Lạc Tang làm thùng tắm rất lớn, là có chứa được hai người, Mục Mộc đã quen tắm chung với y nên đối với chuyện này cũng không có ý gì, chẳng qua là khi Lạc Tang đang chà lưng hắn thì liền cứng.
Lạc Tang luôn cứng lên khi nhìn Mục Mộc trần truồng, Mục Mộc cảm thấy thân thể của mình có thể chịu đựng được thì sẽ để cho Lạc Tang sung sướng, còn cảm thấy mệt mỏi thì sẽ không thèm quan tâm tới y, thế nhưng hiện tại hắn hiển nhiên là ở tình trạng không thể thừa nhận.
Thuốc mỡ của Văn Sâm Đặc Tư rất hiệu quả, phía dưới của Mục Mộc đã khôi phục rất nhanh nhưng khoảng cách từ khôi phục đến trạng thái có thể lăn giường còn phải cần thêm một khoảng thời gian tu dưỡng nữa, nhưng nghĩ đến ngày mai chính mình sẽ lén chạy đi thì Mục Mộc lại muốn ôn tồn một hồi cuối cùng với Lạc Tang.
Người yêu duy nhất trong kiếp này của hắn.
Mục Mộc xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng đối mặt với Lạc Tang ngồi trên bắp đùi của y, sau đó duỗi tay nắm chặt cự vật tà ác kia của Lạc Tang.
Lạc Tang sửng sốt, kinh ngạc với sự chủ động hiếm hoi của Mục Mộc.
Vì không để Lạc Tang nghi ngờ, Mục Mộc suy nghĩ một lát, thẳng thắn nói với y: ” Thời gian chúng ta bên nhau cũng không còn nhiều nữa, nếu như anh muốn, tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn anh, nhưng anh cũng biết rõ tôi bây giờ còn chưa thể để anh làm cho nên tôi sẽ dùng tay giúp anh “.
Mục Mộc nói xong liền dừng một chút, hai má hơi đỏ: ” Hay là anh muốn tôi dùng miệng? “.
“… Miệng “. Lạc Tang đang trầm mặc liền khẽ mỉm cười, ánh mắt của y nhu hòa nhìn Mục Mộc, nhẹ nhàng ôm hắn qua một bên, sau đó đứng dậy tựa sát vào thành thùng tắm, độ cao này vừa vặn có thể làm cho Mục Mộc quỳ gối ở trong thùng tắm ngậm cho y.
Mục Mộc nhìn Lạc Tang, lại nhìn đồ vật đang ngẩng thật cao của y thì mím môi một cái, chậm rì rì bò qua…
Cái cằm rất đau nhức. Mục Mộc mặc trường bào ngồi ở trước cửa hang ngắm nhìn vẻ quỷ dị của rừng rậm trong bóng đêm, vừa xoa cằm của mình vừa nhìn bản đồ.
Lạc Tang đang ngủ, hắn mấy ngày nay vẫn luôn mang theo Mục Mộc bay ở trời cho nên rất mệt, sau khi nhờ miệng Mục Mộc mà phát tiết ra ngoài thì cố nén cơn buồn ngủ để quét dọn hang động xong lại nói chuyện với Mục Mộc một lúc mới lên trên giường đá nằm ngủ, muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Nếu là ở trước kia, Lạc Tang sẽ cố nén cơn buồn ngủ chờ Mục Mộc cùng ngủ nhưng hôm nay y rất yên tâm nằm ngủ trước, bởi vì y biết Mục Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì vì bên ngoài hang động chính là vách núi.
Mục Mộc lấy ra con quay nam bắc rồi xoay ở trên đất một cái, chờ cho con quay dừng lại, Mục Mộc liền xác định ngày hôm nay Lạc Tang dẫn hắn bay đến hướng Tây Nam, nếu như Lạc Tang có ý muốn ngăn cản mình về nhà thì hướng Tây Nam chắc chắn là phương hướng sai.
Vậy thì bản thân mình nên đi theo hướng nào đây? Mục Mộc nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đi theo hướng ngược lại với hướng Tây Nam, đó chính la hướng Đông Bắc.
