Lạc Tang đang ngồi xếp bằng dưới đất để rửa chân cho Mục Mộc còn Mục Mộc thì thoải mái nằm ở trên giường, cảm thấy hai bàn chân được Lạc Tang vừa xoa lại vừa bóp, rất thoải mái.
Kỹ thuật vô cùng tốt, Lạc Tang có thể đi làm công việc rửa chân này.
Một người thì khoái trá hưởng thụ còn một người thì khoái trá hầu hạ, trong nhà kho chỉ có tiếng nước văn tung tóe mà thôi, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, ” rầm rầm ” rất to.
Mục Mộc dùng cùi chỏ nâng cơ thể lên, hắn nhìn về phía cửa nhà kho rồi lại nhìn về phía Lạc Tang, cằm giương lên về phía cửa gỗ, ý bảo Lạc Tang đi mở cửa.
Lạc Tang liền lau tay vào miếng vải, đi tới mở cửa ra, chỉ thấy Phỉ Lợi Phổ thở hổn hển đứng ở trong đêm đen, dáng vẻ rất hốt hoảng.
” Đã xảy ra chuyện gì rồi? “. Lạc Tang thắc mắc hỏi, y biết rõ nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó, bằng không Phỉ Lợi Phổ sẽ không chạy đến tìm họ vào ban đêm.
” Hi…Hi Nhĩ… Cậu ta đã bị rơi từ trên vách núi xuống rồi! “. Phỉ Lợi Phổ thở hổn hển nói, Mục Mộc vẫn đang ngâm chân liền sửng sốt, vội vàng lấy miếng vải lau khô bàn chân, sau đó đi giày vào bước nhanh ra cửa.
” Làm sao lại rơi xuống vách núi chứ? “. Mục Mộc khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn rất ghét Hi Nhĩ nhưng cũng không ghét đến mức mong muốn cậu ta phải chết, nói thế nào thì cũng là một mạng người.
Phỉ Lợi Phổ lắc đầu, sau khi Lạc Lâm tìm đến Hạ Nhĩ nói chuyện này thì Hạ Nhĩ liền tức khắc vọt đi, Lạc Lâm cũng đi ngay sau đó, Phỉ Lợi Phổ cảm thấy việc này cũng không phải là một việc nhỏ nên liền chạy tới thông báo cho hai người biết.
” Hiện tại thì Hi Nhĩ như thế nào rồi? “. Lạc Tang truy hỏi, cứ cảm thấy sự việc không hề đơn giản chút nào.
” Vẫn không tìm thấy “. Phỉ Lợi Phổ lo lắng nói: ” Hạ Nhĩ đã chạy đi tìm rồi, chúng ta cũng đi tìm đi! “.
Lạc Tang không nói hai lời liền đi cùng với Phỉ Lợi Phổ, Mục Mộc cũng muốn đi cùng nhưng bị Lạc Tang đẩy vào nhà.
” Em hãy ở nhà, nhớ đóng kỹ tất cả các cửa “. Lạc Tang dặn dò Mục Mộc, Mục Mộc nghĩ đến mình không phải là thú nhân có năng lực cực kỳ tốt là nhìn thấy trong đêm tối và cái mũi nhạy bén, nếu như đi theo cũng không thể giúp được gì mà còn có thể tăng thêm phiền phức, vì vậy đành phải đàng hoàng ở lại nhà kho mà chờ tin tức.
Lạc Tang đi lần này chính là cả một đêm, mãi đến khi sáng sớm của ngày hôm sau mới trở về, do Mục Mộc cũng quan tâm đến chuyện này nên ngủ không sâu, khi Lạc Tang trở về thì hắn liền tỉnh dậy.
” Tìm được Hi Nhĩ không? “. Mục Mộc nằm ở trên giường mở to đôi mắt ngái ngủ hỏi Lạc Tang.
Lạc Tang lắc đầu, Mục Mộc ngay lập tức liền tỉnh táo: ” Tại sao lại không tìm thấy chứ? “.
