Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 77: Dược tề sư

Lâm Tái cùng thần cấp ma thú đánh nhau? Chỉ sợ cuối cùng long lân của hắn sẽ bị đối phương lột sạch đi!

Về phần Lục Vũ, hắn rốt cục đã đạt tới Kim Đan kỳ, thực lực nhảy vọt về chất, nhưng hiện tại hắn chỉ vừa mới đột phá…

Thực lực của người tu chân Kim Đan kỳ tương đương với Thánh cấp ma pháp sư, nhưng bởi vì tính đặc biệt của người tu chân, nên luôn có thể đánh bại thánh cấp ma pháp sư, thậm chí người đạt tới Kim Đan tầng 10 còn có thể khiêu chiến Thần cấp ma pháp sư. Nhưng mà lúc này Lục Vũ chỉ có Kim Đan tầng 1, hơn nữa, còn rất nhiều công pháp Kim Đan kỳ chưa được học. Như vậy, cho dù cùng với Lâm Tái chống lại Thần cấp ma thú, cũng chỉ có thể bị ngược mà thôi.

Lục Vũ làm ra động tĩnh như vậy Mony cũng thấy được, nhưng thực lực trước đó của Lục Vũ bà rất rõ ràng, cho dù Lục Vũ đột phá, theo bà thấy hẳn là chỉ có thể chống lại một cao thủ vừa mới thăng cấp Thánh cấp mà thôi, còn một con hồ ly thăng cấp Thần cấp đã lâu rồi…

“Thật có lỗi, Ti Na các hạ, đứa nhỏ này vừa mới đột phá, lực lượng cũng không ổn định, hắn năm nay cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trước đó một mình một người ngay cả thánh cấp ma thú đều đánh không lại…” Ý tứ của Mony rất rõ ràng.

Ti Na lúc này cũng phản ứng lại, nó nghe được tin tức của đối phương từ miệng của đám ma thú, tự nhiên biết được thực lực của đối phương cũng chỉ có thể khiêu chiến thánh cấp ma thú, ngay cả khi hai người cùng tiến lên đều không thể đánh thắng, nếu như vậy, sau khi đột phá, hẳn là cũng chỉ có thể đánh với thánh cấp mà thôi.

“Phải nói xin lỗi chính là ta, ta không suy xét đến điểm này.” Ti Na lại vô ý thức mà vứt mị nhãn với Mony, “Hơn hai mươi tuổi, chỉ là con nít mà thôi… Yên tâm, ta sẽ không khiêu chiến với con nít, bất quá Mony các hạ…” Nói như vậy, tất cả ánh mắt của nó đều đặt lên người Mony.

Mony biết, có rất nhiều ma thú hiếu chiến, mà đạt tới cái cấp bậc này, muốn tìm đối thủ cũng không dễ dàng, cho nên lúc này, đối phương đem chủ ý đánh tới trên người mình.

Mấy ngày nay Mony nhìn Lâm Tái cùng Lục Vũ hai người đánh nhau với ma thú, nên có thể thống thống khoái khoái mà chiến đấu một hồi cũng rất hứng thú. Bất quá, cao thủ Thần cấp chiến đấu, cũng không phải một chốc lát là có thể dừng lại: “Ti Na các hạ, chúng ta đang muốn ăn cơm, hơn nữa, bởi vì rời đi doanh địa đã lâu lắm rồi, ta muốn đem bọn họ đưa trở về trước!”

Hồ ly tuyết trắng nhẹ nhàng nhảy vào sơn động: “Không thành vấn đề, đến lúc đó, chúng ta đánh một hồi nha?”

“Được!” Mony sảng khoái mà đáp ứng.

Mony vô cùng tự tin với kỹ năng nấu nướng của Lâm Tái, lại không thể để cho đối phương nhìn bọn họ ăn được, lúc này đưa ra lời mời: “Ti Na các hạ, muốn ăn cùng chúng ta hay không?”

