Mục Mộc ngồi xuống bàn ăn lại nhìn Đầu Gỗ đang ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, lúc này trời đã vào thu, Đầu Gỗ ăn mặc mỏng manh ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhưng giống như không hề gì.
” Mông của con có bị lạnh không? “. Mục Mộc nhỏ giọng hỏi Lạc Tang, rõ ràng thằng nhỏ vẫn mặc quần yếm.
” Năng lực chịu lạnh của thú nhân rất tốt “. Lạc Tang giải thích.
” Lỡ bị cảm lạnh thì sao? “. Mục Mộc không khỏi có chút lo lắng.
” Vậy chứng tỏ thể chất của nó không đủ mạnh, cần phải rèn luyện nhiều hơn “. Lạc Tang nghiêm mặt nói.
Mục Mộc không còn gì để nói, xem ra hắn không thể dùng phương pháp nuôi con ở trên trái đất để nuôi nấng đứa bé thú nhân, lại nói, hắn cũng chưa từng nuôi đứa con nào đâu.
Mục Mộc vươn tay sờ bụng của mình, nghĩ đến không lâu sau nữa hắn sẽ phải nuôi ba đứa con thì vẻ mặt hắn lại trầm xuống, nhất thời cảm thấy áp lực quá lớn.
Văn Sâm Đặc Tư bưng thức ăn để lên bàn, bắt chuyện với Mục Mộc: ” Con ăn trước đi, cha lại xào thêm hai dĩa rau nữa “.
” Con vẫn chưa đói, chờ cho chú và Hi Nhĩ trở về thì cùng ăn luôn “. Mục Mộc vừa dứt lời, Hi Nhĩ ra ngoài làm nghề y liền chạy vào.
” Sư phụ! Con nghe nói Lạc Tang và Mục Mộc… “. Hi Nhĩ dừng lại, bởi vì cậu ta thấy Lạc Tang và Mục Mộc đang ngồi ở bàn ăn, cậu ta không khỏi có chút xấu hổ, lấy tay chải vuốt lại mái tóc của mình vì chạy về mà trở nên rối, cùng hai người chào hỏi: ” Hai người đã về rồi “.
” Ừm “. Mục Mộc nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lúc này Hi Nhĩ thấy được cái bụng phình to của Mục Mộc thì cậu ta không khỏi sững sờ, sau đó gắng gượng nở nụ cười: ” Anh lại mang thai à “.
” Ừm “. Mục Mộc hơi cảm thấy không được tự nhiên, lúc trước hắn dứt khoát rời đi, bây giờ lại vác bụng lớn trở về, quả thực là tự đánh vào mặt của mình.
” Hi Nhĩ, Hi Nhĩ “. Tiếng trẻ con mềm mại đột nhiên vang lên, Mục Mộc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tay Đầu Gỗ cầm lấy một khối gỗ liền vung vẫy hướng Hi Nhĩ: ” Bế! “.
” Đã biết đi rồi còn muốn chú bế, xấu hổ xấu hổ “. Hi Nhĩ trêu chọc Đầu Gỗ nhưng vẫn đi tới gần nó rồi cúi xuống, vẻ mặt nhu hòa bế Đầu Gỗ vào trong ngực.
” Hi Nhĩ, thơm “. Đầu Gỗ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực của Hi Nhĩ, cọ tới cọ lui, hiển nhiên rất thích cậu ta.
Nhìn thấy bầu không khí hài hòa giữa hai người, trong lòng Mục Mộc nhất thời cảm giác khó chịu, Đầu Gỗ là đứa con mình sinh ra nhưng lại xa lạ với mình không nói, còn thân thiết với ” tình địch ” của mình nữa chứ, thật sự mỉa mai làm sao.
Nhưng đây đều là do chính hắn tạo thành. Mục Mộc cúi đầu uống trà, cảm thấy nước trà này đắng vô cùng.
Không lâu lắm thì Lạc Lâm cũng về tới, một đám người ngồi xung quanh bàn ăn cơm, bởi vì buổi chiều Đầu Gỗ mới ăn hết một chén cháo thịt to, cho nên lúc này chỉ ăn quả sữa nhưng lại ngồi ở trên đùi Hi Nhĩ mà ăn.
Đầu Gỗ xem như là được Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ cùng nuôi, tuy rằng Lạc Lâm cũng thường hay ẵm nó nhưng ở phương diện nuôi nấng đứa bé thì chắc chắn là không bằng hai người họ.
