Sau khi Lạc Tang tỉnh lại thì liền thấy kinh ngạc, không phải kinh ngạc vì mình vẫn còn sống mà là vì Mục Mộc lại có thể nằm ngủ ở trong ngực của y.
Lạc Tang biết rõ là mình sẽ không chết, Văn Sâm Đặc Tư là một người thầy thuốc tài giỏi, Lạc Tang đã được ông nuôi trong mười lăm năm coi như không có đi học tập y thuật thì ít nhiều cũng biết được một số kiến thức về dược lý. Tại thời điểm ăn vào miếng đầu tiên thì y liền rõ ràng những thứ hỗn hợp dược liệu đó sẽ gây ra tổn thương thật lớn cho cơ thể của mình nhưng sẽ không chết cho nên y mới kiên trì ăn hết.
Dẫu vậy thì những lời mà Lạc Tang đã nói trước đó cũng là sự thật, chỉ cần Mục Mộc muốn thì y sẽ đi làm, bất kể là chuyện gì.
Lúc này trong người của Lạc Tang vô cùng yếu ớt, y chưa từng vô lực như thế này bao giờ, dù vậy y vẫn gắng gượng ôm Mục Mộc về phòng ngủ, sau đó vịn tường từ từ đi tới miệng giếng ở trong sân mà rửa sạch cơ thể tràn đầy những vết máu.
Mặt trăng máu treo trên cao, bóng đêm dày đặc, Lạc Tang để trần thân trên rồi đổ nước lạnh lên người, thân thể của y vẫn tỏa ra nhiệt độ không bình thường, xối nước lạnh xuống làm cho y cảm thấy thoải mái rất nhiều nhưng đây chỉ là mới trị ngọn chứ chưa trị tận gốc được, trong quá trình Lạc Tang làm sạch cơ thể thì đã từng ói ra hai ngụm máu đen nên cả người khó chịu vô cùng.
Mái tóc dài màu đen ướt nhẹp đang dán chặt vào cơ thể màu tím tái, Lạc Tang cúi đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất há miệng mà thở dốc, chờ cho cảm thấy đỡ hơn một chút thì y mới từ từ đứng lên đi về hướng ngôi nhà gỗ màu trắng gần bên.
Y cần sự trợ giúp mà ngoại trừ Phỉ Lợi Phổ ra thì tạm thời y không nghĩ tới những người khác.
Hai người làm hàng xóm của nhau đã được 8 năm, tuy rằng quan hệ không thân thiết lắm những tạm thời cũng có thể xem như là bạn bè.
Đương nhiên, Lạc Tang còn chưa biết vị bạn bè mắc chứng tự bế này của mình lại là một người cuồng nhìn trộm và thầm mến y.
Đoạn đường chưa tới 200 mét vậy mà Lạc Tang lại đi mất năm phút đồng hồ, bước chân của hắn thật sự giống như không còn là của mình nữa, thật vất vả mới đi tới trước cửa nhà Phỉ Lợi Phổ, Lạc Tang thở hổn hển gõ cửa, khoảng chừng qua 2 hoặc 3 phút, y liền nghe được Phỉ Lợi Phổ cố ý bước nhẹ chân.
Lạc Tang biết đây là thói quen của Phỉ Lợi Phổ, anh ta sẽ nhìn qua lỗ nhỏ ở trên cánh cửa để xem người đến là ai sau đó mới quyết định có mở cửa hay không.
” Phỉ Lợi Phổ, là tôi đây “. Lạc Tang nói khẽ với Phỉ Lợi Phổ đang đứng trong nhà, cửa được mở ra rất nhanh, thú nhân thấp bé có mái tóc màu xám trắng che nửa khuôn mặt dùng tay ra hiệu mời Lạc Tang vào nhà.