Con hồ ly tuyết trắng kia gật gật đầu, tuy nó chỉ là một con hồ ly, nhưng không biết vì cái gì lại tràn ngập phong tình: “Được, ta bảo chúng nó đem con mồi đến.” Nói như vậy, nó liền phát ra một thanh âm trầm thấp, thanh âm kia không vang, nhưng lại truyền ra ngoài rất xa, vô cùng xa.

Lần này săn thú, Mony chỉ bắt một con ma thú cấp thấp, tuy rằng khổ người rất lớn, nhưng không nhất định đủ cho ba người bọn họ ăn, cho nên hành động của con hồ ly kia, ngược lại rất đúng lúc. Cũng không lâu lắm, liền có một con hồ ly màu xám hình thể cực đại ngậm một con ma thú khổ người không nhỏ còn sống lại đây, chính là ma thú cấp 4 Phong Linh Dương.

Phong Linh Dương chất thịt mềm ngon hương vị rất tốt, nhưng bởi vì tốc độ rất nhanh nên không dễ bắt giữ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể mang đến một con Phong Linh Dương còn sống… Lục Vũ nhìn nhìn con hồ ly màu xám kia, quả nhiên, đối phương là một thánh cấp ma thú!

Lâm Tái lúc này đang nướng thịt, vì có thể nướng nhanh hơn, hắn lấy ra một cái vỉ nướng, rồi cắt thịt ra từng mảnh từng mảnh đặt trên vỉ nướng, lúc này, những miếng thịt nướng đã chín đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt!

“Ti Na các hạ, muốn nếm thử một chút hay không?” Mony lập tức mở miệng, đẩy mạnh tiêu thụ với đối phương.

Nhưng con hồ ly tuyết trắng kia lắc lắc đầu: “Không cần, ta quen ăn sống.” Nó nói như vậy, liền một hơi cắn lên cổ con Phong Linh Dương kia, Phong Linh Dương vừa rồi bị uy thế của nó dọa sợ tới mức động cũng không dám động, lập tức tắt thở.

Con hồ ly tuyết trắng này mặc dù là Thần cấp ma thú, hình thể lại không lớn lắm, thậm chí chỉ lớn hơn Tiểu Hắc một chút. Lục Vũ nhìn con hồ ly tuyết trắng khéo léo đáng yêu kia đang ngồi xổm bên cạnh con Phong Linh Dương khổng lồ không ngừng hút máu Phong Linh Dương, cảm giác có chút không thích hợp.

Nhưng, hồ ly tuyết trắng lây dính một ít máu, lại tạo nên sự mị hoặc huyết tinh, thoạt nhìn lại càng mê người.

Hồ ly tuyết trắng đang hút máu Phong Linh Dương, trên người đột nhiên xuất hiện một ít quả cầu tuyết nhỏ, sau đó những vết máu dính trên người đều được quả cầu tuyết mang đi, trên người trở nên sạch sẽ, một chút vết bẩn cũng không có.

Hồ ly tuyết trắng ở bên kia dùng băng nhận giải phẫu Phong Linh Dương, Lâm Tái cũng đã nướng xong một đĩa thịt nướng bự, hắn đem mấy thứ này cho Mony cùng Lục Vũ mỗi người chia một nửa.

Thịt nướng khá nhiều, mùi hương tràn ngập trong không khí càng thêm nồng đậm, hồ ly tuyết trắng đột nhiên nhìn về phía bọn họ: “Thức ăn chín, ăn ngon lắm hả?”

“Đương nhiên!” Mony lập tức mở miệng, bà đã quen ăn thức ăn chín, cho dù chế biến dở một chút, hẳn là cũng ăn ngon hơn thức ăn sống đi?

“Ăn nhiều thức ăn chín, chẳng lẽ không đánh mất bản lĩnh của chúng ta sao?” Hồ ly tuyết trắng mở miệng lần nữa.

Lục Vũ vốn cho rằng đối phương muốn ăn sống là bởi vì khẩu vị của ma thú khác biệt, nghe đối phương nói như vậy, nhìn con hồ ly trắng trắng lông xù khó hiểu mà trừng to đôi mắt đen lúng liếng, không khỏi yêu thích trong lòng: “Nếu là ma thú cấp thấp, có lẽ sẽ bị nhân loại dùng đủ loại phương thức thuần dưỡng mà không biết cách đi săn, nhưng Ti Na các hạ mạnh như vậy, đã sớm không tự mình đi săn, ăn thức ăn chín hẳn là không có quan hệ gì đi?”

