Tháng chín là tháng cuối thai kỳ của Mục Mộc, đám người Văn Sâm Đặc Tư vẫn luôn ở trong trạng thái sẵn sàng bất kể ngày đêm, bởi vì Mục Mộc bất cứ lúc nào cũng có thể sinh con.
Vốn Mục Mộc cũng không chút nào để ý nhưng bị hành động căng thẳng của bọn họ làm cho khẩn trương theo, liền không dám đi ra ruộng, chỉ có thể mỗi ngày đi lại ở gần nhà mà thôi.
Thời gian sinh con của Mục Mộc trễ hơn so với dự tính một chút, tại một buổi tối cuối tháng 9, lúc đó hắn đang vùi ở trong lồng ngực Lạc Tang ngủ say sưa, bụng lại đột nhiên đau từng cơn.
Mục Mộc mang thai một năm, từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận cái gọi là máy thai hoặc là tiền sản (trước khi sinh) sẽ luôn đau từng cơn, nếu không phải mỗi tuần Văn Sâm Đặc Tư đều bắt mạch chẩn đoán xác thực cho hắn thì hắn hầu như sẽ cho rằng thằng nhóc con đã chết ở trong bụng của mình rồi, cho nên khi hắn bị đau bụng làm cho không thoải mái mà tỉnh lại thì Lạc Tang đang nằm ở bên cạnh cũng bị hắn quăng cho một cái tát mà tỉnh dậy.
” Anh tm còn ngủ cái rắm á! “. Mục Mộc cảm giác được cửa động ở mặt sau đang co rút lại một cách vô thức, còn có cảm giác chất lỏng chảy ra, điều này làm cho hắn rất sợ hãi: ” Mau đứng lên! “.
Lạc Tang sững sờ, sau đó ngửi thấy có mùi lạ, y xốc chăn lên nhìn vào nơi phát ra mùi, ở dưới mông của Mục Mộc, chỉ thấy đệm chăn bị làm ướt một mảng nhỏ, không phải máu, mà là một loại chất lỏng trong suốt nào đó.
“… Em đái dầm? “.
” Không phải! Là vỡ nước ối! “. Mục Mộc xấu hổ phản bác, nhịn đau nhấc chân đạp Lạc Tang: ” Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi gọi cha anh! “.
Lạc Tang thế này mới hiểu ra, một bước lớn liền xông ra ngoài mà Mục Mộc nằm nghiêng ở trên giường ôm cái bụng tròn vo của mình cố gắng hít thở sâu, hắn cứ tưởng rằng tâm lý mình đã chẩn bị từ lâu nhưng khi thời khắc này thật sự đến thì hắn lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Đám người Văn Sâm Đặc Tư đi đến rất nhanh, ông kêu Lạc Lâm đi nấu nước nóng, sau đó cùng Hi Nhĩ vọt vào phòng ngủ, chỉ thấy tại dưới ánh trăng mờ ảo, Mục Mộc giống như con mèo đang ôm bụng co lại thành một cục ở trên giường, thân thể run rẩy như cái sàng.
” Hi Nhĩ, đốt đèn “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong đi tới vén lên chăn mền đang đắp ở trên người Mục Mộc, sau đó đưa tay đến phía sau mông của Mục Mộc sờ một cái, sền sệt, nước ối lẫn theo ít máu làm dơ khăn trải giường.
Vừa thấy nước ối đã bị vỡ, Văn Sâm Đặc Tư lập tức cởi quần Mục Mộc, một bên mở thân thể của hắn ra, một bên dặn dò Hi Nhĩ: ” Con lấy thuốc trợ sản đi nấu! Nhanh lên! “.
Hi Nhĩ lấy thuốc trợ sản từ trong cái hòm thuốc ra liền đi ra ngoài, một lát sau Lạc Tang bưng một chậu nước nóng đi vào, còn Lạc Lâm chờ ở bên ngoài, ông ấy không tiện tiến vào.
” Đem khăn mặt thấm ướt vắt khô, đắp lên trên trán Mục Mộc “. Văn Sâm Đặc Tư nhìn chằm chằm nơi kia của Mục Mộc, cửa động đã mở rộng cỡ ba ngón, còn phải chờ một chút.
Cửa động của Mục Mộc mở nhanh như vậy là nhờ vào công lao của Lạc Tang, bởi vì người nào đó thường xuyên dùng ” Gậy to tà ác ” đâm hắn.