Lạc Tang gắng gượng bước vào, Phỉ Lợi Phổ nhìn thoáng qua gương mặt bởi vì trúng độc mà biến thành màu tím tái của y thì nhanh chóng kéo một ghế ra để cho Lạc Tang ngồi xuống, sau đó đi vào nhà bếp pha trà cỏ đắng cho Lạc Tang, một loại trà giải nhiệt thích hợp dùng để uống trong mùa hè.
” Cảm ơn “. Lạc Tang nâng chung trà lên uống một hơi hết sạch, cảm thấy thoải mái không ít.
Phỉ Lợi Phổ lập tức bưng ấm trà lên rót đầy vào ly của Lạc Tang, đôi mắt màu xanh băng như ẩn như hiện sau một lớp tóc đang lòa xòa trước mặt đang nhìn Lạc Tang nhưng cái gì cũng không hỏi.
Lạc Tang hiểu rõ người bạn này của mình sẽ không mở miệng hỏi về chuyện của y, trên thực tế thì y cũng chưa từng nghe thấy anh ta nói chuyện, trong suy nghĩ của Lạc Tang đã ngầm thừa nhận anh ta là người câm.
” Tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện “. Bởi vì cả người của Lạc Tang đang suy yếu cho nên nói chuyện hữu khí vô lực: ” Tôi bị trúng độc nên rất cần một ít dược liệu để giải độc, mà chuyện này tôi lại không muốn để cho cha của tôi biết, do đó anh có thể giúp tôi đi lấy chút thuốc ở chỗ thầy thuốc khác có được không? “.
Phỉ Lợi Phổ nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lạc Tang thấy anh ta đồng ý hỗ trợ thì tảng đá ở trong lòng cũng rơi xuống, y nói Phỉ Lợi Phổ lấy giấy và bút ra, viết một ít dược liệu thanh nhiệt giải độc mà y biết ra giấy.
Lạc Tang giao tờ giấy cho Phỉ Lợi Phổ, sau đó hỏi anh ta: ” Anh có tiền không? “.
Phỉ Lợi Phổ trầm mặc một hồi rồi lắc đầu, anh ta là dựa vào trồng trọt để nuôi sống bản thân nên nếu như không phải Lạc Tang thỉnh thoảng đưa mấy con mồi cho anh ta thì ngay cả thịt anh ta cũng đều ăn không nổi, ở tình huống như thế thì anh ta làm sao có tiền được chứ.
Lạc Tang lại nói: ” Ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho anh đi mua thuốc “.
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, Lạc Tang giao phó xong liền muốn đi về, trong lòng y luôn nhớ Mục Mộc, không yên tâm rời đi quá lâu.
Phỉ Lợi Phổ nhớ đến ngày hôm qua Hạ Nhĩ đã ở nhờ nhà của mình một buổi tối, do dự không biết có nên nói cho Lạc Tang biết hay không, hắn luôn cảm thấy Hạ Nhĩ sẽ gây bất lợi cho Lạc Tang.
Mắt thấy Lạc Tang sắp phải đi về, Phỉ Lợi Phổ đang do dự liền hướng y kêu lên: ” A… “.
Lạc Tang quay đầu lại, y hơi kinh ngạc mà nhìn Phỉ Lợi Phổ, rất kinh ngạc khi người bạn ” câm ” của mình lại có thể mở miệng nói chuyện.
Mà Phỉ Lợi Phổ chỉ là ” A ” một tiếng rồi không có âm thanh nào nữa.
” Anh có cái gì muốn nói sao? “. Lạc Tang cảm thấy mình cần phải cổ vũ Phỉ Lợi Phổ một chút, anh ta cứ tự bế trong thời gian dài như thế này thì rất là không tốt, vì vậy nở nụ cười với Phỉ Lợi Phổ: ” Không sao đâu, anh nói đi “.