“Ừm!” Con hồ ly tuyết trắng kia gật gật đầu, sau đó khống chế quả cầu tuyết rửa sạch gan của con Phong Linh Dương kia: “Ngươi có thể giúp ta nướng một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” Lâm Tái gật gật đầu, hắn biết phần lớn ma thú thích bắt đầu ăn từ trong bụng con mồi, mà gan động vật nhân loại không thích ăn, nhưng đối với ma thú mà nói, gan có thể bổ sung năng lượng trong thân thể chúng nó nhanh chóng, sau đó nâng cao thị lực của bọn chúng.

Bữa cơm này, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, mà con hồ ly tuyết trắng Thần cấp này, đương nhiên cũng không keo kiệt, viên ma hạch của con Phong Linh Dương kia hoàn toàn không lọt vào mắt nó không nói, nó còn lấy ra một viên ma hạch của ma thú cấp 9 đưa cho Lâm Tái.

Chỉ là trên đường trở về, Lâm Tái liền đem viên tinh hạch này đưa cho Lục Vũ, nói là cho Tiểu Hắc lưu trữ từ từ ăn.


Tiểu Hắc đối với đồ vật hàm chứa năng lượng, là có bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, bất quá Lục Vũ cũng không thế nào cho nó ăn quá nhiều. Hiện giờ Tiểu Hắc tuy sinh ra không bao lâu, nhưng đã có thực lực của cao cấp ma thú, Lục Vũ tận mắt nhìn thấy một con ma thú cấp 5 bị Tiểu Hắc nuốt trọn, nếu thực lực của Tiểu Hắc tiếp tục tăng trưởng, mà nó lại thấy cái gì liền ăn cái đó… Nghĩ đến Thôn Phệ Thú giao Tiểu Hắc cho Lục Vũ đã từng nói, sau này Tiểu Hắc hoàn toàn có thể cắn nuốt một tinh cầu, Lục Vũ không khỏi có chút sợ hãi, nếu Tiểu Hắc thật sự như vậy…

Thời điểm Lục Vũ cùng Lâm Tái trở về, đội ngũ của bọn họ lại không hề di chuyển, hơn nữa, còn có rất nhiều người đang ở trong doanh địa.

Dọc theo Rừng Rậm Ma Thú, có một đại lộ nam bắc, dành cho những người muốn tiến vào Rừng Rậm Ma Thú thám hiểm hoặc là đội ngũ đi ngang qua Rừng Rậm Ma Thú, mà hiện tại, bên cạnh con đường này, một đám lều trại sắp hàng chỉnh chỉnh tề tề, hòa mình trong màu xanh của cây cối, thoạt nhìn ấm áp dị thường.

“Đã trở lại! Bọn họ đã trở lại!” Khi Mony và bọn họ xuất hiện, một ma pháp sư của thành Kerr la lên, vừa dứt tiếng, ánh mắt mọi người ở đây đều đặt lên trên ba người bọn họ đang từ không trung đáp xuống.

“Tại sao các ngươi không khởi hành mà dừng lại tại đây?” Mony đem Lâm Tái cùng Lục Vũ hạ xuống dưới, vừa thả ra tinh thần lực của mình liền gặp trở ngại, liền mở miệng.

“Các hạ, chúng ta lo lắng cho Thần Tử cùng Lâm Tái các hạ, không biết mấy vị đã đi đâu?” Một ma pháp sư mặc áo bào trắng mở miệng, thoạt nhìn lão cũng không còn nhỏ tuổi, hơn nữa, dĩ nhiên lại là Pháp thần!

Đưa mắt có thể thấy được, hiện tại trong doanh địa có rất nhiều ma pháp sư mặc áo bào trắng giống lão, ăn mặc như vậy, chính là nhân vật đặc biệt trong Ma pháp sư công hội.