Trời ơi, lúc trước tại sao hắn không chịu để lại ký hiệu ở trong rừng rậm? Nếu như khi đó hắn để lại ký hiệu thì hiện tại sẽ dễ tìm hơn nhiều.
Mục Mộc thở dài, gấp bản đồ lại rồi bỏ vào trong ba lô, hắn mang theo tâm trạng nặng nề đi tới bên giường đá, Lạc Tang nằm ngửa ngủ ở bên ngoài, Mục Mộc liền bước qua người y nằm ở bên trong, chủ động nằm sát Lạc Tang, ôm y ngủ.
Cơ thể của Lạc Tang rất ấm.
Ngày hôm sau, cả hai người đều dậy rất sớm, Mục Mộc đổi giày, đổi thành giày bốt cao được chế từ da thú không thấm nước, lại dùng sợi dây thừng buộc mái tóc đã dài tới lưng của mình thành một bó, cuối cùng đem các loại vũ khí như đoản đao… trang bị ở trên người.
Lạc Tang ở một bên bình tĩnh nhìn Mục Mộc sửa soạn, yên lặng không nói lời nào, chỉ là tròng mắt màu vàng sậm mang theo tình tự phức tạp.
Mục Mộc đã chuẩn bị xong, hắn liền đeo ba lô lên rồi nói với Lạc Tang: ” Mang tôi đi đến chỗ hôm qua đi “.
Lạc Tang gật đầu, dùng giỏ mang theo Mục Mộc bay đi, chờ đến chỗ hôm qua thì hai người liền đi theo hướng Tây, Lạc Tang vốn định mang theo Mục Mộc bay nhưng Mục Mộc lại không đồng ý, sợ bỏ lỡ địa phương đã từng đi ngang qua.
Đương nhiên đây chẳng qua là Mục Mộc đang giả bộ làm ra vẻ thôi.
Chờ đến trưa, Mục Mộc nhìn thấy ven đường có một bụi hoa thì trong lòng hắn hơi động, dừng lại nói với Lạc Tang: ” Tôi đói rồi, chúng ta liền nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi săn bắn, tôi sẽ ở đây chờ anh “.
Lạc Tang gật đầu, dặn Mục Mộc: ” Đừng có đi lung tung, chậm nhất là năm phút thì anh sẽ trở về “.
Năm phút đồng hồ! Quá ngắn, không đủ để hắn chạy trốn!
Mục Mộc âm thầm rùng mình, liền nói với Lạc Tang: ” Tiện thể hãy hái một ít trái cây cho tôi “.
“… Được “.
Lạc Tang chạy đi, chờ cho y đi khỏi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa thì Mục Mộc rón rén vọt vào một bụi cây, sau đó lặng lẽ nhún nhảy ở trong bụi cây, lăn qua lăn lại.
Mục Mộc đang lăn lộn ở trong đám bụi hoa, trên người trên tóc đều dính cánh hoa, hắn lăn vài vòng sau đó lại nhấc lên cánh tay ngửi một cái, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm một câu: ” Thế này sẽ không thể ngửi thấy mùi của tôi đi? “.
Sẽ ngửi không thấy. Lạc Tang ẩn ở sau một cái cây liền cười khổ, mùi của em còn dễ ngửi hơn so với những đóa hoa kia nhiều.
Phía dưới, người tự cho là lừa được Lạc Tang rời khỏi là Mục Mộc lại nhanh nhẹn rời khỏi bụi hoa đứng lên, đeo ba lô nặng nề lên vai rồi chạy đi theo hướng Đông Bắc, vừa chạy còn vừa quay đầu lại, thật giống như có quỷ đang đuổi bắt hắn vậy.
Lạc Tang lặng lẽ đuổi theo, cũng không muốn xuống tóm lấy Mục Mộc, chỉ có để cho Mục Mộc tự mình đi tìm, gặp phải thất bại, cuối cùng không thể không từ bỏ, hắn mới có thể thực sự không còn hy vọng nữa, sau đó chờ đến khi hắn nhớ tới mình, cần mình, y lại đúng lúc xuất hiện, cho hắn một bờ vai có thể dựa vào, vào lúc ấy Mục Mộc sẽ hoàn toàn ỷ lại vào y.