Lạc Tang đoán Phỉ Lợi Phổ hẳn là muốn hỏi mình về nguyên nhân trúng độc nên bình tĩnh chờ Phỉ Lợi Phổ mở miệng, Phỉ Lợi Phổ lại đột nhiên quay người ” Rầm rầm ầm ầm ” chạy lên lầu, khiến cho Lạc Tang không hiểu ra sao cả.
Lạc Tang ở phòng khách đợi một lúc mà không thấy Phỉ Lợi Phổ đi xuống nên liền ra về.
Trên lầu, Phỉ Lợi Phổ lấy tay che kín gương mặt đang đỏ bừng của mình, tim đập liên hồi, vội chạy trốn, chỉ là không muốn để cho Lạc Tang phát hiện ra sự khác thường nào.
Thích Lạc Tang là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời này của hắn. Phỉ Lợi Phổ nhớ lại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tang thì mình cũng không có ấn tượng tốt với y, thú nhân 15 tuổi mới vừa thành niên bị Văn Sâm Đặc Tư kéo đến chào hỏi, thái độ rất lạnh nhạt đưa một con lợn rừng lửa cho hắn, Phỉ Lợi Phổ suy đoán đây chắc hẳn là ý của Văn Sâm Đặc Tư, hắn cảm thấy bản thân mình đang được hai cha con họ thương hại, thế nhưng…
Lúc ấy lại đã gần nửa năm hắn không được ăn thịt rồi, cho nên cứ việc cảm thấy cặp cha con này rất đáng ghét nhưng vẫn không thấy xấu hổ mà nhận con lợn rừng lửa kia, vốn cho rằng đối phương do mới chuyển đến sát bên nên đưa lễ chào hỏi, không ngờ rằng thú nhân vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi tính trẻ con nọ lại thỉnh thoảng sẽ đưa một con mồi tới cho hắn, dần dần Phỉ Lợi Phổ mới hiểu ra là đối phương cũng không có thương hại mình, mà là đang giúp đỡ cho hắn, chẳng cần bất kỳ sự báo đáp nào.
Là một đứa bé ngoan đó. Vì vậy, Phỉ Lợi Phổ liền thay đổi cách nhìn với Lạc Tang, trong ruộng mà có thu hoạch thì sẽ đưa cho Lạc Tang một ít, coi như là cảm ơn.
Trong một lần làm tổng vệ sinh, ngoài ý muốn phát hiện ra được căn phòng có cửa sổ trong góc khuất lại có thể nhìn thấy rõ căn phòng của Lạc Tang, là vào một mùa hè nóng bức, khi đó Lạc Tang được 17 tuổi còn Phỉ Lợi Phổ thì 24 tuổi, chàng trai 17 tuổi để trần thân trên khi ngủ trưa, cơ thể lực lưỡng đó khiến cho Phỉ Lợi Phổ vô cùng ghen tị, Phỉ Lợi Phổ không khỏi cởi quần áo soi vào gương để đối chiếu thì chỉ trông thấy da dẻ tái nhợt quá mức, thân thể gầy còm, xương sườn rõ ràng, gầy trơ cả xương, căn bản không giống như là thú nhân, thậm chí còn gầy yếu hơn giống cái bình thường nữa.
Thật sự là quá tệ, hắn căn bản không xứng làm một thú nhân.
Bởi vì hâm mộ cho nên ở trong suốt mùa hè đó, Phỉ Lợi Phổ không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Tang nhiều hơn, e là trong là những cái liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút kia đã làm cho một vài thứ bắt đầu dần biến chất.
Đầu tiên là chuyển đến căn phòng kia, sau đó bí mật vẽ y, chờ cho Phỉ Lợi Phổ tỉnh lại từ trong giấc mơ kiều diễm nọ thì hắn mới xác định rằng mình thực sự thích cái thú nhân ở gần nhà kia, thật đáng hổ thẹn khi bản thân mình cũng là một thú nhân.