Mặc dù bọn họ rời đi mười ngày, nhưng Phượng Hoàng, Tiểu Hắc còn có Kha Đức Nhạc đều ở lại trong doanh địa, tại sao người của Ma pháp sư công hội lại không yên tâm?

“Chúng ta chỉ gặp một vài sự tình mà thôi.” Lục Vũ mở miệng, sau khi đạt tới Kim Đan kỳ, lực cảm ứng của hắn cũng mạnh hơn, cảm thấy tình huống hiện tại trong doanh địa có điểm kỳ lạ.

Đột nhiên xuất hiện nhiều người của Ma pháp sư công hội như vậy không nói, Kha Đức Nhạc cũng không thấy đâu…

“Thần Tử, thân phận của ngài đặc biệt, tại dạng địa phương này, không nên tùy ý làm bậy mới đúng.” Lão Pháp thần kia nhíu mày mở miệng.

“Thần Tử muốn làm cái gì cũng không liên quan tới ngươi!” Sắc mặt Mony càng ngày càng khó coi, đột nhiên khí thế toàn thân tăng vọt.

Lão Pháp thần kia cảm giác được thực lực của Mony, sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Các hạ là cao thủ của Thần Thú điện? Thực lực quả nhiên không tầm thường! Thần Tử có các hạ bảo hộ, nhất định là không đáng lo ngại, chỉ là Lâm Tái thiếu gia, chính là người của Ma pháp sư công hội chúng ta, hắn mất tích chúng ta quả thực rất lo lắng.”

Lục Vũ nhìn về phía lão Pháp thần kia: “Chúng ta ở trong Rừng Rậm Ma Thú phụ cận, tại sao không thấy người của các hạ đi tìm?”

Bị một thằng nhóc khiêu khích, lão Pháp thần kia có chút không vui, nhưng nghĩ đến thân phận của Lục Vũ, nên phải kiềm chế xuống: “Chúng ta cũng vừa mới lại đây mà thôi.”

“Chiêm chiếp!” Đột nhiên, Tiểu Hồng kêu vang lên, Lâm Tái vội vàng đi qua xem, nhưng lại không thấy Tiểu Hồng, chỉ biết tiếng Tiểu Hồng truyền tới từ một lều trại nào đó.

Lúc trước nếu Tiểu Hồng cảm giác hắn đã trở lại, nhất định sẽ lao ra khỏi lều trại tới đón tiếp hắn, lúc này đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương như vậy lại còn không xuất hiện…

Lâm Tái có chút sốt ruột, nhịn không được tiến vào cái lều trại kia, lại không ngờ, hắn còn chưa đến gần đã bị hai cao cấp ma pháp sư ngăn cản, hai người này, một là Larry, người còn lại là một ma pháp sư mặc áo bào trắng mà hắn chưa từng thấy qua.

“Lâm Tái thiếu gia, ngươi chờ một chút, Phượng Hoàng của ngươi rất nhanh sẽ đi ra!” Larry mở miệng, thần sắc đã có chút xấu hổ.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm gì Phượng Hoàng của ta?” Lâm Tái nhìn đến sắc mặt của đối phương, lớn tiếng hỏi.

“Lâm Tái các hạ, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không thương tổn Phượng Hoàng của ngươi.” Lão Pháp thần kia mở miệng, khí tức cũng tập trung vào Mony, mà lực chú ý của Mony đều đặt trên người của lão.

“Ác ác! A a!” Đột nhiên, tiếng Tiểu Hắc cũng phát ra từ cái lều kia, sau đó liền nghe thấy có người hét thảm một tiếng.

Thần sắc của Mony vẫn luôn ngưng trọng, lúc này cũng cười cười: “Tiểu Hắc cái tên kia, nguyên lai cũng có chút tác dụng.”

Bà vừa dứt lời, trong cái lều kia đột nhiên xuất hiện một quả cầu đen thật lớn, sau khi lăn ra ngoài, mặt trên quả cầu đen nứt ra một lỗ hổng, sau đó, Tiểu Hồng liền bay ra từ cái lỗ hổng kia.

