Tắm rửa xong, Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt về tẩm cung, cơ thể Thanh Việt vẫn còn chưa khang phục, Hoàng Phủ Ngạo chỉ cho phép bé nằm trên giường, lệnh Thu Thủy, Xuân Cạnh theo phân phó của y sư chuẩn bị chút cháo và điểm tâm, sau đó đi vào thư vòng bên cạnh.
Trong thư phòng, Tạp Ân đã phụng trà tốt, chờ ở đó.
“Bệ hạ.”
“Tạp Ân, tra thế nào rồi?”
Hoàng Phủ Ngạo ngồi trên nhuyễn tháp, nhấp một ngụm trà hỏi.
“Bẩm bệ hạ, căn cứ theo tin tức của nhóm ẩn vệ, Ngũ điện hạ vừa sinh ra đã ở trong một tiểu viện nhỏ phía sau Hoa Chiếu cung, không được phép bước ra đó một bước. Trước lúc một tuổi còn có một tì nữ chăm sóc, sau một tuổi thì không thấy người đặt chân tới tiểu viện nữa, cứ cách hai ngày sẽ có người mang tới chút nước cùng thức ăn.”
Tạp Ân ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo không có biến hóa gì mới tiếp tục nói.
“Lần này, suốt 7 ngày không có ai đem nước và thức ăn tới cho Ngũ điện hạ, đại khái là vì quá đói nên Ngũ điện hạ mới chạy ra ngoài.”
Ngón tay Hoàng Phủ Ngạo gõ nhịp lên bàn, thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Tạp Ân từ nhỏ đã theo hầu Hoàng Phủ Ngạo hiểu rỏ, đó là dấu hiệu bệ hạ tức giận, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng!
Tạp Ân cảm giác rất đúng, hiện tại Hoàng Phủ Ngạo rất tức giận, y không thích con nít vì thế rất ít khi hỏi tới những đứa con của mình, bất quá không hỏi tới không có nghĩa là đứa con của mình có thể bị người ta tùy ý ngược đãi!
“Bệ hạ, chúng ta có cần…….”
Tạp Ân học theo đám cường đạo làm động tác cắt cổ.
“Hừ…… đã lớn rồi sao không có tiền đồ như vậy?”
“A?”
Tạp Ân còn tưởng mình có thể đoán được ý của bệ hạ.
“Trực tiếp giết đi không có ý nghĩa, lưu lại chậm rãi ngoạn không phải tốt hơn sao? Chọc giận trẫm thì phải dùng cả đời để giác ngộ.”
Ngữ khí của Hoàng Phủ Ngạo thực bình tĩnh, Tạp Ân nghe thấy lại lạnh run, xem ra chênh lệch của hắn và bệ hạ vẫn còn rất xa xôi!
Nghe xong báo cáo của Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo bắt đầu đọc báo cáo lãnh chúa các vùng gửi tới. Năm nay Nam Việt gặp đại tuyết trăm năm mới có, rất nhiều nơi không may bị tai nạn, một mớ vấn đề chờ hoàng đế bệ hạ định đoạt.
Hoàng Phủ Ngạo nhìn chằm chằm đống báo cáo chất chồng trên bàn nhíu mi.
“Tạp Ân, số này đều dâng lên cho trẫm xem?”
“Đúng vậy, bệ hạ.”
“Tạp Ân, chồng này đưa qua chỗ Thừa Tướng, chồng này đưa tới Đại Thần Tài Vụ, này đưa tới chỗ Nguyên Soái…..”
Không tới một phút, trên bàn Hoàng Phủ Ngạo chỉ còn một xấp nhỏ.
“Bệ hạ…… này?”
“Mau đi, đem cho mấy lão già kia xử lý, việc gì trẫm cũng làm thì bọn họ làm cái gì?”
“Dạ, bệ hạ!”
Tạp Ân thực bất đắc dĩ a!
Chuyển giao hết phần lớn văn kiện, Hoàng Phủ Ngạo rất nhanh xử lý hết số còn lại.
“Tạp Ân, cùng trẫm đi dạo một chút.”
“Dạ, bệ hạ, bệ hạ muốn đi đâu?”
“Ha hả, đi xem thử Cẩn phi có phát hiện mình đánh mất đứa con không.”
“Dạ, bệ hạ!”
Tạp Ân hưng phấn, bắt đầu tưởng tượng tới cảnh Cẩn phi nương nương thanh lệ thoát tục như cốc u lan xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ, kích động không biết làm sao.
Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo đến đó, gương mặt Cẩn phi chỉ có dịu ngoan, cung kính, vui mừng, thấp giọng nỉ non, mỉm cười yếu ớt, cùng Hoàng Phủ Ngạo nghe ca thưởng vũ, dùng bữa, nói chuyện, mãi đến lúc Hoàng Phủ Ngạo rời đi cũng không xuất hiện tình cảnh trong ảo tưởng của Tạp Ân. Ảo tưởng vốn cũng chỉ là ảo tưởng, chuyện này làm Tạp Ân thực buồn bực, có lẽ Cẩn phi vẫn chưa biết, hoặc tâm lí của nàng quá tốt, dù sao thì không nhìn được chút manh mối nào từ mặt Cẩn phi, Tạp Ân cảm thấy, với chỉ số thông minh của mình nhất định không thể làm vậy được.
Lúc trở về Bàn Long điện, sắc trời đã muộn, Thanh Việt đã sớm ngủ, Hoàng Phủ Ngạo sợ đánh thức bé nên bảo nhóm tì nữ ra lui ra hết không cần hầu hạ, y nhẹ nhàng tẩy trừ sơ một lượt rồi thay quần áo.
Kỳ thực, Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào nội điện thì Thanh Việt liền tỉnh giấc, bé không có khả năng ở nơi không quen thuộc hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Hoàng Phủ Ngạo mới đi tới bên giường đã phát hiện bé con vốn đang ngủ say, lúc này lại đang mở to ánh mắt thanh lương, hoàn toàn không có một tia buồn ngủ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia tựa như một con sói con muốn bảo vệ lãnh địa của mình.
“Ha hả………… bé con.”
Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng của bé chọc cười, không chút khách khí kéo bé ra khỏi ổ chăn, ôm vào lòng mình, bàn tay to chà đạp mái tóc bạch kim mềm mượt của Thanh Việt.
“Bé con, ngươi phải hiểu rõ, gian phòng này là của phụ hoàng, giường này cũng là của phụ hoàng, nếu không cho phụ hoàng ngủ, phụ hoàng kêu người quăng ngươi ra ngoài ngủ trên tuyết.”
Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp uy hϊế͙p͙.
Thanh Việt nhìn Hoàng Phủ Ngạo, lại sờ sờ giường lớn mềm mại, nhìn nhìn căn phòng xinh đẹp ấm áp, cuối cùng quyết tâm kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo, gật gật đầu.
“Ha hả…… đúng là bé ngoan.”
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, nhanh chóng chui vào ổ chăn, hôn mạnh trên trán Thanh Việt một cái.
“Bé con, nói chuyện đi, kêu một tiếng phụ hoàng nào.”
“……..”
“Ngươi có thể nói, đừng khẩn trương.”
“……..”
“Tiếng phụ hoàng rất đơn giản.”
“Phụ…… hoàng……….”
Âm thanh Thanh Việt có chút khàn khàn, bất ổn, đại khái vì rất lâu rồi bé không nói chuyện, bất quá âm tự rất rõ ràng, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại làm Hoàng Phủ Ngạo nghe tới tâm cũng ngứa ngáy.
“Ngoan, kêu lại một tiếng.”
“Phụ hoàng.”
“Thực ngoan!”
………