Suy nghĩ rất lâu, cũng muốn rất nhiều, Phỉ Lợi Phổ quyết định chấp nhận sự thật là mình thích Lạc Tang, dù sao cuộc đời này của hắn cũng đã định trước là sẽ cô đơn rồi nên chuyện thầm mến một người sẽ không làm cho hắn trở nên tồi tệ hơn được nữa.
Thế mà cũng đã được 6 năm rồi, có lẽ sẽ kéo dài đến suốt đời.
Đối với sự xuất hiện của Mục Mộc thì Phỉ Lợi Phổ rất là vui mừng, đó là một loại cảm giác hết sức quái lạ, không phải là cha mẹ nhưng lại giống như là cha mẹ, trong thâm tâm lại cảm thấy cao hứng thay cho Lạc Tang vì y đã tìm được ý của trung nhân của mình rồi, thậm chí lúc nhìn thấy Lạc Tang tại thời điểm đạt được khoái cảm tột độ khi ở trên người Mục Mộc thì bản thân cũng thấy phấn khích, chỉ có điều tại thời điểm hắn nỗ lực vẽ bức tranh thể hiện cảnh tượng mỹ lệ kia thì lại kinh ngạc phát hiện hắn luôn luôn không nhớ được gương mặt của Mục Mộc.
Quả nhiên làm gì mà không tồn tại khúc mắc chứ!
Phỉ Lợi Phổ ngồi ở trước giá vẽ mà cười khổ, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tại kia cỏ dại sinh sôi ở khắp sân, người đàn ông có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc hơi cao ngạo nhưng xinh đẹp kia đang cưỡi ở trên thân con báo đen lớn do Lạc Tang đã biến hóa thành, con báo đen lớn mới vừa bước đi một bước thì người đàn ông kia liền mất đi cân bằng chật vật lăn từ trên lưng của nó xuống.
Phỉ Lợi Phổ nghe được người đàn ông xinh đẹp kia giện dữ mà hét với Lạc Tang: ” Trời ạ! Rốt cuộc có thể mang người được hay không vậy! “.
Lạc Tang liền nói cái gì đó, sau đó người đàn ông xinh đẹp kia lại hét lên: ” Không được nguỵ biện! Làm cho tôi rơi xuống thì là lỗi của anh! “.
Phỉ Lợi Phổ tràn đầy hứng thú mà nằm nhoài ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn hai người đang tranh cãi ầm ĩ kia, khóe môi nhếch lên mỉm cười, đợi cho đến khi người đàn ông kia cuối cùng cũng không lăn từ trên lưng của Lạc Tang xuống nữa thì Lạc Tang mới chở hắn ra ngoài sân, đi từ từ trên con đường nhỏ hướng vào trong rừng.
Thật là hạnh phúc. Phỉ Lợi Phổ chìa tay ra ngoài cách không khí chạm vào bọn họ, thật lòng chúc phúc cho bọn họ, mãi cho đến khi bóng dáng một người một báo kia biến mất, hắn mới nhắm mắt lại vừa phơi nắng lại vừa nằm ngủ trên bệ cửa sổ.
Tỉnh lại là bởi vì nghe thấy tiếng gõ cửa, Phỉ Lợi Phổ từ trên bệ cửa sổ nhìn thấy Lạc Tang và Mục Mộc đã về đến nhà nên hắn biết người gõ cửa không phải là Lạc Tang.
Sẽ là ai chứ? Phỉ Lợi Phổ đem giấu bộ bức tranh kiều diễm kia ở dưới gầm giường, sau đó vội vội vàng vàng đi xuống lầu, vẫn nhìn xuyên qua lỗ nhỏ ở trên cửa để thấy người đang đứng ở ngoài cửa, lại đối diện với một tròng mắt màu vàng sậm.
Cùng màu mắt với Lạc Tang. Phỉ Lợi Phổ bị dọa cho hết hồn.
Người ngoài cửa nói: ” Xin chào, tôi là Hạ Nhĩ, con trai của tù trưởng Hạ Lạc Khắc ở khu Tây, tôi tìm anh có việc, có thể mở cửa được không? “.