“Chiêm chiếp!” Tiểu Hồng bay đến không trung, hét lên hai tiếng, sau đó chui vào trong ngực Lâm Tái, bất động.

Lâm Tái nhìn nhìn Tiểu Hồng, phát hiện lông chim trên người Tiểu Hồng vô cùng hỗn độn, nhưng cũng không có thiếu sợi lông nào cũng không có bị thương, lúc này mới yên lòng: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn lấy hai giọt máu của nó mà thôi.” Một giọng nói vang lên, sau đó, một nam tử tuổi còn trẻ liền xuất hiện trước cửa lều, trên mặt của hắn che một mảnh vải.

Máu Phượng Hoàng? Lâm Tái biết rõ, máu Phượng Hoàng là một loại tài liệu ma pháp cực kỳ trân quý, chỉ là Tiểu Hồng còn quá nhỏ, cho nên, mặc dù hắn thu thập máu của mình khi bị thương, chứ chưa từng thương tổn Tiểu Hồng.

Hai giọt máu, có lẽ đối với Tiểu Hồng không có trở ngại gì, nhưng tên trước mắt này đột nhiên xuất hiện, lại làm cho Lâm Tái có ác cảm mãnh liệt: “Các hạ là có ý gì?”


“Đúng vậy, Thánh Thú của thú nhân chúng ta, có thể tùy tiện thương tổn sao?” Mony cũng mở miệng.

“Thật có lỗi, các hạ, chúng ta có việc gấp, nhưng các hạ lại mang theo Lâm Tái biến mất rất nhiều ngày.” Lão Pháp thần kia mở miệng, “Máu Phượng Hoàng, chúng ta cần dùng gấp.”

“Lâm Tái thiếu gia, lần này Khoa Duy Kỳ các hạ tới lấy máu Phượng Hoàng, cũng là vì cuộc thi Dược tề sư vài ngày sau! Khoa Duy Kỳ các hạ là dược tề sư cấp bậc cao nhất của Ma pháp sư công hội chưa tới 50 tuổi, lần này cũng là vì làm vẻ vang cho Ma pháp sư công hội, ngươi là một thành viên của Ma pháp sư công hội nên ủng hộ mới đúng.” Larry đột nhiên mở miệng.

Lúc này, Lâm Tái mới biết được nam tử trẻ tuổi bắt giữ Tiểu Hồng tên là Khoa Duy Kỳ.

Cuộc thi Dược tề sư, chuyện này Lâm Tái cũng biết đến. Trên đại lục Eyal, ngoại trừ Ma pháp sư công hội, vẫn còn có rất nhiều công hội tồn tại, tỷ như Lính đánh thuê công hội, Dược tề sư công hội, Chế tạo sư công hội, những công hội này so ra kém hơn Ma pháp sư công hội, nhưng bởi vì có nét độc đáo riêng, nên cũng rất được tôn sùng, đặc biệt Dược tề sư công hội.

Dược tề sư công hội sở hữu tám phần mười Dược tề sư trên đại lục, cấp bậc thấp thì chữa bệnh cho dân chúng phổ thông, cấp bậc cao thì luyện chế các loại dược tề thần kỳ, bởi vì ma pháp sư cũng phải sử dụng dược tề, cho nên Dược tề sư công hội rất được tôn sùng.

Mà Cuộc thi Dược tề sư, nói là trận đấu giữa những Dược tề sư, không bằng nói là Dược tề sư công hội muốn khai quật những phương pháp bào chế thuốc của những Dược tề sư trẻ tuổi, bởi vì trận đấu đầu có một quy định, chính là tuổi không thể vượt qua năm mươi.

Lâm Tái còn chưa kịp nói chuyện, Mony đột nhiên mở miệng: “Ta mặc kệ là Cuộc thi Dược tề sư gì gì đó, ta chỉ biết Phượng Hoàng là Thánh Thú của Thú nhân tộc chúng ta, cho dù con Tiểu Phượng hoàng này ký kết cộng sinh khế ước cùng Lâm Tái, cũng không đại biểu nó chính là Lâm Tái, mà các ngươi, đương nhiên cũng không thể tùy tiện lấy máu của nó.”