Mục Mộc vùi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói, Lạc Tang đang thảo luận chuyện quái vật biển với Lạc Lâm, chờ hai người nói xong rồi, Lạc Lâm là chủ nhân một gia đình mới trầm ổn nhìn về phía Mục Mộc, hỏi hắn: ” Mục Mộc, con tìm được người nhà của mình rồi sao? “.
” Không có… quên đường “. Mục Mộc buồn rầu nói, sau đó nói cho Lạc Lâm biết dự định của mình: ” Con và Lạc Tang đã kết bạn lại rồi, sau này sẽ ở sống trong bộ lạc “.
Tại thời điểm Mục Mộc bảo Lạc Tang quỳ xuống cùng mình đồng thời vái lạy ông bà nội ở trong bức ảnh, hắn cũng đã coi Lạc Tang là bạn lữ cả đời của mình nhưng bởi vì hắn không nói với Lạc Tang nên Lạc Tang mới vừa nghe được liền nhất thời kinh ngạc.
” Chúng ta đã kết bạn? “. Lạc Tang nhìn Mục Mộc, có chút sững sờ.
Mục Mộc liếc nhìn y một cái: ” Em không phải bảo anh quỳ lạy ông bà nội của em sao? “.
Lạc Tang bỗng nhiên bừng tỉnh, giờ mới hiểu được ý nghĩa của buổi tối hôm ấy khi Mục Mộc bảo y quỳ xuống, nghĩ thầm vậy đó chắc là nghi thức kết bạn ở quê hương Mục Mộc rồi, vì vậy liền mỉm cười: ” Thế thì sau này phải quan tâm nhiều hơn, bạn lữ của tôi “.
Bởi vì tâm tình Mục Mộc không phải rất tốt, thế nên lãnh đạm nhàn nhạt ” ừ ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Lạc Tang bị hắn lạnh nhạt cũng không thèm để ý, y nhìn Đầu Gỗ đang ngồi ở trên đùi Hi Nhĩ.
” Nếu con và Mục Mộc đã kết bạn lại thế thì Đầu Gỗ phải ở cùng với chúng con “. Lạc Tang đề nghị, y biết rõ lý do làm cho tâm tình Mục Mộc không vui, đơn giản là Đầu Gỗ không xa lạ người cha ruột là hắn mà lại coi Hi Nhĩ là cha.
Đối với đề nghị này, Lạc Lâm bày tỏ ý tán thành, còn Hi Nhĩ và Văn Sâm Đặc Tư lại lo lắng, chỉ vì Mục Mộc từng có tiền án ” ngược đãi trẻ em “, với lại hắn cũng thực sự không giống là người biết chăm con.
Mục Mộc có chút khẩn trương, hắn là muốn bắt Đầu Gỗ về, thế nhưng hắn không có sức, cho nên Lạc Tang có thể chủ động mở miệng thực là sự giúp sức rất lớn cho hắn.
Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ hai mặt nhìn nhau, là hai người đã nuôi nấng Đầu Gỗ, bọn họ không thể dễ dàng đồng ý được, chỉ lo Đầu Gỗ ở cùng Mục Mộc sẽ gặp phải oan ức nhưng dù sao Đầu Gỗ cũng là con của Mục Mộc và Lạc Tang, bọn họ cũng không thể giữ lấy mà không trả.
Suy nghĩ một lát, Văn Sâm Đặc Tư nghiêm túc nói: ” Chuyện này nên suy xét kỹ càng lại đã, thứ nhất Đầu Gỗ không hề quen thuộc hai con, ngay lập tức để cho thằng bé sống với các con sẽ khiến cho thằng bé bất an cùng không quen, thứ hai, Lạc Tang còn phải hỗ trợ bộ lạc tiêu diệt quái vật biển, mà Mục Mộc cũng đang mang thai, hai người các con không thể nào chăm sóc tốt cho thằng bé được, cho nên, ít nhất chờ đến khi Mục Mộc sinh con xong, Đầu Gỗ cũng quen biết các con, cha mới suy xét đến việc cho Đầu Gỗ trở về với các con “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong liền ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy không ổn lắm, vì vậy nói bổ sung: ” Cha còn muốn xem biểu hiện của Mục Mộc, cha sẽ không giao thằng bé cho một người sẽ tùy tiện đánh chửi nó “.