A, giọng nói này khác hẳn Lạc Tang nhưng mà hắn tìm đến mình để làm gì chứ? Phỉ Lợi Phổ nghi hoặc, sau đó mở cửa ra…
Mục Mộc tỉnh lại thì liền mở to mắt nhìn lên trần nhà mà ngẩn người, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, qua rất lâu mới chậm rãi nhớ lại những việc đã xảy ra trước khi mình bị ngất xỉu.
Hắn có chút hỗn loạn không rõ tình huống, hình như hắn đã thành công đầu độc chết Lạc Tang rồi mà còn tại trước khi y chết đã cưỡng gian y, đang muốn chạy trốn thì bị một người không rõ đánh ngất, sau đó tỉnh lại thì liền đang nằm ở trên giường.
Hướng phát triển của chuyện này khá là quái dị nhỉ. Mục Mộc hơi nghi hoặc, chậm rãi xuống giường, nhưng mà mới bước chân đi một bước, lại cảm thấy mặt sau không thoải mái nên lấy bàn tay sờ soạng vào trong quần một cái thì phát hiện trên mông và trên đùi đều dính một loại chất lỏng đã khô nào đó.
Chân mày của Mục Mộc liền cau lại, vẻ mặt hơi đỏ đồng thời trong lòng còn toát ra một chút chua xót.
Sau này cái mông sẽ không còn bị khó chịu nữa, hôm qua đã là lần cuối cùng rồi.
” Rắc! “.
Ở bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng vang, khá giống với âm thanh trứng gà rơi trên mặt đất bị vỡ nát, toàn thân Mục Mộc run rẩy, trợn to hai mắt nhìn về phía nhà bếp.
Có người ở bên ngoài.
Là ai chứ?
Lạc Tang?! Y chưa chết?! Hay là đã chết? Nếu như y đã chết thì người đang ở bên ngoài là ai chứ? Văn Sâm Đặc Tư? Có thể lắm!
Sắc mặt của Mục Mộc trở nên khó coi, hắn không dám đối diện với Văn Sâm Đặc Tư, là hắn đã giết con trai của người ta! Mà còn là đứa con trai duy nhất trong nhà nữa chứ!
Phản ứng đầu tiên của Mục Mộc là muốn nhảy từ cửa sổ ra ngoài mà lén lút đào tẩu nhưng khi đi tới bên cửa sổ thì liền do dự, trong lòng khó chịu không yên, muốn đi ra ngoài để nhìn cho rõ người đang ở bên ngoài rốt cuộc là ai.
Là Lạc Tang? Hay không phải là Lạc Tang? Là Lạc Tang thì hắn nên làm cái gì bây giờ? Không phải là Lạc Tang thì hắn nên làm như thế nào đây?
Mục Mộc đấu tranh rất lâu, cuối cùng không thể chống lại ý nghĩ muốn biết chân tướng nên đi từ từ tới nhà bếp, hắn đi cực kỳ chậm, bình thường lộ trình chỉ mất có mười mấy giây thì lại bị hắn đi mất hơn hai phút, chờ đến trước cửa nhà bếp, Mục Mộc hồi hộp nhẹ nhàng thò nửa cái đầu của mình vào trong nhà bếp.
Lạc Tang đang thả lần lượt từng cái trứng chim ở trong rổ vào trong nồi, trên mặt đất có xác của một quả trứng bị vỡ nát, đó là do tay của y run rẩy, ngay chính y cũng không nghĩ tới có một ngày chỉ là quả trứng chim mà mình cũng không cầm được.
Là Lạc Tang!
Đang trốn ở bên ngoài nhà bếp, Mục Mộc khiếp sợ lấy tay che kín miệng của mình, mặc dù trong đầu đã đoán được cái khả năng này nhưng vẫn có chút không dám tin tưởng.