Thế giới của thú nhân, đều là nam giới nên được phân chia thành thư và hùng, hùng có thể biến đổi thành dị thú còn thư thì có thể sinh con.
…
” Không biết xấu hổ! “. Nữ nhân hung dữ mạnh mẽ bạt tai Mục Mộc, trong chốc lát, người qua đường dồn dập, giật mình dùng ánh mắt kinh hãi nhìn lại đây.
Mặt của Mục Mộc bị nghiêng qua một bên, nơi bị đánh thì sưng đỏ nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai của hắn.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông đẹp trai, người qua đường suy đoán quan hệ của bọn họ, cũng nhiều chuyện dự đoán sự tình sẽ phát triển như thế nào, lại tuyệt đối không ngờ rằng…
Ánh mắt của Mục Mộc lạnh như băng nhìn lại, tay giơ lên liền hạ xuống.
” Chát! “. Lúc này đổi lại là mặt của nữ nhân kia bị lệch qua một bên bởi một cái tát vô cùng vang dội, so với cái tát vừa nãy của nữ nhân đánh Mục Mộc thì còn mạnh hơn gấp ba lần.
Mục Mộc không để ý đến các loại ánh mắt của những người chung quanh nhìn về phía mình, hắn cười lạnh một tiếng rồi mắng: ” Chính mình không bắt được lòng của đàn ông liền chạy đến tìm tôi để đánh sao? Cô tm có bệnh hả? Với lại tôi đã nói rồi, tôi không phải là đồng tính luyến, Vương Trạch Hạo yêu thích tôi là chuyện của hắn ta, không có nửa xu quan hệ gì với tôi, sau này cô đừng đến làm phiền tôi nữa! “.
Lúc này, nữ nhân bị tát mới bừng tỉnh, nóng bỏng và đau đớn ở trên mặt cũng không tính là gì, nhưng những ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh kia làm cho cô ta không cách nào chịu đựng được, đầu của nàng bởi vì vô cùng bực tức mà trống rỗng, vì vậy không điếm xỉa đến nơi này là đường quốc lộ liền đem Mục Mộc kéo đi ra ngoài.
” Tiện nam nhân! Tôi nguyền rủa anh bị đàn ông thao mông cho nở hoa! “. Nữ nhân liền gào thét mắng độc ác nhưng thanh âm của cô ta rất nhanh liền biến thành tiếng thét chói tai.
Bị dùng sức đẩy tới lối đi bộ, Mục Mộc liền bị chiếc xe tải lớn đang chạy tới đụng phải nhưng không thấy va chạm.
Đúng, không có tiếng va chạm, xe buýt chạy qua nhưng không có máu văng tung tóe, không có tứ chi gãy vỡ, lối đi bộ trống không, ngay cả cái bóng của chim nhỏ cũng không có.
…
Mục Mộc cảm giác có đồ vật đang nhúc nhích ở trên người hắn, băng lành lạnh, chui vào bên trong y phục của hắn.
Hắn có chút cố sức để mở mắt ra, thấy được lá cây dầy đặc cùng một ít ánh sánh, nghe thấy tiếng chim nhỏ kêu to và tiếng gió thổi, ngửi được mùi thơm ngát của cây cỏ và mùi bùn đất.
Hắn là đang nằm tại một nơi trong rừng rậm, trong thế giới loài vật mới có cây cối u ám.
Mục Mộc có chút mơ hồ, hắn hoài nghi mình đang nằm mơ, bởi vì hoài nghi mình đang nằm mơ cho nên hắn rất tỉnh táo cúi đầu xem cái đồ vật đang nhúc nhích trong lồng ngực của hắn.
Đó là một con rắn màu xanh biếc, hơn nửa thân đều chui vào bên trong y phục của hắn, chỉ có một đoạn đuôi còn lòi ra ngoài, hơi lay động.
Cơ thể của Mục Mộc liền cứng ngắc, không dám manh động.
Phải giả chết? Hay là phản kháng? Đây là một vấn đề.
