Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 52: Em bé

Hạ Nhĩ vừa đi khỏi thì Văn Sâm Đặc Tư dường như đã nhận ra được cái gì liền lại đây hỏi tình hình, Lạc Lâm vẫn không nói cho ông ấy biết, ông sợ Văn Sâm Đặc Tư quá lo lắng sẽ đi tìm Lạc Tang.

Lạc Tang cũng có thể sẽ gây thương tổn cho Văn Sâm Đặc Tư, tuy rằng nghĩ như vậy là rất có lỗi với Lạc Tang nhưng ông không thể không phòng.

Lạc Lâm vội đem Văn Sâm Đặc Tư đang dây dưa không ngớt chạy đi dạy bảo cho Hi Nhĩ còn mình thì đi gặp Mục Mộc, ông vốn cũng không tán thành cho Mục Mộc chuyển về nhưng bây giờ biết được Lạc Tang đã rơi vào trạng thái bán cuồng hóa thì càng không thể để hắn ở lại đó được.

Mục Mộc im lặng ngồi ở trong phòng khách, ngón tay giao nhau, lâm vào trầm tư, Lạc Lâm cũng không vội, cho hắn thời gian để suy tính.

” Chú à “. Mục Mộc kêu Lạc Lâm một tiếng.

Lạc Lâm nhìn Mục Mộc, chỉ nghe thấy Mục Mộc hỏi mình: ” Lạc Tang đã hoàn toàn điên rồi sao? “.

Lạc Lâm trầm mặc một lúc thì gật đầu.

Coi như chưa điên hẳn thì cũng cách bị điên không xa.

” Vậy à… “. Mục Mộc liền rũ mắt xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười, mang theo vẻ phức tạp không thể hiểu được, lẫn trong đó còn mang theo ít đau thương không dễ phát giác được, rồi lặng im suy nghĩ một hồi, liền ra quyết định: ” Vậy thì hãy đưa cháu về nhà đi, nếu Lạc Tang đã điên rồi thì cháu cũng không cần phải ở chung với nhau trong một năm nữa “.

Thực ra thì như thế này cũng rất tốt, cuối cùng hắn cũng coi như có thể được thoát khỏi Lạc Tang rồi, hắn đã mất tích hơn bốn tháng, chắc hẳn là ông bà nội sắp phát điên lên đi?

Mục Mộc thở dài nhẹ nhõm, không để ý đến cảm giác mất mát ở tận sâu trong đáy lòng, hỏi Lạc Lâm: ” Chú có bản đồ của rừng rậm trung tâm không? Cháu cũng không nhớ rõ đường về nhà lắm “.

Hắn căn bản không biết làm sao để quay về trái đất nhưng bước ra ngoài đi tìm dù sao cũng tốt hơn là ngồi ở chỗ này chuyện gì cũng không làm.

Nghe thấy Mục Mộc nói phải về nhà, Lạc Lâm liền nhíu mày, để một mình Mục Mộc sống ở trong rừng rậm trung tâm là không thể được, huống hồ hắn còn đang mang thai nữa chứ.

Nhưng rất may là Lạc Lâm đã có lý do chính đáng để ngăn cản Mục Mộc nên liền nói thật: ” Bản đồ là có nhưng chú không có thể đưa cháu trở về được, rừng rậm trung tâm là nơi nguy hiểm nhất trên thế giới, đặc biệt là sâu trong rừng, nhất định cần phải có nhiều người họp thành một nhóm thì mới có thể ra vào được “.

” Không phải một mình Lạc Tang cũng có thể ra vào sao? “. Mục Mộc nhớ tới Lạc Tang qua lại trong khu rừng rậm kia như cá gặp nước, giống như Sơn vương vậy.

” Lạc Tang là thú nhân biến dị, không thể dùng tiêu chuẩn của những thú nhân bình thường để so sánh với nó được “. Lạc Lâm giải thích xong thì tiếp tục khuyên bảo Mục Mộc: ” Bây giờ đã sắp vào đông rồi, bất kể là thú nhân chúng ta hay là động vật thì đều bận rộn cho việc dự trữ thức ăn, nếu như cháu muốn quay về nhà ở trong rừng rậm trung tâm thì tốt nhất nên chờ đến mùa xuân đi, hơn nữa, chái thật sự muốn trở về sinh sống ở đó sao? Phụ thân và cha của cháu đều đã qua đời rồi phải không? “.