Mục Mộc nghe thấy những lời này liền cảm thấy vô cùng đau đớn, tính tình xấu của hắn đã nổi tiếng ở trong bộ lạc, mà khi hắn tức giận liền muốn ra tay đánh người cũng là sự thật, hắn không trách Văn Sâm Đặc Tư không chịu đem đứa con trả lại cho hắn, ai bảo biểu hiện trước kia của hắn lại tồi tệ như vậy?
Xem ra tại trong mắt của Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ thì hắn là người đàn ông vũ phu đây. Mục Mộc rầu rĩ không vui cúi đầu nhìn chén cơm trước mắt, không có khẩu vị, hắn không khỏi nghĩ tới ba hắn, ba hắn là người vũ phu vô cùng, Mẹ của Mục Mộc chính là không nổi tính tình của ông ấy nên mới chạy mất và khi còn bé Mục Mộc cũng không ít lần bị ba mình đánh, chờ sau khi Mục Mộc lớn lên có nắm tay cứng, liền biến thành đánh nhau với ba mình.
Mục Mộc hận nhất người ba như vậy, lại không nghĩ rằng hắn bây giờ cũng trở thành người như vậy, nếu như không có ông bà nội của hắn thì Mục Mộc cảm thấy chính mình thật sự sẽ biến thành một tên khốn kiếp.
Mục Mộc đã không còn một chút tự tin nào, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không thích hợp nuôi nấng con cái, e rằng phải để Đầu Gỗ ở cùng với Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm mới là chính xác.
Mục Mộc rơi vào tận cùng của sự bi quan, thậm chí cũng muốn giao ba thằng nhóc con sắp chào đời cho Văn Sâm Đặc Tư nuôi nấng, miễn cho chúng nó đụng phải một kẻ ác độc như hắn, sẽ khiến cho tuổi thơ và cuộc sống bị hủy hoại.
” Con… Con đi nhà vệ sinh “. Mục Mộc không muốn để cho Văn Sâm Đặc Tư bọn họ nhìn thấy được sự suy sụp của bản thân, vì vậy từ đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đi đến nhà vệ sinh, chờ đóng cửa lại mới chán nản đứng dựa vào tường.
Mục Mộc ngẩn người ở trong nhà vệ sinh rất lâu, không ngừng thở dài, lúc này cửa nhà vệ sinh bị gõ vang, giọng nói của Lạc Tang truyền đến: ” Mục Mộc, em có khỏe không? “.
Mục Mộc nỗ lực bình ổn lại tâm tình, sau đó mở cửa, hắn giả vờ bình tĩnh đi ra: ” Em chỉ là ở trong nhà vệ sinh hơi lâu một chút, vậy mà anh lại tới tìm em sao? Cha anh bọn họ thấy còn tưởng rằng em khác người đó “.
Lạc Tang nhìn chằm chằm Mục Mộc một lúc, nhẹ nhàng đẩy hắn trở về trong nhà vệ sinh, sau đó chính mình cũng đi vào, đóng cửa lại.
” Trong lòng khó chịu cũng đừng chịu đựng “. Lạc Tang nâng mặt Mục Mộc lên, ôn hòa nói: ” Nơi này không ai, muốn khóc liền khóc đi “.
” Khóc? Em vì sao phải khóc chứ? “. Mục Mộc cười gằn, vốn cũng không cảm thấy uất ức nhưng bị Lạc Tang nói ra như thế, còn thật sự cảm thấy thật sâu trong cuống họng trào lên chua xót, hắn nhanh chóng lấy tay lau mắt, gượng cười nói: ” Em nghĩ kỹ, cảm thấy Đầu Gỗ đi theo cha và phụ thân anh tốt vô cùng, tính tình của em thất thường, lại không có bản lãnh gì, còn chưa từng chăm sóc con nít, thậm chí ngay cả làm cơm cũng nấu không ngon bằng anh cho nên người như em vẫn là không nên nuôi nấng con cái thì tốt hơn “.
” Nói bậy “. Lạc Tang hôn lên trán Mục Mộc một cái, an ủi hắn: ” Em sẽ là một người cha rất tốt “.
” Em… Em không tự tin lắm “. Mục Mộc rốt cục chịu để lộ ra bất an của mình: ” Em sợ em sẽ trở thành người cha giống như ba của em vậy! “.
Lạc Tang không hiểu cái gì là ” ba em “, y chỉ an ủi: ” Sẽ không đâu, em chớ suy nghĩ quá nhiều, anh cũng chưa từng nuôi nấng đứa trẻ nào sao? Chúng ta cùng học, cùng nuôi nấng, có được hay không? “.