Ngay từ đầu, Mục Mộc lựa chọn giả chết nhưng khi thấy con rắn màu xanh biếc kia ở trên người hắn đi vòng vo một vòng cùng nỗ lực muốn tiến vào bên trong quần lót của hắn thì Mục Mộc không chịu được nữa, hắn liền một phát tóm chặt đuôi của con rắn kia cực lực ném ra ngoài, thân thể nhanh nhẹn từ trên mặt đất nhảy lên sau đó cũng không quay đầu lại liền chạy về phía trước.
Hắn không dám quay đầu lại, vẫn chạy, mãi chạy tận đến khi trong cổ họng truyền ra mùi máu tanh, hắn mới bất đắc dĩ dừng lại.
Con rắn không có đuổi theo. Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, hắn dựa vào một thân cây đánh giá bốn phía, thực vật trong rừng rậm này đều to lớn khác thường, còn có rất nhiều thực vật kỳ lạ, Mục Mộc nhìn hơn mấy lần sau liền không thèm để ý, vài loại thức ăn hắn cũng không nhận ra được huống chi là thực vật, nơi này là rừng rậm, thực vật nhiều, quái dị, hầu như là rất bình thường.
Mục Mộc vừa nghĩ tính khả thi của việc mình đang nằm mơ là bao lớn vừa đi lung tung không có mục đích trong rừng rậm, khi hắn cảm thấy đói bụng thì không thể không bắt đầu tìm kiếm thức ăn.
Coi như là mộng cũng không có thể đói bụng phải không? Hơn nữa cảm giác đói bụng này quá mức chân thật.
Trong rừng rậm chưa bao giờ thiếu tài nguyên, Mục Mộc tùy tiện liếc mắt một cái liền tìm được không ít trái cây cùng nấm, thế nhưng hắn không dám ăn, hắn là người yêu quý sinh mạng nên không nghĩ tùy tùy tiện tiện liền ăn đồ vật có độc rồi chết đi.
Cho nên Mục Mộc ngồi xổm ở dưới một thân cây chờ, chờ trong rừng rậm có động vật khác đi ra kiếm ăn, chúng nó ăn cái gì hắn liền ăn cái đó, an toàn, thỏa đáng.
Mục Mộc không chờ lâu liền nghe đến phương hướng cách đây không xa truyền đến tiếng gào thét, mặt đất mơ hồ đang run rẩy, đó là thú hoang to lớn đang chạy trốn mới khiến cho mặt đất chấn động, Mục Mộc trong lòng cả kinh, theo bản năng nhìn về phía phương hướng truyền tới ầm ĩ, chỉ thấy một cơn gió mạnh cùng tàn ảnh xẹt qua, Mục Mộc mơ hồ nhìn thấy một con… Khủng long con đuổi theo một con hươu con từ bên cạnh hắn chạy tới.
Là khủng long con? Là hươu con? Mục Mộc cũng không chắc chắn lắm, nói chung là một con lớn đuổi theo một con nhỏ chạy xẹt qua.
Tam trạng của Mục Mộc hỗn loạn, ngồi dưới tàng cây, hắn ôm lấy hai đầu gối của chính mình, đôi mắt cảnh giác nhìn bốn phía, bất động không lên tiếng.
Hắn hơi sợ.
Nghe nói con người là một loại sinh vật có năng lực thích ứng rất mạnh mẽ, Mục Mộc tin, khi hắn không giải thích được đi tới cái nơi rừng rậm này liền bỏ ra một tuần lễ để thích ứng nơi này.
Trong một tuần lễ sau đó, hắn nhìn thấy được rất nhiều thứ không thể tin, cây treo đầy thi thể động vật còn có mặt trăng màu đỏ tươi… tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên địa cầu.
Khi màn đêm buông xuống, khu rừng dần dần bị nhuộm thành màu máu, Mục Mộc lúc đầu tưởng là do màu đỏ của ánh nắng chiều gây ra, mãi đến tận khi hắn xuyên thấu qua giữa những khe hở của các lá cây nhìn thấy mặt trăng máu treo ở trên trời.
Toàn bộ thế giới liền giống như địa ngục.