” Đã… Dù như thế nào thì cũng muốn trở về nhìn một lần “. Mục Mộc than thở: ” Có thể tìm được nhà cháu là tốt nhất, nếu như không tìm được… “.

Mục Mộc trở nên trầm mặc, nếu như không tìm được đường quay về trái đất, hắn nên làm gì bây giờ? Thực sự phải ở đây sống đến hết đời sao?

Lạc Lâm nhìn thấu được sự phiền não của Mục Mộc, vì để có thể lưu lại Mục Mộc nên ông liền cho hắn một đường lui rất tốt: ” Như thế này đi Mục Mộc, nếu như cháu có thể tìm được nhà của cháu thì chú hi vọng cháu có thể suy nghĩ một cách kỹ lưỡng xem là nên lưu lại hay là trở về, riêng bản thân chú thì hi vọng cháu có thể trở về. Nếu như không tìm thấy nhà thì cháu liền đồng ý làm con nuôi của chú và Văn Sâm Đặc Tư có được không? Mặc kệ cháu có chấp nhận sống với Lạc Tang hay không thì cũng là con của chúng ta “.

Mục Mộc lấy làm kinh ngạc, hắn giương mắt nhìn Lạc Lâm, đáy lòng bỗng dâng lên một tình cảm ấm áp.

Ở lại chỗ này làm con trai của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư … Mục Mộc có chút ngượng ngùng, hắn… cũng không có ý phản đối.

So với người cha bất lương và người mẹ sau khi tái hôn liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc với con mình của hắn kia thì Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư còn tốt hơn họ rất nhiều.

Mục Mộc cúi đầu nhìn tay của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Lạc Lâm rồi lại cúi đầu xem tay của mình, cứ như vậy bối rối trong một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: ” Được ạ “.

Lạc Lâm lộ ra mỉm cười, liền đứng lên ngoắc Mục Mộc: ” Chú sẽ giúp cháu dọn đồ, chờ đến mùa xuân sang năm, chú sẽ tổ chức một nhóm người cùng cháu đi một chuyến vào trong rừng rậm trung tâm “.

Mục Mộc tin Lạc Lâm, nghĩ dù sao thì Lạc Tang cũng đang trốn tránh mình, ở tại nơi này cũng không có ý nghĩa gì nữa nên đồng ý chuyển đến nhà của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư.

Ôm cái rương quần áo chuyển nhà, Mục Mộc quay đầu lại liếc nhìn ngôi nhà nhà trúc, yên tĩnh và trống rỗng.

Mục Mộc mím môi, quay đầu đi theo Lạc Lâm.



Hạ Nhĩ xử lý các sự vụ trong bộ lạc xong liền đi đến khu Tây để tìm phụ thân của mình.


” Muốn tìm tư liệu gì? “. Hạ Lạc Khắc đưa chìa khóa của phòng tài liệu cơ mật ở khu Tây cho anh, những tài liệu này chỉ có các trưởng lão của bộ lạc và tù trưởng mới có quyền được xem.

” Không thể nói được “. Hạ Nhĩ không muốn nói dối phụ thân mình, liền lựa chọn thẳng thắn từ chối.

Hạ Lạc Khắc không quan tâm liền đi khỏi nhưng đi mới có một nửa liền nhớ ra cái gì đó nên quay đầu lại hỏi Hạ Nhĩ: ” Bắt đầu tìm bạn lữ sao? “.

Hạ Nhĩ cứng đờ trong một lát, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của Phỉ Lợi Phổ, anh liền lắc đầu: ” Vẫn chưa có “.

” Đừng kéo dài tới 30 tuổi, con cũng đã trưởng thành rồi “. Hạ Lạc Khắc nhắc nhở Hạ Nhĩ: ” Muốn quản lý bộ lạc tốt là một chuyện tốt nhưng cũng cần phải chăm chút cho cuộc sống riêng của mình nữa “.

” Dạ, phụ thân “. Hạ Nhĩ kính cẩn đáp một tiếng rồi cầm chiếc chìa khóa màu vàng đi phòng tài liệu cơ mật.

Bởi vì các tư liệu ở trong phòng tài liệu cơ mật không thể cho người ngoài mượn nên Hạ Nhĩ phải ở trong đó liên tục nhìn suốt bốn giờ, đến khi cảm thấy mệt mỏi thì mới nhớ ra là mình phải đi gặp Phỉ Lợi Phổ, nói rõ ràng về việc đã xảy ra vào tối qua.