Lạc Tang tay chân lanh lẹ dựa làm theo sai khiến của Văn Sâm Đặc Tư, trước tiên dùng khăn lông nóng lau mặt của Mục Mộc, sau đó mới đắp ở trên trán hắn.
Mục Mộc cắn răng, do bị đau đớn mà hai tay bám vào khăn trải giường ở dưới thân, hắn run rẩy đôi môi hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Là… Dùng phía sau để sinh? “.
” Không thì sinh ở chỗ nào? “. Văn Sâm Đặc Tư quan sát thấy tình trạng của Mục Mộc cũng không tệ lắm, hơn nữa ông là tay đỡ đẻ kỳ cựu nên rất bình tĩnh nói đùa với Mục Mộc: ” Yên tâm đi, con đừng thấy bụng mình lớn như vậy, thực ra đứa trẻ rất nhỏ, con cứ coi như ngồi xổm rặn một cái là được “.
” Vậy chú hãy dìu tôi đi nhà vệ sinh, tôi đây liền để cháu của ngài rớt xuống hầm cầu “. Mục Mộc không vui nói, đau bụng đến mức cả người liền nóng lên, bởi vậy toàn thân chảy mồ hôi.
Lạc Tang thấy hai tay Mục Mộc nắm chặt khăn trải giường, vì vậy y nâng Mục Mộc dậy làm cho hắn dựa vào trong ngực của mình, sau đó nắm lấy hai tay Mục Mộc.
” Nếu đau thì cứ cắn anh đi “. Lạc Tang đau lòng hôn lên gò má Mục Mộc một cái.
” Tôi có thể chịu đựng được “. Mục Mộc cậy mạnh, rõ ràng hắn đang sợ muốn chết.
Sau đó không lâu Hi Nhĩ bưng thuốc trợ sản tới, Văn Sâm Đặc Tư cho Mục Mộc uống xong, sau đó quỳ xuống bên người Mục Mộc rồi bắt đầu lấy tay đẩy nhẹ nhàng bụng lớn của hắn đi xuống, ông đẩy một cái liền kích thích lên Mục Mộc.
” Đừng đẩy! Đau quá! “. Mục Mộc hét một tiếng, cảm giác được trong bụng có cái đồ vật đang thuận theo lực đạo đẩy xuống của Văn Sâm Đặc Tư mà từ từ di chuyển xuống.
” Sinh con không thể trì hoãn lại được, càng trì hoãn thì lại càng nguy hiểm “. Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc không tự chủ cong người, vì vậy nói với Hi Nhĩ: ” Hi Nhĩ, con đè lên hai cái chân của Mục Mộc, đừng để cho nó di chuyển lung tung, cũng đừng để chân khép lại “.
” Dạ “. Hi Nhĩ đáp một tiếng, ngoan ngoãn trèo lên trên giường, rồi giang rộng hai chân đang căng cứng của Mục Mộc ra hai bên, sau đó đôi mắt màu vàng sậm mang theo một chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào cửa động đã mở khá lớn của Mục Mộc.
Văn Sâm Đặc Tư tiếp tục đẩy bụng Mục Mộc, Mục Mộc đau đến mức nổi cả gân xanh, cảm giác mông của mình sắp tách ra làm hai.
” *——* you!!” Mục Mộc bắt đầu mắng chửi người, cái mông bắt đầu trướng sưng đau nhức dữ dội.
” Tôi *——*! Á —— tôi *——*! Á a a! “.
” Tôi rặn mà nó không ra! Tôi *——* em gái cùng dòng họ các người! “. Lúc này Mục Mộc đã không còn tỉnh táo nữa nên không biết mình đang mắng chửi những gì.
Trong phòng khách, Lạc Lâm ngồi uống trà một mình, nghe Mục Mộc chửi rủa lung tung, ông hơi hồi hộp liền chà xát hai tay, đứng ngồi không yên.
Cháu của mình sắp chào đời rồi. Lạc Lâm liền uống một ngụm trà, đáy lòng khá là xúc động, lúc này ở trong phòng Mục Mộc đột nhiên ” Ừ —— ” nặng nề hự một cái, sau đó Hi Nhĩ và Văn Sâm Đặc Tư đồng thời hét lên: ” Ra ngoài rồi! Ra ngoài rồi! “.