Mục Mộc vẫn hoài nghi mình đang nằm mơ, tuy rằng giấc mộng này quá dài quá mức chân thực, mà nếu không phải là nằm mơ thì hắn làm sao lại xuất hiện ở địa phương kỳ quái này, hắn nghĩ không ra.
Ký ức cuối cùng của hắn là bị cái tiện nữ nhân kia đẩy lên lối đi bộ.
Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, Mục Mộc mỗi ngày giống như mèo rón rén qua lại tại trong khu rừng này, nỗ lực không phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì đại đa số động vật rất mẫn cảm với âm thanh, đặc biệt là thú hoang có sở thích ăn thịt. Dựa vào phần cẩn thận này mà Mục Mộc có thể tiếp tục sống sót ở trong khu rừng này, hắn uống nước sương, ăn hai loại quả dại được xác định là không có độc, tâm tình mờ mịt, không biết mình sẽ bị kẹt ở chỗ này bao lâu, nhưng hắn cũng không hề từ bỏ hi vọng, mỗi ngày đều rất kiên định đi theo hướng mặt trời mọc.
Nhưng rừng rậm chung quy vẫn là nguy hiểm, mặc dù Mục Mộc vô cùng nỗ lực hoá trang ” Người trong suốt ” trong rừng rậm thì hắn vẫn bị một con thú hoang giống bò không phải bò theo dõi.
Cơ thể của Mục Mộc cứng ngắc đứng ở trong bụi cỏ nhìn con dã thú kia, trên nguyên tắc địch không động ta cũng không động, ở trong lòng hy vọng con dã thú kia có thể quên hắn.
Thú hoang nhìn chằm chằm Mục Mộc vài giây, sau đó có chút do dự đi về phía hắn, Mục Mộc hô hấp ngưng trệ, thời điểm dã thú chỉ cách hắn khoảng hai mét, hắn liền một phát nhảy lên ôm lấy thân cây bên cạnh, dùng sự nhanh nhẹn chưa bao giờ có trèo lên trên cây.
Vốn thú hoang coi như bình tĩnh thấy thế phát ra một tiếng gào thét, tựa hồ khóa Mục Mộc là con mồi của nó, bắt đầu dùng đầu húc vào cây kia.
Thân cây chẳng hề to khỏe, nó bị thú hoang đụng cho nghiêng trái ngã phải, Mục Mộc giống như con gấu túi gắt gao ôm chặt thân cây, cắn răng trèo lên trên, không hề chú ý đến hai cánh tay của hắn đã máu me đầm đìa do ma sát với vỏ cây thô ráp.
Lẽ nào thật sự bỏ mạng ở nơi này? Mục Mộc có chút tuyệt vọng, đôi tay của hắn đã bắt đầu không còn chút sức lực nào, nhưng thân cây lại lay động ngày càng mạnh mẽ mãnh liệt.
Lúc này, phía dưới đột nhiên truyền ra tiếng thú hoang thê thảm gầm rú, Mục Mộc còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra liền thấy kia con dã thú mạnh mẽ kia bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống xa xa trên mặt đất cùng trợt đi thật dài một khoảng cách, thời điểm nó dừng lại thì đã không còn động đậy được nữa, có lẽ là đã chết rồi.
Mục Mộc mù mịt nhìn xuống, kinh ngạc nhìn thấy một nam nhân đang nghểnh đầu lên nhìn hắn ở trên cây.
Đây là một người đàn ông có thân người khá cao lớn, hoàn toàn vượt quá hai mét, trên người mặc bộ áo da màu đen bó người, buộc vòng quanh thon dài tứ chi của hắn cùng bao hàm sức mạnh cơ thể hình giọt nước, thân người đẹp đến mức khiến cho Mục Mộc dù là nam nhân cũng không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
Nam nhân không chỉ có dáng người đẹp, bộ dạng cũng là nhất tuyệt, tóc màu đen dài đến eo, đôi mắt màu vàng đậm, ngũ quan thâm thúy, giống như người Hobbit trong phim vương quốc của người Hobbit, hoàn mỹ không giống như là thuộc về người của thế giới này, Mục Mộc tin tưởng nếu như ở đây có nữ nhân thì tuyệt đối sẽ bị làm cho khuynh đảo.