Đi ra khỏi phòng hành chính khu Tây thì bóng đêm đã rất sâu, Hạ Nhĩ biến thành hình thú chạy thẳng đến biên giới của bộ lạc khu Đông thì anh liền ghé vào bên trong ngôi nhà trúc nhìn một chút, tốt rồi, Mục Mộc đã dời đi, bên trong nhà trúc đen kịt đang có một con ” Dã thú “.

Bán thú hóa Lạc Tang dường như lại nghiêm trọng hơn trước một chút, bộ lông màu đen ở bên ngoài cơ thể đã gia tăng lên không ít, y đang nằm trên cái giường mà Mục Mộc đã nằm ngủ vào tối qua, trên tay còn cầm một bộ quần áo, theo sự suy đoán của Hạ Nhĩ thì bộ quần áo đó hẳn là của Mục Mộc.

Lạc Tang mở đôi mắt một vàng một đỏ ra mà lạnh lùng liếc nhìn Hạ Nhĩ một cái, liền nhắm mắt lại.

Hạ Nhĩ cũng không đi vào quấy rầy Lạc Tang mà nhẹ nhàng ra khỏi nhà trúc, tiếp đó liền đi đến ngôi nhà gỗ màu trắng.

Phỉ Lợi Phổ đang ở trong nhà, cũng không hề chạy trốn vì Lạc Tang vẫn còn ở nơi này, gói đồ to mà anh ta đã vác ở trên lưng vào sáng nay là đem ra ruộng để đốt.

Anh ta đã đốt hết toàn bộ các bức vẽ của mình nên Hạ Nhĩ liền sẽ không có bằng chứng để chứng minh anh ta rình trộm.

Hạ Nhĩ gõ cửa nhưng Phỉ Lợi Phổ không xuống mở cửa, Hạ Nhĩ liền tiếp tục gõ, Phỉ Lợi Phổ vẫn không mở, Hạ Nhĩ không còn cách nào đành ngay tại cửa cổng gọi to: ” Phỉ Lợi Phổ, mở cửa ra “.

Phỉ Lợi Phổ trốn vào trong chăn run lẩy bẩy, tiến hành trốn tránh tới cùng.

Hạ Nhĩ liền gọi được vài tiếng thì rời đi, bởi vì anh là một thanh niên có phẩm chất đạo đức tốt, nếu như không phải gặp chuyện cực kỳ khẩn cấp thì anh chắc chắn sẽ không một mình xông vào nhà người ta, mà kêu la tại ban đêm thì lại sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của những cư dân xung quanh.

Mặc dù phụ cận không có cư dân nào.

Bên này, Hạ Nhĩ phiền não về Phỉ Lợi Phổ, bên kia Mục Mộc lại phiền não về Hi Nhĩ.

” Lạc Tang đâu? Đã qua nhiều ngày rồi mà không thấy anh ấy “. Hi Nhĩ đang cầm quyển sách trên tay dò hỏi Mục Mộc.

Mục Mộc lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, bỏ hạt quả sữa vào trong miệng mình: ” Xem sách của cậy đi “.

Hiện tại hai người đang ở sát phòng nhau, ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu lại thấy.

” Lạc Tang là bạn lữ của anh  vậy mà anh chẳng thèm quan tâm gì đến anh ấy sao? “. Hi Nhĩ cảm thấy bất bình dùm cho Lạc Tang: ” Lỡ như anh ấy bị thương ở bên ngoài thì sao? Chẳng lẽ anh để mặc anh ấy ở ngoài đó chờ chết? “.

” Y không chết được đâu “. Mục Mộc đếm ngón tay tính toán, hắn đã 9 ngày không gặp Lạc Tang, bây giờ hắn đã thông suốt, có gặp hay không, nếu như Lạc Tang đã muốn tránh thì hắn cũng lười đi tìm.

Hi Nhĩ không cam lòng cầm quyển sách áp sát Mục Mộc: ” Vậy thì anh hãy nói cho tôi biết là anh ấy đã đi đâu để tôi đi tìm “.

” Đúng đó, chú cũng đi tìm “. Văn Sâm Đặc Tư bưng canh đi tới.