Tên Dược tề sư Khoa Duy Kỳ kia biến sắc: “Hiện tại, ta không có được máu Phượng hoàng, ngược lại bị con ma thú kỳ quái kia cắn bị thương!” Tay trái của hắn vẫn luôn đặt ở phía sau, lúc này vươn ra, khiến cho mọi người nhìn thấy vết máu loang lổ ở phía trên. (Linh Lăng: Đáng đời mi.)

“A a!” Tiểu Hắc nhảy vài vòng bên người Lục Vũ, thoạt nhìn rất phẫn nộ.

Lục Vũ đương nhiên sẽ không trách tội Tiểu Hắc, nhưng lão Pháp thần đang giằng co với bọn họ sắc mặt đại biến: “Khoa Duy Kỳ, tay ngươi bị thương?”

Khoa Duy Kỳ nhìn thoáng qua lão Pháp thần kia: “Ngũ trưởng lão, ta không sao, sẽ không ảnh hưởng trận đấu.”

Lão Pháp thần được xưng là Ngũ trưởng lão nghe đối phương nói như vậy mới yên tâm, sau đó thần sắc không vui mà nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, lúc này mới lấy ra một tảng đá màu lửa đỏ, nhìn về phía Mony: “Các hạ, đây là hỏa nguyên tố kết tinh, chúng ta nguyện ý lấy nó đổi vài giọt máu Phượng Hoàng.”

Hỏa nguyên tố kết tinh! Mony nhìn khối hỏa nguyên tố kết tinh kia, vẻ mặt khó coi, phượng hoàng niết bàn mà sinh, như vậy hỏa nguyên tố kết tinh, đối với Tiểu Hồng tác dụng đương nhiên không nhỏ. Nhưng ngay từ đầu đám người của Ma pháp sư công hội cũng không lấy ra, ngược lại đến lúc này mới lấy ra trao đổi…

Đương nhiên, quan trọng nhất là, vừa rồi bà cảm ứng rõ ràng khí tức của Caroline không xong!

Nhưng bởi vì cảm giác đó, lúc đầu, bà mới không dám có điều dị động, mà hiện tại, bà càng thêm phẫn nộ: “Máu Phượng Hoàng là vô giá! Các hạ, nếu đã không có ý tốt, dựa vào cái gì muốn chúng ta giao dịch với ngươi chứ?”

“Các hạ, chúng ta cũng không có ác ý!” Lão Pháp thần kia mở miệng lần nữa, cũng hiểu bản thân có chút xui xẻo.

Bọn họ vừa mới biết được phần thưởng của Cuộc thi Dược tề sư, cho nên vô cùng vội vàng mà nghĩ tới máu Phượng Hoàng, lại không ngờ, Lâm Tái cùng Thần Tử mất tích!

Tuy rằng Lâm Tái mất tích, nhưng Phượng Hoàng vẫn còn, như thế bọn họ cũng không quá lo lắng. Nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, vừa tới đây, đề xuất yêu cầu với Kha Đức Nhạc, Kha Đức Nhạc liền không chút do dự cự tuyệt. Khi bọn họ đang bất mãn, đột nhiên có người ra tay với bọn họ!

Lão biết người công kích lão đang ở bên trong chiếc xe ngựa kia, nhưng đối phương hình như ngay từ đầu đã bị thương, cho nên bọn họ dùng tinh thần lực chỉ huy nguyên tố ma pháp trong không khí tấn công, sau đó đối phương cũng không còn động tĩnh nữa.

Sự tình đã đến mức này, lão liền sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, nhưng lão không nghĩ tới chính là, đám người Lâm Tái đã quay trở về đúng lúc này!

Tiểu Hồng vốn đang nằm trong lòng Lâm Tái, sau khi người kia lấy ra hỏa nguyên tố kết tinh, nó liền bay lên, vừa tò mò vừa thèm thuồng mà nhìn khối hỏa nguyên tố kết tinh kia, chờ thời cơ để bay qua.

“A a!” Tiểu Hắc kêu một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, liền đem Tiểu Hồng nuốt vào bụng, sau đó chạy nhanh vào xe ngựa của Caroline.