Hiện tại, y chỉ cần yên lặng núp trong bóng tối coi chừng Mục Mộc là được rồi.
…
Mục Mộc thở hổn hển dựa vào một gốc cây thô to rồi ngồi xuống, mệt vẫn là thứ yếu, khó chịu nhất chính là vừa chạy đi thì cái mông sẽ đau nhưng hắn lại không dám dừng lại, chỉ sợ Lạc Tang đuổi theo.
Cũng may là không có, xem ra hắn lăn lộn ở trong bụi hoa là chính xác, Lạc Tang ngửi không thấy mùi của hắn thì tự nhiên sẽ không lần theo hắn được.
Mục Mộc vừa thở hổn hển vừa lấy thuốc mỡ ở trong ba lô ra, nghĩ rằng bốn bề vắng lặng nên hắn liền trực tiếp cởi quần của mình xuống, sau đó cong mông lên bắt đầu xức thuốc vào vết thương.
Nhánh cây ở trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng vang, đang cong mông xức thuốc liền cả người Mục Mộc chấn động, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một con chim khá lớn xuyên qua xuyên lại giữa các cành cây mà bay lên bầu trời.
Làm mình giật mình, còn tưởng là Lạc Tang đến. Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cong mông lên xức thuốc, chờ xức thuốc xong, Mục Mộc mặc quần đứng lên lại tiếp tục đi, nếu không phải mông đau đến không chịu nổi thì hắn chắc chắn sẽ không dừng lại, hiện tại với tình trạng này đương nhiên là có thể đi được bao nhiêu thì cứ đi bấy nhiêu thôi.
Mục Mộc đeo lấy ba lô nặng nề đi bộ trong rừng rậm, trên đường còn lượm cái cây coi là cây gậy, hắn vừa đi vừa cẩn thận quan sát bốn phía, nỗ lực tìm tới một chút cảm giác quen thuộc, dùng cái cảm giác này để tìm thấy con đường mà mình đã từng đi qua.
Mục Mộc đi suốt một ngày mà Lạc Tang lại không có đuổi theo, trong lòng Mục Mộc vừa thấy may mắn đồng thời lại thấy khổ sở, bởi vì e rằng bọn họ sẽ không còn được gặp nhau nữa.
Trời sắp tối, hơn nữa vừa đói lại vừa mệt, vì vậy Mục Mộc liềm tìm bãi cỏ dừng lại nghỉ ngơi, hắn không dám đốt lửa, sợ dẫn tới dã thú, vì vậy ở xung quanh hái một loại trái cây mà hắn biết để ăn, lại lấy ra bản đồ bắt đầu nghiên cứu, nhưng nhìn hồi lâu cũng không biết hiện tại mình đang ở đâu nữa.
Không ổn rồi. Mục Mộc vô cùng lo lắng cho tương lai của mình, hắn thở dài một hơi đem cất bản đồ, lại ăn hai quả trái cây cho no bụng, sau đó co ro tại trên bãi cỏ lạnh lẽo mà ngủ thiếp đi.
Cứ theo hướng Đông Bắc đi tiếp 8 ngày thì tâm trạng của Mục Mộc liền suy sụp hoàn toàn, không thể tìm được một nơi mà hắn có cảm giác quen thuộc khiến cho hắn cực kỳ thất vọng, có duy nhất một chuyện mà hắn cảm thấy cao hứng đó chính là dọc theo con đường này hắn không có đụng phải một dã thú khổng lồ nào, đương nhiên, đây là công lao của người nào đó đang núp trong bóng tối.
Ngày hôm nay nên ăn thịt để cổ vũ mình một chút đi. Mục Mộc ngồi bệt ở trên bãi cỏ mà lục tìm trong ba lô, sau đó lấy ra cung tên loại nhỏ mà hắn đã đổi được trong Lễ hội mùa xuân, còn có mười mũi tên đã được ghép thành đôi một.