” Tìm con khỉ, mặc kệ y đi chết đi “. Mục Mộc tức giận ném quả sữa đi, bưng canh một hơi uống hết, dường như là đang trút giận vậy, chờ uống canh xong, hắn dùng mu bàn tay lau miệng, sầm mặt lại nói: ” Tôi cũng không biết Lạc Tang đang ở đâu nên hai người đừng hỏi nữa “.

Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc mất hứng thì ngượng ngập không dám hỏi tới, sớm muộn gì thì Lạc Lâm cũng sẽ nói cho ông biết nhưng thấy Hi Nhĩ vẫn còn muốn hỏi Mục Mộc thì vội vã lôi kéo cậu ta ra ngoài xem bệnh cho người ta.

Chờ hai người đi khỏi, Mục Mộc liền thở ra một hơi, đứng dậy đi đến mảnh ruộng, tại bốn ngày trước hắn đã bắt đầu làm việc trong ruộng, không phải không có chuyện làm, vốn là muốn đến chỗ Hi Lâm lấy đàn viôlông nhưng lại không ai có thể dẫn hắn đi, vả lại Lạc Lâm từng nói, vừa vào thu thì mọi người liền bắt đầu bận rộn, Phỉ Lợi Phổ thì vội vàng thu hoạch vụ thu, Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ thì vội vàng chữa bệnh cho người ta, có cảm giác giống như trong bộ lạc đang phân tán ra vậy, còn Lạc Lâm thì không biết đang bận việc gì.

Chỉ có mình hắn là rãnh rỗi không có việc gì.


Mục Mộc chậm rãi đi ra bên ngoài bộ lạc, ngẩng đầu nhìn lên không trung khoáng đãng mùa thu, có chút nhớ đến khoảng thời gian ngồi trong giỏ được Lạc Tang xách bay lên.

Không được nhớ đến Lạc Tang tồi tệ kia.

Phỉ Lợi Phổ đang ở trong ruộng thu hoạch rau dưa, nhìn thấy Mục Mộc đến, nhếch lên cái môi khô khốc mà cười với hắn, Mục Mộc đi vào trong kho cầm cái cuốc ra, sau đó đi tới hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Tối qua, khi tôi tỉnh dậy đi vệ sinh thì nghe thấy Hạ Nhĩ ở trước cửa cổng gọi anh, anh ta tìm anh làm gì vậy? “.

Nụ cười của Phỉ Lợi Phổ hơi cứng lại, từ từ cúi đầu xuống, cầm liềm chột dạ không nói lời nào.

Hạ Nhĩ vẫn muốn gặp y để nói chuyện nhưng y lại luôn trốn tránh, hai người cứ dây dưa như vậy.

Mục Mộc do dự một lúc mới hỏi y: ” Có phải Lạc Tang đang ở chổ của anh không? “.

Mục Mộc vốn cho là Lạc Tang vẫn ẩn núp ở trong ngôi nhà trúc đó nhưng khi thấy Hạ Nhĩ đi tìm Phỉ Lợi Phổ vào tối qua thì liền cảm thấy có thể Lạc Tang đang trốn ở trong nhà Phỉ Lợi Phổ này.

Phỉ Lợi Phổ ngẩng đầu lên, lắc đầu, thật ra thì anh ta cũng không nhìn thấy Lạc Tang trong nhiều ngày rồi.

Mục Mộc không thể tin được, trong đầu suy đoán mười phần là Lạc Tang đã ở nhà của anh ta dù vậy hắn cũng không ép hỏi Phỉ Lợi Phổ mà lại vác cái cuốc đi khai khẩn mảnh ruộng của mình.

Chạng vạng, Mục Mộc từ trong ruộng trở về thì kinh ngạc khi nhìn thấy Hi Nhĩ đang ẳm một đứa bé hơn nửa năm ở trong ngực, luống cuống tay chân dùng băng gạc ướt chùi đít cho nó.

Mục Mộc tới gần xem, chà chà, phân của đứa bé còn dính đầy ở trên quần áo Hi Nhĩ.

Mục Mộc nhìn có chút hả hê vội lui lại vài bước, hỏi Hi Nhĩ: ” Ở đâu vậy? “.

Vẻ mặt Hi Nhĩ đưa đám nói: ” Con của một giống cái bị cúm, sốt cao phải nằm ở trên giường, bạn lữ của hắn ta là người vụng về nên không biết trông giữ bảo bảo giống cái, sư phụ liền bảo tôi trước cứ bế đứa bé về đã “.