” Không phải bị người khác nhặt được thì chính là bị dã thú ăn thịt rồi “. Lạc Tang buồn bã nói. ” Chúng ta phát hiện được vết máu ở trên một thân cây nhưng không thể xác định được nó có phải là của cậu ta hay không, đã vậy đi lùng trong rừng rậm ở bên dưới vách núi cũng không phát hiện ra được bất kỳ một chút mảnh vụn hài cốt nào của Hi Nhĩ, nếu là bị dã thú ăn thịt thì cũng sẽ không ăn sạch đến mức không còn sót lại gì như vậy được nên chúng ta nghiêng về hướng có thể cậu ta đã bị thú nhân nào đó nhặt được “.
Mục Mộc mới nhớ đến ở thế giới này cũng đã xảy ra vô số lần chuyện giống cái bị gạt bắt đi nên trầm mặc một lúc, sau đó hỏi Lạc Tang: ” Vậy Hi Nhĩ còn có thể trở về phải không? “.
” Giống cái bị bắt cóc rất hiếm khi có thể trở về được, dù sao thì bộ lạc cũng đã phái các thú nhân đi tìm rồi, hy vọng sẽ có thể tìm thấy được cậu ta “. Lạc Tang nhẹ giọng thở dài, mặc dù y với Hi Nhĩ không thân mật lắm nhưng tính ra thì qua lại cũng khá gần, đã xảy ra chuyện như vậy rồi y không thể không lo lắng cho Hi Nhĩ được.
Nhưng ngoại trừ Hi Nhĩ ra thì vẫn còn có một người khiến cho y hết sức lo lắng, đó chính là Văn Sâm Đặc Tư. Tối hôm qua, khi Hạ Lạc Khắc mang theo Hi Lâm chạy đến, Văn Sâm Đặc Tư đã quỳ xuống xin lỗi với hai người họ ngay tại trước mặt mọi người, làm cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, hỏi ra thì mới biết bọn họ là vì muốn hái thuốc để chữa trị cho Lạc Tang nên mới leo lên vách núi.
Hi Lâm cũng không trách cứ gì Văn Sâm Đặc Tư, hai người đàn ông cũng đều lo lắng cho Hi Nhĩ nên đã ôm nhau khóc suốt buổi tối, cuối cùng hai người đều được bạn lữ của mình mang về nhà.
Lạc Tang không thể không lo lắng khi trong khoảng thời gian này Văn Sâm Đặc Tư liên tục gặp phải nhiều đả kích nặng nề, trên phương diện tinh thần chắc hẳn cũng đã bị rất nhiều ảnh hưởng.
Mục Mộc thấy Lạc Tang lộ vẻ mệt mỏi nên liền vén chăn lên vỗ vỗ vào chỗ trống ở bên mình, ý bảo Lạc Tang lại đây: ” Anh đã suốt một đêm không ngủ rồi, hãy nằm xuống ngủ bù đi “.
Lạc Tang xác thực rất mệt mỏi, vì vậy đi tới nằm xuống bên cạnh Mục Mộc, tay duỗi qua đem hắn ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại không đến mấy phút liền ngủ say.
Mục Mộc không ngủ được, người lúc trước vẫn thường tranh với mình nay lại đột nhiên biến mất, còn rất có thể sẽ không còn gặp lại được nữa, điều này làm cho tâm trạng của hắn có chút quái lạ, có một chút không thể tin, cũng có một chút phiền muộn.
Bên mình bỗng một người có mối quan hệ xấu với mình thình lình biến mất mà còn như thế này, vậy thì khi hắn biến mất sẽ khiến cho ông bà nội nhớ thương tới mức nào? Huống chi hắn lại là đứa cháu trai độc nhất trong nhà.
Mục Mộc phiền não, cực kỳ muốn ngay lập tức được quay trở về nhà, coi như không thể quay về thì chỉ cần dùng di động gửi một cái tin nhắn ngắn đến cho bọn họ biết mình vẫn khỏe mạnh là cũng được rồi.