Lạc Lâm liền đứng bật dậy, đáy mắt toát ra hào quang sáng chói, ông vội bước nhanh đi tới cửa muốn vào trong để gặp đứa cháu mới vừa chào đời của mình nhưng lý trí nói cho ông biết không thể đi vào, vì vậy bình tĩnh quay lại ngồi xuống ghế, vui sướng uống hết nước trà trong chén.
Trong phòng, Mục Mộc ngẩng mặt nằm ở trên giường thở hổn hển, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đồng tử hơi tan rã.
Mình đã sinh… Mình thật sự đã sinh ra một cái gì đó …
Từ lúc nằm ngủ bị đau đớn mà tỉnh dậy cho đến sinh đứa trẻ ra, Mục Mộc không rơi một giọt nước mắt nào nhưng lúc này hắn lại không chịu được nữa mà bật khóc, do không có cách nào đè nén được nỗi đau nữa.
Đều nói khi mất đi một thứ nào đó thì sẽ được nhận lại một thứ khác nhưng tại thời khắc này Mục Mộc chỉ có cảm giác mất đi mà không hề cảm thấy chính mình đã nhận được thứ gì, hắn còn cảm giác được cái mông của mình đang đau đến tê dại nên không khỏi hoài nghi phải chăng mình đã không còn có tư cách làm một người trái đất nữa rồi không.
Hoặc là bắt đầu từ thời điểm hắn mang thai thì hắn cũng đã trở nên khác loài?
” Hức hức… Bà nội… Ông nội… Cháu… Cháu đã sinh một… đứa bé… “. Mục Mộc vươn hai tay che lấy gương mặt của mình, khóc không thành tiếng, không muốn thừa nhận sự thực này: ” Tôi tm sinh ra một… đứa bé khác loài… “.
Mục Mộc đột nhiên khóc to làm cho ba người cùng ở trong phòng hơi sửng sốt, Lạc Tang nhanh chóng ôm chặt Mục Mộc, cũng không ngừng hôn đầu và lỗ tai của Mục Mộc, lại không biết nên an ủi hắn như thế nào, còn Văn Sâm Đặc Tư thì lại tăng tốc độ tẩy rửa cho đứa bé nhanh hơn, sau đó dùng khăn lông khô bao bọc đứa bé rồi lau khô, hai tay dâng đứa bé mà giống như là đang hiến vật quý liền đưa tới cho Mục Mộc nhìn.
” Mục Mộc, nín đi, con nhìn nè, đây là con của con, rất khỏe mạnh đó! “. Văn Sâm Đặc Tư đưa đứa bé tiến đến trước mặt của Mục Mộc, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Mục Mộc che mặt khóc thút thít một lúc mới nháy đôi mắt ươn ướt nhìn vào, chỉ thấy một động vật nhỏ đen thùi lùi được bao bọc trong chiếc khăn lông, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, đôi mắt của nó còn chưa có mở, cái mũi nhỏ nhắn hình tam giác rất phấn nộn, lông trên người rất thưa thớt, nhìn kỹ thì thấy giống như một con mèo đen lông mọc không đủ.
” Con mèo a… “. Mục Mộc không khỏi nói thầm một tiếng, tâm tình hơi thả lỏng, con vật nhỏ đang ở trước mắt này chẳng những không giống với cục thịt mà hắn từng mơ thấy ở trong ác mộng kinh khủng trước kia mà còn đáng yêu hơn nhiều.
” Sao có thể là mèo chứ? Là báo đen “. Văn Sâm Đặc Tư cười chỉnh lại, lúc này đứa bé đang nằm ở trên tay ông dường như cảm nhận được cái gì, cơ thể ở bên trong khăn lông cọ quậy mấy lần, sau đó quay đầu hướng đến Mục Mộc, cái mũi nhỏ phấn nộn khẽ nhúc nhích, sau đó hướng về Mục Mộc khẽ khóc vài tiếng.
Đứa bé thú nhân đối với mùi của cha đều rất quen thuộc và mẫn cảm, đó là cơ thể mang thai nó suốt một năm, chúng nó theo bản năng muốn gần gũi.
” À, xem ra là muốn con bế nó đó “. Văn Sâm Đặc Tư từ ái nhìn đứa bé, sau đó liền đưa nó cho Mục Mộc: ” Con bế nó đi “.
Mục Mộc nhìn chằm chằm đứa bé mềm nhũn này một lúc lâu, sau đó dứt khoát quay đầu từ chối: ” Tôi không bế “.