Hi Nhĩ nói xong đưa đứa bé mông trần cho Mục Mộc: ” Anh ẵm nó giúp tôi, tôi phải đi thay quần áo khác “.

” Tôi từ chối “. Mục Mộc hai tay bắt chéo tại trước ngực, ” Tôi sẽ không bế con nít “.

” Anh ôm vào trong lòng là được “.

” Không “.

Hi Nhĩ giận, giơ miếng băng dính phân ở trong tay lên, ra vẻ muốn ném về phía Mục Mộc: ” Anh có ôm hay không? “.

Hi Nhĩ đối với mọi người đều là khách khí, luôn là cười e thẹn, chỉ có đối với Mục Mộc là không chịu được mà hung hãn, khiến cho Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều cảm thấy hết sức thú vị.

” Cậu dám ném! “. Mục Mộc hung tợn trừng Hi Nhĩ.

” Anh có thể thử xem tôi có dám hay không! “. Hi Nhĩ hung dữ trừng lại.

Tầm mắt của hai người va chạm nhau ở trên không trung tràn ra tia lửa dữ dội, cuối cùng thì Mục Mộc phải thỏa hiệp, ôm đứa bé dù sao cũng tốt hơn gương mặt dính đầy phân.

Dùng tư thế quái dị tiếp nhận đứa bé mềm nhũn kia, Mục Mộc nuốt nước miếng một cái, giục Hi Nhĩ: ” Cậu đi nhanh về nhanh “.

Hi Nhĩ bưng nước ấm bước nhanh đi, thực sự thì cậu cũng không yên tâm lắm khi để Mục Mộc ôm đứa bé kia, luôn cảm thấy hắn sẽ làm rớt đứa bé.

Đó là một đứa bé giống cái vô cùng quý giá, một khi xảy ra chuyện thì bọn họ không thể đền nổi.

Mục Mộc cứng ngắc ôm đứa bé ngồi xuống ghế, đứa bé mới vừa được lau sạch mông đại khái là cảm thấy lạnh nên tại trong lòng Mục Mộc ” Nha nha ” vặn vẹo, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

” Đừng nhúc nhích “. Mục Mộc lạnh nhạt nói.

” Nha nha “. Đứa bé bắt đầu đạp chân.

” Đừng nhúc nhích! “. Mục Mộc không vui khẽ la lên, dùng đôi mắt trừng nó.

” Oa a! “. Đứa bé lớn hơn nửa tuổi cũng là biết nhìn sắc mặt của người khác, thấy Mục Mộc la mình liền hé miệng ra bắt đầu kêu khóc, đôi chân đạp càng mạnh hơn, bởi vì đối mặt với Mục Mộc cho nên đều đạp vào bụng của Mục Mộc.

Sức lực của đứa bé không hề lớn nhưng vẫn khiến cho bụng Mục Mộc hơi đau nên liền hơi cúi người xuống, mắng to: ” Lại dám đạp vào tao, mày là một tên nhóc hư! “.

Hi Nhĩ thay quần áo xong liền đi ra thì nhìn thấy Mục Mộc đang mắng đứa bé kia, lúc này liền sụ mặt xuống, nhanh chân đi tới ôm lấy đứa bé từ trong lòng của Mục Mộc ra, vừa dỗ đứa bé lại vừa mắng Mục Mộc: ” Nó mới bao lớn? Anh cần gì phải so đo với nó? “.

” Nó đạp tôi “. Mục Mộc lấy tay xoa xoa bụng của mình, cảm giác có chút kỳ quái.

” Đáng đời “. Hi Nhĩ không vui nói, cậu thấy sắc mặt Mục Mộc hơi trắng bệch, không khỏi có chút lo lắng: ” Rất đau? “.

” Không sao “. Mục Mộc duỗi thẳng người, lại khom người một cái.

Hi Nhĩ đưa một tay ra bắt lấy cổ tay của Mục Mộc: ” Để Tôi bắt mạch cho anh “.

” Cậu biết sao? “. Mục Mộc không tin vào y thuật của Hi Nhĩ, cậu ta học y còn chưa tới nửa tháng.

” Biết hơn ngươi “. Hi Nhĩ vừa tranh cãi với Mục Mộc, vừa thận trọng cảm thụ mạch đập của hắn, tiếp đó bỗng trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ mà trừng Mục Mộc.