Mục Mộc nhìn Lạc Tang ở tại trước mắt, trầm mặc, cuối ý nghĩ cùng y muốn chính mình nuôi nấng con cái chiếm thượng phong, lúc này mới gật đầu: ” Được, chúng ta cùng học, cùng nuôi nấng “.
” Ừm “. Lạc Tang lộ ra mỉm cười, Mục Mộc có phần tâm này, cũng đã nói rõ hắn có quan tâm đến con cái của bọn họ, điều này làm cho y thật cao hứng.
Hai người liền ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới trở lại nhà bếp, bởi vì Mục Mộc rời khỏi khiến cho bầu không khí trở nên bế tắc.
Mục Mộc không còn khẩu vị nên hắn thẳng thắn không ăn, nghĩ đến quyết định tự mình nuôi nấng con cái của bản thân, liền mặt dày nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Con đồng ý với quyết định vừa nãy của chú, nếu như biểu hiện của con tốt… Xin hãy giao Đầu Gỗ lại cho con nuôi nấng! “.
Văn Sâm Đặc Tư cũng không phải là người khó nói chuyện, huống chi ông không bao giờ làm những việc khiến cho Lạc Tang khổ sở, nếu Mục Mộc đã lên tiếng, như vậy ông liền cho hắn một bậc thang xuống.
” Được “. Văn Sâm Đặc Tư gật đầu, sau đó nhắc nhở Mục Mộc: ” Con đã kết bạn lại với Lạc Tang rồi, còn định tiếp tục gọi cha là ‘ chú ‘ sao? “.
Mục Mộc bối rối, sau đó mặt có chút đỏ, quẫn bách đối mặt với bố vợ và ” mẹ vợ “, hắn bỏ bớt một phen tâm lý làm công tác chuẩn bị, lúc này mới lấy hết can đảm của người đàn ông, đối với Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm rất cung kính kêu lên: ” Cha, phụ thân “.
” Được “. Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư đều lộ ra mỉm cười, bây giờ Mục Mộc đã chịu gọi bọn họ là ” cha ” và ” phụ thân “, có thể thấy được hắn là thật tâm thật ý muốn sống cùng Lạc Tang đến hết đời.
Hi Nhĩ ngồi ở một bên trông thấy cảnh này thì tâm tư hơi xúc động, còn có thoải mái, cậu ta nghĩ sau này cậu ta có thể thả Lạc Tang xuống được rồi, ” Đầu Gỗ, đây là cha và phụ thân của con nha “. Hi Nhĩ đùa với Đầu Gỗ đang ngồi ở trong ngực, sau đó bế nó đưa cho Mục Mộc nhưng nhìn thấy bụng to của Mục Mộc liền xoay qua đem Đầu Gỗ giao cho Lạc Tang.
Đầu Gỗ thật ngoan ngoãn, tuy rằng rơi vào một vòng ôm mà hắn chưa quen thuộc nhưng cũng không có vặn vẹo giãy dụa, trái lại hướng Lạc Tang kêu lên: ” Chú “.
Đầu Gỗ chỉ có thể nói một vài từ nên đối với người không quen thuộc toàn bộ kêu là chú.
” Ta là phụ thân của con “. Lạc Tang nhìn khuôn mặt nhỏ của Đầu Gỗ giống y đúc Mục Mộc thì trong lòng thích thú vô cùng, không nhịn được đưa tay xoa nắn khuôn mặt tròn vo của nó.
” Phụ thân? “. Đầu Gỗ cũng không hiểu lắm, này đối với nó thì chỉ là một từ mới.
” Ừ, phụ thân “. Lạc Tang nói xong xoay Đầu Gỗ lại làm cho nó nhìn về phía Mục Mộc, dạy hắn nói: ” Đây là cha “.
” Cha “. Đầu Gỗ ngoan ngoãn nói theo, sau đó tròng mắt màu vàng sậm trong veo như nước rơi xuống bụng to của Mục Mộc lớn, lộ vẻ thật tò mò.
Nó vẫn là lần đầu nhìn thấy người có bụng to như vậy.
” Đây là em trai “. Lạc Tang mỉm cười, cầm lấy tay nhỏ Đầu Gỗ làm cho nó chạm vào bụng Mục Mộc, Mục Mộc không khỏi cứng đờ thân thể, chỉ nghe Lạc Tang tiếp tục nói: ” Trong này có em trai của con, có ba đứa em trai lận nha “.
” Ba đứa?! “. Người ở chỗ này trong nháy mắt bị chấn kinh rồi.