Thế nhưng điện thoại di động của hắn đã sớm bị mất ở nơi sâu trong rừng rậm trung tâm rồi.
Mục Mộc nằm vùi vào trong lồng ngực Lạc Tang khoảng một lúc, càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn phiền nên liền dứt khoát thức dậy làm việc. Hắn rón rén xuống giường, mặc thêm áo khoác da hươu dày vào, trong cái không khí lạnh của buổi sáng ngày thu đi đến khu rừng cây phía tây, nơi có nhiều cây ăn quả mọc hoang.
Mục Mộc hái một số quả dại ở trong rừng, nơi này có không khí trong lành và thoáng đãng, hơn nữa trời thu có mưa khá nhiều cho nên quả dại đều rất sạch sẽ, Mục Mộc lau sạch lớp vỏ bên ngoài của trái cây bằng ống tay áo xong liền há miềng cắn, vừa ăn vừa đi đến mảnh ruộng của mình.
Đông lam mà hắn trồng vào lúc trước, hiện giờ đã mọc ra cây non, mỗi ngày đều đến tưới nước cho chúng nó.
Mục Mộc ăn trái cây no liền bắt đầu làm việc đồng áng, hiện tại thể lực của hắn đã tăng trưởng hơn một chút so với trước đây, có thể mặt không đỏ cũng không thở gấp mà xách thùng nước tưới hai luống rau, kỳ thực hắn còn có thể tưới thêm một luống nữa nhưng nghĩ đến trong bụng có nhóc con, cũng không cần thiết phải làm cho mình cực khổ quá mức thì tốt hơn nên tưới có hai luống liền nghỉ một lát, cứ tuần tự nghỉ ngơi một lát lại làm, Mục Mộc chỉ mất có nửa giờ liền tưới xong mảnh ruộng nhỏ của mình.
Nếu không thì lại trồng thêm một vài cây khác? Dù sao đất ruộng cũng còn trống rất nhiều.
Mục Mộc nghĩ như vậy liền cầm cuốc đi khai khẩn mảnh ruộng mới của mình.
Lạc Tang nằm ngủ một giấc đến trưa, đến khi y đứng lên đi ra ngoài nhà kho thì nhìn thấy Mục Mộc đang khai khẩn thêm mảnh ruộng.
” Lại muốn trồng cây gì vậy? “. Lạc Tang đi tới ao nước để rửa mặt.
” Quả sữa “. Mục Mộc nói ra ý định của mình, đồ chơi này sẽ bán rất chạy.
Lạc Tang lại nghĩ theo hướng khác: ” Trồng cây này là để cho nhóc con của chúng ta ăn hả? “.
Mục Mộc gọi đứa nhỏ ở trong bụng mình là nhóc con, Lạc Tang liến bắt chước gọi theo, cảm thấy cách gọi này rất là thú vị.
Mục Mộc sửng sốt, hắn không hề nghĩ như vậy, đối với hắn không hề thương yêu gì đứa con này, không bài xích cũng đã tốt lắm rồi, còn là nhờ vào Lạc Tang nên nó mới được tồn tại.
Trầm mặc một hồi, Mục Mộc nhàn nhạt nói: ” Sao cũng được “.
Dù gì thì hắn cũng là trồng cho vui mà thôi, quả sữa phải trồng trong ba năm thì mới kết quả, đến lúc đó hắn đã quay về địa cầu từ lâu rồi.
Lạc Tang đi săn, chất độc còn sót lại ở trong người y đã được bài trừ gần hết, tuy rằng không thể biến thành hình thú nhưng với thể chất cường hãn của y mà nói tay không đánh chết dã thú cỡ lớn cũng không phải là việc khó khăn gì.
Tại thời điểm Lạc Tang đi săn thú thì Mục Mộc bắt đầu nấu thức ăn cho mình, hiện tại hắn sào một số món rau đã không thành vấn đề nhưng bị vướng bởi người sư phụ Lạc Tang này cũng chẳng biết nấu nướng gì mấy nên hắn chỉ có thể làm đi làm lại vài ba món rau mà thôi, nếu như muốn ăn ngon hơn thì phải học hỏi với đầu bếp cỡ như Văn Sâm Đặc Tư vậy thì mới được.