Thái độ của Mục Mộc rất kiên quyết, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đứa bé này thêm một lần nào nữa.
Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều sửng sốt, mà đứa bé này cứ việc mắt nhắm, cũng không nghe hiểu tiếng người nhưng dường như biết mình bị Mục Mộc từ chối, vì vậy liền phát ra vài tiếng gào yếu ớt, âm thanh có chút chói tai, giống như đang khóc vậy.
Thế mà Lạc Tang lại tương đối bình tĩnh, y vừa ôm Mục Mộc vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu dưa của đứa con, sau đó nói với Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha hãy bế nhóc con đi ra ngoài trước đi còn con sẽ lau người cho Mục Mộc “.
Mục Mộc mới vừa sinh con xong, trên người tràn đầy mồ hôi không nói, hạ thân còn đang dính đầy vết máu.
Văn Sâm Đặc Tư nhớ lại Mục Mộc đã từng nói sau khi sinh con xong thì sẽ quay về nhà nên sẽ giao đứa bé này cho ông và Lạc Lâm nuôi, do đó tâm tình không còn vui vẻ nữa.
Xem ra Mục Mộc thật sự nghiêm túc, hắn quyết tâm muốn bỏ chồng bò con, thậm chí cũng không muốn dành cho đứa nhỏ này một cái ôm.
Văn Sâm Đặc Tư muốn nói gì đó với Mục Mộc nhưng khi nhìn thấy Mục Mộc trông có vẻ mệt mỏi và xanh xao thì liền không đành lòng nói chuyện gì với hắn nữa nên đành ẵm đứa bé cùng Hi Nhĩ đi ra ngoài, để Lạc Lâm đang chờ ở bên ngoài trông thấy đứa cháu của bọn ông.
Lạc Tang cầm khăn thấm nước nóng lau chùi thân thể Mục Mộc còn Mục Mộc thì nằm ở trên giường thở ra một hơi dài, hắn nhấc cánh tay bủn rủn sờ lên bụng của mình, cái bụng phình to trước kia nay đã xẹp xuống không ít nhưng cũng không có hoàn toàn phẳng lì, mà giống như đang mang thai bốn tháng vậy.
Mục Mộc ấn ấn bụng của mình, may quá, không nhão nhẹt lắm, hắn làm nhiều vận động thì có thể khôi phục lại như ban đầu.
Lạc Tang xoay người Mục Mộc, lau chùi lưng hắn, khi hắn lau xuống mông thì nhìn thấy mặt sau của Mục Mộc hơi rách ra một ít, vẫn còn đang chảy máu.
Chả trách tại lúc sinh lại luôn mắng chửi như thế, thì ra là bị rách. Lạc Tang không dám ẩu tả lau chùi vết thương, vì vậy bước ra phòng gọi Văn Sâm Đặc Tư tiến vào xử lý cho Mục Mộc, Văn Sâm Đặc Tư đi vào nhưng trên tay không có nhóc con, hẳn là được Lạc Lâm hoặc là Hi Nhĩ bế rồi.
Văn Sâm Đặc Tư dùng dịch khử trùng rửa sạch xung quanh vết thương của Mục Mộc, đau đến mức Mục Mộc khẽ rên, chờ thật vất vả xoa thuốc trị thương cho Mục Mộc xong thì toàn thân Mục Mộc cũng toát hết mồ hôi.
Mục Mộc cảm thấy bản thân mình rất thê thảm, hắn một lần liền cảm nhận được đồng thời nỗi khổ của người bị bệnh trĩ và nỗi khổ của người phụ nữ mang thai đến khi sinh con.
” Phải nằm ở trên giường trong khoảng hai hoặc ba ngày, không nên di chuyển rất dễ làm cho vết thương lại rách ra “. Văn Sâm Đặc Tư dặn dò Mục Mộc xong, liền đi ra ngoài.
Lạc Tang đi ra ngoài lấy một chậu nước nóng khác, lại lau người Mục Mộc một lần nữa, liền thay đổi khăn trải giường, chờ làm xong tất cả những thứ này thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
” Mệt không? “. Lạc Tang đặt Mục Mộc lên trên giường đã được dọn sạch sẽ, dỗ hắn ngủ: ” Ngủ đi “.
” Ừm “. Mục Mộc nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, khẽ thở ra.
Cực khổ suốt một năm cuối cùng cũng đã kết thúc, vậy mình cũng nên trở về nhà rồi.