Nhưng Mục Mộc là đàn ông nên hắn cũng sẽ không vì một người đàn ông khác mà thất thần, cho nên tầm mắt của hắn tại trên người đàn ông đó dừng lại 3 giây sau đó liền dời đi, bắt đầu hết sức chuyên chú leo xuống thân cây.
Đôi tay luôn quanh năm kéo viôlông của hắn đã không còn sức để ôm lấy thân cây, nếu không bám vào thân cây thì hắn nhất định sẽ bị rơi xuống, hắn chắc chắn sẽ té rất thảm.
Mục Mộc rất gắng sức dùng đôi tay đã máu me đầm đìa chậm rãi bò đi xuống, dưới tàng cây, nam nhân cũng không có ý tứ giúp hắn, từ đầu tới đuôi y chỉ là thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đàng kia.
Mục Mộc leo xuống khỏi cây, hắn quay người, mặt hướng về nam nhân, này vừa nhìn Mục Mộc lại một lần nữa ý thức được nam nhân cao to, thân cao một thước tám mươi hai cm của hắn dĩ nhiên chỉ cao tới ngực của nam nhân kia.
Do dự một hồi, Mục Mộc lễ phép đưa tay ra hướng về phía nam nhân cùng lộ ra nụ cười chuẩn mực: ” Chào anh, cám ơn anh đã cứu tôi “.
Là y đã cứu hắn sao? Mục Mộc cũng không chắc chắn lắm, dĩ nhiên mạnh mẽ đem thú hoang khổng lồ như vậy quăng bay ra ngoài thật sự là… Đại khái chỉ có siêu nhân mới có thể làm được, mà vào lúc này, ở nơi này chỉ có người nam nhân này thôi, cho nên Mục Mộc chỉ có thể miễn cưỡng chính mình tin tưởng là nam nhân này quăng bay con dã thú kia đi.
Nam nhân nhìn chằm chằm Mục Mộc không biểu hiện gì, hắn không ngừng đánh giá Mục Mộc, từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, tới tới lui lui nhìn rất nhiều lần, ánh mắt kia khiến cho Mục Mộc rất không thoải mái, thật giống như…
Y muốn xé hết quần áo đang mặc ở trên người hắn xuống.
” ¥%¥# “. Nam nhân cuối cùng cũng coi như đáp lại với Mục Mộc, thế nhưng y phát âm rất kỳ quái, không giống với ngôn ngữ của bất kỳ quốc gia nào.
Mục Mộc buồn rầu, hắn không biết nam nhân đang nói cái gì, cho nên hắn chỉ có thể hướng nam nhân nhún vai một cái, dùng ngôn ngữ tay chân nói cho nam nhân biết hắn nghe không hiểu.
Nam nhân hiển nhiên cũng ý thức được tồn tại rào cản giao tiếp giữa hai người, y hơi nhếch miệng, trong nụ cười hàm chứa vài phần giảo hoạt.
” ¥%¥# “. Nam nhân lặp lại lời mới nói vừa rồi, khi nói xong y nhìn chằm chằm Mục Mộc gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Mục Mộc đại khái hiểu ý tứ của nam nhân, nam nhân là đang dò hỏi hắn, cũng muốn hắn cho y một câu trả lời.
Phải làm sao mới ổn đây? Hắn lại không biết y đang hỏi hắn cái gì, làm sao mà trả lời y được?
Mục Mộc liền rối rắm, hắn thỉnh thoảng nhìn nam nhân vài lần, nam nhân rất kiên nhẫn chờ, cuối cùng Mục Mộc gật đầu.
Với hoàn cảnh trước mắt thì buộc hắn phải gật đầu, hắn sợ sệt nam nhân đem hắn một người vứt ở trong rừng rậm này, hắn chắc chắn sẽ chết.
Mục Mộc gật đầu khiến cho nụ cười trên mặt của nam nhân này sâu hơn, sau hắn lại hỏi Mục Mộc: ” %*¥#%(&*… “
Mục Mộc do dự một chút, liền gật đầu.
Một giây sau, nam nhân liền xé áo sơ mi trắng vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu ở trên người Mục Mộc xuống.