Mỗi ngày quanh đi quẩn lại chỉ có vài món nên rất ngán, Mục Mộc vô cùng nhớ các món ngon của Văn Sâm Đặc Tư. Nghĩ đến Văn Sâm Đặc Tư, Mục Mộc không biết ông ấy bây giờ ra sao rồi, dù gì Hi Nhĩ cũng là đồ đệ của ông ấy, lại bị rơi xuống vách núi thì người làm sư phụ là Văn Sâm Đặc Tư nhất định sẽ bị nói xấu mà sự kiện xét xử trước đó mới vừa hạ nhiệt, chẳng ngờ rằng ông sẽ lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thêm lần nữa.
Thật là họa vô đơn chí. Mục Mộc múc rau trong nồi ra tô, bất chợt nảy ra ý muốn đến thăm Văn Sâm Đặc Tư nhưng ý niệm này mới vừa xuất hiện thì đã bị hắn gạt đi, nếu như hắn đi gặp Văn Sâm Đặc Tư sẽ chỉ khiến cho hai người càng thêm khó chịu, Văn Sâm Đặc Tư sẽ nhớ tới chuyện hắn muốn phá bỏ đứa cháu của mình còn Mục Mộc sẽ nhớ tới chuyện Văn Sâm Đặc Tư hại mình cải biến thể chất.
Hai bên đều có gút mắc của mình cho nên không gặp nhau thì sẽ tốt hơn.
Lạc Tang đi săn liền nhanh chóng vác một con ngưu trở về, Mục Mộc nhìn y thoải mái vác con bò rừng to lớn từ từ đến gần, không khỏi cảm thán sức mạnh của y thêm một lần nữa.
Mỗi lần xem là mỗi lần đều sẽ thán phục, đúng là hắn vẫn quen nhìn Lạc Tang bằng ánh mắt của loài người.
Lạc Tang lưu loát lột da bò ra, bỏ nội tạng, Mục Mộc theo y đã nửa năm nên sớm đã quen với tình cảnh máu me như thế này rồi nhưng ngày hôm nay không hiểu sao hắn lại cảm thấy khó ở, đặc biệt là mùi máu tanh nồng nặc kia, làm cho hắn buồn nôn.
Mục Mộc dường như muốn nôn, vì vậy hét lên với Lạc Tang: ” Hãy qua bên kia làm đi “.
Lạc Tang ngoái đầu liếc nhìn Mục Mộc một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, vác con bò lên đi đến bờ ao rồi tiếp tục xử lý.
Mục Mộc nhìn vào vũng máu lớn ở trên mặt đất, đã nhuộm đỏ cả bùn đất, hắn liền nhíu mày, xoay người đưa lưng về phía vũng máu đó rồi tiếp tục công việc xào rau của mình.
Khi Mục Mộc bắt đầu ăn cơm thì Lạc Tang cũng vậy, cứ việc thịt bò chỉ mới chín có bốn phần dù sao thì đối với Lạc Tang thường xuyên ăn thịt sống cũng hoàn toàn không có vấn đề gì mà nói, chín vài phần đều giống như nhau thôi.
Hai người ngồi ở trên bàn nhỏ ăn cơm của từng người, Mục Mộc đang gắp một ít rau thì nhìn thấy Lạc Tang đang ăn miếng thịt bò chín bốn phần nhưng vẫn còn có một ít máu liền lập tức cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
” Anh nấu lại cho chín rồi hãy ăn có được không? “. Mục Mộc mở miệng chỉ bảo Lạc Tang, rất ghét bỏ mà đuổi y rời khỏi bàn ăn: ” Anh qua chỗ khác ăn đi, làm tôi không thấy ngon miệng gì nữa “.