Mũi tên chỉ có mười cây, cái này cũng là nguyên nhân khiến Mục Mộc cho tới nay mới không dùng cung tên này để săn bắn, hắn muốn để đến thời điểm nguy hiểm mới lấy ra sử dụng.
Mục Mộc ngắm nghía cung tên một lúc lâu, mới gắn mũi tên vào cung bắt đầu tìm kiếm con mồi, yêu cầu của hắn cũng không cao, bắn một động vật nhỏ là được rồi.
Mục Mộc mới vừa nghĩ như vậy thì một con thỏ to béo liền chui ra từ trong bụi cỏ, Mục Mộc lập tức nín thở, kéo dây cung đem mũi tên ngắm ngay con thỏ kia.
Mục Mộc ngắm trong mười mấy giây nhưng mũi tên vẫn phóng không trúng còn dọa cho con thỏ kia bỏ chạy, Mục Mộc nhíu mày, đi tới kiếm cái mũi tên vừa mới bắn ra, lúc này mới phát hiện chính mình nghĩ vấn đề quá đơn giản.
Hồi còn bé hắn đã từng bắn “ bíp bíp tạch tạch ” bằng súng đồ chơi do đó nếu đưa súng thật cho hắn thì hắn cũng chưa chắc có thể bắn chết con thỏ kia, huống chi là cung tên.
Mục Mộc thở dài, quyết định thay đổi mục tiêu ăn thịt thành ăn trứng chim, trứng chim sẽ không chạy cũng sẽ không bay, hắn luôn có thể lấy được một hoặc hai cái đi? Trong lúc hắn đang cất cung tên vào trong ba lô thì sát bên đột nhiên ” Bịch! Bịch! “. Rơi xuống hai thứ, dọa cho Mục Mộc giật nảy mình.
Đó là hai con chim bị bể đầu chảy máu, còn chưa có chết hẳn, nằm trên đất vỗ cánh phành phạch, Mục Mộc nhìn chằm chằm chúng nó một lúc, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, rút dao ra đi tới cho chúng nó một phát, thức ăn hôm nay của hắn đã có thịt rồi.
Hai con chim này là do ” xe đụng ” ở trên trời sao? Mục Mộc ở trong lòng suy đoán, quét sạch u ám của mấy ngày qua, cao hứng ngồi ở trên bãi cỏ mà nhổ lông chim.
Thật ra thì ông trời vẫn rất quan tâm đến hắn, người bình thường có thể không gặp được chuyện tốt như thế này. Mục Mộc lấy đá đánh lửa ở trong ba lô ra liền nhóm lên đống lửa, rồi bẻ cành cây ghim hai con chim kia vào, bắt đầu nướng thịt, hắn nướng rất đơn giản, ăn kém xa Lạc Tang nướng nhưng hắn đã rất thỏa mãn, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Trên cây, Lạc Tang đứng ở trên đó thở dài, vì sao y lại mềm lòng chứ? Lần này hay rồi, lại kích phát thêm niềm tin cho Mục Mộc tìm đường về nhà.
Mục Mộc còn thật sự hăng hái lên, tuy rằng mười mấy ngày sau Lạc Tang cũng không có lén lút giúp hắn, nhiều lắm thì chỉ là đuổi đi dã thú cỡ lớn ở phụ cận, thế mà Mục Mộc vẫn bình tĩnh đi lại ở trong rừng rậm.
Lạc Tang cau mày, Mục Mộc còn kiên định hơn so với trong tưởng tượng của y rất nhiều, đã được một tháng mà hắn lại vẫn không hề bỏ cuộc, nếu không… Mình không xua đuổi điểm dã thú để Mục Mộc chịu một chút đau khổ?
Lạc Tang tuy rằng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy Mục Mộc vì bôn ba một tháng mà gầy đi rất nhiều thì y liền chần chừ, mà ở thời điểm y đang chần chừ thì Mục Mộc tìm được cái hốc cây mà hắn đã từng ở qua!
Rốt cuộc cũng tìm được một nơi mà hắn có ấn tượng! Mục Mộc hưng phấn tiến vào trong hốc cây, không sai, chính là nơi này, trước đây hắn từng ngủ một đêm ở chỗ này!
