quốc vương ra sao thì trực tiếp đi tìm thừa tướng thương nghị, trẫm không muốn nói tới việc này, được rồi, trẫm có chút mệt mỏi, ngươi trở về đi.”


Đông Mộc Vân thấy phụ hoàng quay người muốn về nội điện, dưới tình thế cấp bách cũng không tìm biện pháp nữa, trực tiếp nắm lấy ống tay áo Đông Ly Trần, quỳ xuống đất. Vừa khéo một cái kéo này phát hiện trên ống tay áo Đông Ly Trần nhiễm nhiều vết máu. Vết máu này….. vết máu…… Đông Mộc Vân cảm thấy đầu óc mình ong ong, lúc này cũng quên bén đi nỗi khϊế͙p͙ đảm khi đối mặt với phụ hoàng.


“Phụ hoàng, cầu xin ngài tha cho Minh Khê đi! Cậu ta vẫn còn bệnh, phụ hoàng cầu ngài!”
“……….”
Thấy Đông Ly Trần không nói gì, Đông Mộc Vân lại vội vàng mở miệng.
“Phụ hoàng, Minh Khê mặc dù nói thế nào cũng là hoàng tử Nam Việt, ngài không thể đối xử với cậu ta như vậy!”


“Hừ, bất quá chỉ là một tên chất tử từ Nam Việt mà thôi.”
“Tuy nói là chất tử, nhưng chúng ta cũng có chất tử ở Nam Việt, chúng ta đối xử với chất tử Nam Việt như vậy, lỡ như họ biết, chất tử của chúng ta cũng sẽ……”


“Không phải ngươi đi thì khẩn trương cái gì, nếu bị đưa đi làm chất tử, vĩnh viễn không thể quay về, sinh lão bệnh tử với quốc gia mình không còn liên quan.”
“Ai nói không thể quay về! Hoàng đế Nam Việt hiện tại không phải…….”


Đông Mộc Vân vội vàng nói mà không suy nghĩ, hoàn toàn quên mất đây là cấm kị của Đông Ly Trần, còn chưa nói hết đã bị Đông Ly Trần đá một cước văng ra xa.
“Cút.”
Bỏ lại một chữ này, Đông Ly Trần không hề quay đầu lại bỏ đi.


Cổ họng tanh mùi máu, lục phủ ngũ tạng đau đớn, nhớ tới ánh mắt âm trầm của phụ hoàng khi nãy, Đông Mộc Vân rùng mình. Làm sao bây giờ? Hắn vốn định cầu tình cho Minh Khê, hiện tại lại càng hỏng bét hơn nữa. Hắn chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng nhất định lại dồn hết tức giận lên người Minh Khê! Làm sao bây giờ? Hắn thực vô dụng, rõ ràng muốn bảo hộ Minh Khê, chính là hiện tại……..


“Phụ hoàng, cậu ta không phải người kia! Cho dù bắt ép thế nào cậu ta cũng không thể trở thành người kia được!!! Phụ hoàng………”
“Phụ hoàng, tha cho cậu ta đi!”
“Cậu ta vẫn còn đang bệnh!!!”
“Minh Khê…… thực xin lỗi, ta thật vô dụng…….”
“Đều là lỗi của ta, Minh Khê…….”


Nội điện trống rỗng, chỉ còn một mình Đông Mộc Vân quỳ rạp trên mặt đất, bất lực bi thương.