Lạc Tang rốt cục cũng thấy Mục Mộc có gì đó không đúng, ngày thường Mục Mộc nấu đồ ăn cũng xong nhanh hơn việc y nướng thịt, vốn để có thể ngồi ăn cơm cùng với Mục Mộc, Lạc Tang đều luôn nướng thịt chỉ chín có mấy phần rồi ăn luôn, Mục Mộc cũng chưa từng ghét bỏ, chẳng hạn như vào mấy ngày trước Lạc Tang đi săn nhưng trở về trễ, thịt mới nướng qua lửa được có mấy phút liền bị y cắt xuống ăn, đoán chừng cũng chỉ chín có một hoặc hai phần, Mục Mộc thấy cũng không nói gì, tự dưng ngày hôm nay lại không chịu được chứ?
Lạc Tang thắc mắc ngồi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra, cái này có lẽ chính là ốm nghén đi?
Ánh mắt của Lạc Tang không khỏi rơi xuống bụng của Mục Mộc, bởi vì trời thu nên mặc nhiều quần áo, vì thế không nhìn ra được bất cứ sự khác biệt nào mà nghĩ lại thì Mục Mộc mang thai cũng đã được hai tháng rồi.
Sau đó bụng sẽ từ từ to ra? Mục Mộc mang cái bụng tròn vo…
Lạc Tang không nhịn được liền bật cười, chỉ mới tưởng tượng ra thôi mà đã cảm thấy đáng yêu hết sức, Mục Mộc đang ăn cơm lại thấy y bỗng dưng bật cười thì lông mày hơi nhíu lại.
” Vẫn ngồi đó cười được sao? Còn không đi sang chỗ khác ăn cơm? “. Mục Mộc thúc giục Lạc Tang chuyển đi, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, cả người rơi vào trạng thái lúng túng và xấu hổ.
Nụ cười của Lạc Tang cũng làm cho Mục Mộc hiểu ra, hắn là xuất hiện triệu chứng trong thời kỳ mang thai!
Thật là khó chịu. Mục Mộc vội vã cúi thấp đầu mà và cơm, cảm thấy sỉ nhục với việc thân thể của mình xuất hiện ra loại triệu chứng này, cũng làm cho hắn ý thức được mình đã thật sự giống như phụ nữ, mang thai.
Lạc Tang thấy Mục Mộc xấu hổ không vui, vì vậy liền mở miệng an ủi hắn: ” Không có chuyện gì, có rất nhiều giống cái khi mang thai đều sẽ bị nôn nghén “.
” Nôn nghén nmb! “. Mục Mộc giận lên, vơ đũa ném vào người Lạc Tang: ” Tránh ra! “.
Mục Mộc không muốn thừa nhận việc này là sự thật, cũng không nghe lọt lời nói của Lạc Tang.
Lạc Tang thấy Mục Mộc nổi giận, liền thức thời bưng chén thịt lớn của mình đi tới ngồi bên đống lửa, vừa ăn thịt vừa liếc Mục Mộc.
” Nhìn cái gì! Lo ăn thịt của anh đi! “. Mục Mộc lại vứt đôi đũa mới lấy ra vào người Lạc Tang, nóng nảy vô cùng, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy.
Lạc Tang liền không dám liếc nhìn nữa, giả bộ cắm cúi ăn thịt của mình nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn Mục Mộc, trong lòng lại ấm áp dễ chịu.
Con trai y đang khỏe mạnh trưởng thành ở trong bụng Mục Mộc. Lạc Tang cực kỳ hài lòng, cũng giống với tất cả những người phụ thân khác, y rất muốn khoe khoang việc này với tất cả mọi người và người thứ nhất mà y nghĩ tới chính là Văn Sâm Đặc Tư, có thể nói ông quan tâm đến đứa bé này nhiều hơn bất cứ người nào.
Nhớ đến tối qua Văn Sâm Đặc Tư khóc đến gần như ngất đi thì tâm tình Lạc Tang liền xuống thấp, định chờ môt lát nữa ăn cơm xong thì sẽ đi thăm ông ấy.
Nếu như Mục Mộc chịu đến thì Lạc Tang cũng muốn dẫn hắn theo.