Mé nó, quá gian khổ. Mục Mộc dùng mu bàn tay bẩn dụi đôi mắt hơi ướt nước một cái, một tháng này hắn chỉ mới tắm có hai lần thôi, quần áo trên người cực kỳ bẩn thỉu, mỗi ngày còn ăn không đủ no mà ngủ cũng không ngon, thế nhưng những vất vả đó đã thu được kết quả, hắn chỉ cần dựa vào nơi này làm thành điểm bắt đầu, một đường đi theo hướng tây, thế thì hắn liền có thể tìm được nơi lúc trước hắn xuyên qua tới rồi!
Ông nội, bà nội, hãy đợi cháu thêm mấy ngày nữa, Mục Mộc liền sẽ trở về.
Mục Mộc hít vào một hơi thật sâu, nhịn xuống đau đớn trong lòng, mang theo tâm tình kích động đeo lên ba lô, chống gậy, đáy mắt sánh ngời bước nhanh theo hướng Tây mà đi.
Sau một thân cây, sắc mặt Lạc Tang lạnh lùng nhíu mày, y cắn răng suy tư hồi lâu, rốt cục đành phải tàn nhẫn.
…
Mục Mộc khẩn trương nhìn con vượn lớn đang đứng ở trước mặt, vươn tay lấy cung tên nhỏ từ trong ba lô ra.
Con vượn lớn này vô cùng to lớn, còn cao hơn Mục Mộc cỡ hai cái đầu, bắp thịt trên người căng phồng, tràn ngập sức mạnh, hai tay rũ xuống ở hai bên người, Mục Mộc có thể tưởng tượng được tình cảnh đáng sợ khi mình bị cặp cánh tay đó trực tiếp xé rách.
Đây là lần đầu tiên trong hơn một tháng đi lại trong rừng rậm của Mục Mộc lại đụng phải động vật hoang dã khổng lồ, hắn tuân theo nguyên tắc địch không động thì ta cũng không động, đeo ba lô đứng yên lặng ở tại chỗ, kiên trì chờ đợi vượn lớn rời đi.
Có nhiều động vật khổng lồ không ăn thịt, cho nên nếu như không chủ động chiêu chọc chúng nó thì chúng nó cũng sẽ không nghĩ đến công kích mình.
Ý nghĩ của Mục Mộc là đúng, hắn bình tĩnh đứng yên hơn nửa giờ, mãi đến tận khi con vượn lớn đó chậm rì rì di chuyển, chờ cho vượn lớn đó vừa đi, Mục Mộc mới thở ra một hơi, vươn tay lau mồ hôi.
Tiếp tục đi theo hướng Tây, Mục Mộc phát hiện vận may một tháng trước của mình đã biến mất, hắn bắt đầu thường xuyên đụng phải các loại dã thú, cũng may hắn đều hữu kinh vô hiểm tránh khỏi nhưng đến buổi sáng ngày thứ ba thì Mục Mộc bị một con chó rừng theo dõi.
Chó rừng là loài dã thú ăn thịt, sẽ chủ động công kích những sinh vật khác.
Chết tiệt! Mục Mộc giương cung tên trong tay nhắm vào con chó rừng đó, tại thời điểm con chó rừng đó nhào tới liền ngay tức thì bắn ra một mũi tên nhưng mà mũi tên bắn ra bị chệch, Mục Mộc nhìn con chó rừng đang nhào về phía mình thì không chút do dự ném cung tên xuống đồng thời rút dao găm ra, mạnh mẽ đâm một phát vào con chó rừng đang nhe răng nhào tới!
Chó rừng không nghĩ tới Mục Mộc có dao, lưng của nó bị đâm trúng nhưng không có bị thương nặng, cho nên từ trên mặt đất phóng một cái liền há mồm muốn cắn cái cổ của Mục Mộc! Mục Mộc theo bản năng vươn tay trái ra cản lại, tay phải tiếp tục quơ dao găm đâm vào chó rừng, nhưng hắn vốn không phải là đối thủ của con chó rừng này nên bị nó cắn vào cánh tay trái!
” A —— “. Mục Mộc hét lên một tiếng thảm thiết.