Lâm Tái cùng Lục Vũ nhìn nhau, cũng biết Kha Đức Nhạc và Caroline lúc này còn chưa xuất hiện nhất định là xảy ra vấn đề, lập tức đi theo Tiểu Hắc vào xe ngựa.

Caroline nằm trong xe ngựa rất lớn, bởi vì thân phận của nàng, cộng thêm nàng đang mang thai. Cho nên, mọi người đều ngủ trong lều trại, nhưng nàng vẫn luôn thư thư phục phục mà nằm ngủ say trong chiếc xe ngựa trang sức tinh xảo này, nhưng hiện tại, sắc mặt của nàng không tốt đang dựa vào người Kha Đức Nhạc.

“Mẹ làm sao vậy?” Lâm Tái lo lắng hỏi han, sau đó liền nhìn thấy Tiểu Hắc phun Tiểu Hồng ra, mà Tiểu Hồng hiện tại thoạt nhìn càng thêm chật vật. Mặc dù khá chật vật, nhưng nó cũng rất cao hứng mà đứng trên người Tiểu Hắc.

Caroline giật giật miệng mình: “Ta cũng không biết, vốn dĩ đang tốt lành, sau khi giao thủ với tên Pháp thần kia, bụng liền không thoải mái.”

Nếu không phải bụng đột nhiên không thoải mái, nàng cũng không mắt mở trừng trừng mà nhìn Tiểu Hồng bị bắt.

Kha Đức Nhạc không phải là đối thủ của đối phương, thực lực của Ma pháp sư công hội lại giỏi hơn Thần Thú điện một chút, nếu Mony chưa trở về mà nói, cho dù Tiểu Hắc lúc ấy cứu Tiểu Hồng, thì khẳng định Tiểu Hồng vẫn bị đối phương lấy máu!

Lâm Tái đặc biệt tìm kiếm những đan dược an thai, nữ tu mang thai không dễ dàng, cho nên hắn tìm được không ít, cũng luyện chế một ít.

Bất quá, thân thể Caroline vẫn luôn khá tốt, trước kia cũng không cần thiết, hắn lại sợ mình luyện chế không tốt, nên chưa lấy ra, nhưng hiện tại, hắn lấy ra một bình đan dược nhỏ cho Caroline: “Mẹ ăn hai viên đi.”

“Ừm.” Caroline gật gật đầu, nuốt hai viên đan dược, rồi hỏi: “Bên ngoài thế nào rồi?”

“Bà ngoại nhất định sẽ không từ bỏ.” Lâm Tái mở miệng, Mony có tình cảm rất sâu đậm với Thần Thú điện, tình cảm đối với Caroline càng sâu hơn, những người đó muốn máu Phượng hoàng cũng thì thôi, thế nhưng còn thương tổn Caroline…

Quả nhiên, khí tức của hai cường giả bên ngoài ngày càng mạnh, Lục Vũ không chút nghĩ ngợi lấy ra pháp bảo phòng ngự của mình.

“Lúc này xé rách mặt với Ma pháp sư công hội…” Kha Đức Nhạc có chút lo lắng mà mở miệng, Caroline nếu xảy ra chuyện…

“Sẽ không xé rách mặt.” Lâm Tái mở miệng, “Ma pháp sư công hội trước đây đều phản ứng bình thản, lần này lại đột nhiên dùng thủ đoạn cường thế như vậy, khẳng định có nguyên nhân… Lúc này, chúng ta cũng không thể yếu thế!”

Hơn nữa, tại sao hắn cảm thấy Mony chỉ phóng thích khí thế chứ chưa bắt đầu đánh nhau, có thâm ý khác sao?

Quả nhiên, ngay khi Mony và lão Pháp Thần kia phóng ra khí thế mạnh nhất, trong Rừng Rậm Ma Thú cũng dâng lên một cỗ khí thế không kém gì bọn họ!

Cỗ khí thế này đối với Lâm Tái cùng Lục Vũ mà nói cũng không xa lạ, trước đó còn cùng một chỗ với bọn họ nữa — Ti Na.