Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 17: Rammus

Toàn bộ tháp ma pháp, không thể tìm thấy một miếng thịt nào, có thể thấy, Bizani là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa ăn chay.

Trù nghệ của Lục Vũ thật sự rất tệ, nhưng may mắn chính là trong tay có không ít gia vị, cũng có thể miễn cưỡng ứng phó. Đến tối, hắn vui tươi hớn hở nhận được một viên tinh hạch cấp 2 từ tên mập mạp Lâm Tái.

Lâm Tái đã nói, một viên tinh hạch cấp 2 trị giá bằng hai mươi viên tinh hạch cấp 1, mỗi viên tinh hạch cấp 1 chứa 10 điểm năng lượng, như vậy, một viên tinh hạch cấp 2 ít nhất cũng có hai trăm điểm? Sau khi Lục Vũ đóng cửa kĩ càng liền hứng thú hừng hực mà tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch, sau đó nhấn vào nút 〈 Hấp thụ năng lượng 〉.

50 điểm! Chỉ có 50 điểm! Không phải trị giá bằng hai mươi viên tinh hạch cấp 1 sao? Tại sao một viên tinh hạch cấp 2 chỉ có 50 điểm năng lượng?

Cuối cùng, bảng thông báo yêu cầu trò chuyện của Khương Đào đã ngăn lại Lục Vũ chuẩn bị phát điên.

“Lục Vũ, cuối cùng cũng gặp được ngươi!” Khương Đào lo lắng mở miệng: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì, ta đang ở trong tháp ma pháp, ta sợ bị người khác phát hiện.” Lục Vũ trả lời, Hệ thống vị diện giao dịch là một kho báu, hắn phải luôn cảnh giác xung quanh, cảm giác này thật khó chịu.

“Tháp ma pháp, hiện tại ngươi đang ở trong tháp ma pháp của Bizani đại nhân sao?” Hughes ngồi bên cạnh nhô đầu ra, kích động mở miệng.

“Đúng vậy.” Lục Vũ kể lại mọi chuyện, cuối cùng mới kiềm nén bản thân không phát điên: “Một viên tinh hạch cấp 2, tại sao chỉ có năm mươi điểm năng lượng? Sớm biết như vậy, ta đòi mười lăm viên tinh hạch cấp 1 là được rồi!” Mười lăm viên tinh hạch cấp 1 là một trăm năm mươi điểm năng lượng a!

Hughes chớp chớp mắt: “Tuy tinh hạch cấp 2 ẩn chứa năng lượng không nhiều, nhưng sau khi sử dụng hết năng lượng còn có thể dùng tinh thần lực khắc ma pháp trận ở bên trong, chỉ cần chế tác thành công liền có thể biến thành một viên ma hạch, giá trị lập tức tăng lên rất nhiều!” Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Sau khi sử dụng hết năng lượng trong tinh hạch cấp 1 còn lại dung hạch cấp 1 không thể thừa nhận tinh thần lực, trên cơ bản cũng không thể chế tác thành ma hạch, nhưng dung hạch cấp 2 lại không giống vậy, nó có thể chế tác thành ma hạch!

“Thì ra là thế…” Lục Vũ cũng kịp phản ứng lại, không thể không nói, trong những ma pháp phong ấn thì ma hạch rất được hoan nghênh, cho dù không phải ma pháp sư, chỉ cần có ma hạch là có thể phóng thích ma pháp, hơn nữa cho dù là ma pháp sư, bởi vì tinh thần lực hữu hạn, nên cũng sẽ chuẩn bị một ít ma hạch trên người để bảo mệnh, giá cả ma hạch cực kỳ cao. Tên Lâm Tái kia, hình như đã từng nói trên người hắn mang theo không ít ma hạch đi? Nghĩ đến bản thân mình, bên người đã có một kho báu di động, trong lòng Lục Vũ cũng có chút cân bằng.

“Tinh hạch cấp 1 cũng chỉ có ma pháp sư cấp thấp không có tiền mới dùng, còn dung hạch cấp 1 tuy không thể chế tác thành ma hạch nhưng có thể làm luyện tập… Mà ma pháp sư có tiền và cao cấp ma pháp sư, căn bản sẽ không đem tinh hạch cấp 1 để vào mắt.” Hughes lại nói, hắn vẫn luôn thuộc loại ma pháp sư cấp thấp không có tiền.


“Ta cảm thấy, nếu tiêu tiền mua tinh hạch, thì tiêu tiền mua tinh hạch cấp 1 là lời nhất!” Lục Vũ cắn răng hít một hơi: “Đáng tiếc chính là, hiện tại ta muốn rời khỏi tháp ma pháp cũng không dễ.” Lục Vũ cảm thấy, nếu mình có thể rời khỏi tháp ma pháp này, nói không chừng còn có thể mở một quán ăn ven đường nữa.

“Có thể được Bizani đại nhân chỉ dạy là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người, cũng như tên Lâm Tái kia…” Khi Hughes nhắc tới Lâm Tái, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái.

“Lâm Tái làm sao vậy?” Lục Vũ có chút kinh ngạc mà hỏi han, ở chung một ngày, hắn cảm thấy Lâm Tái cũng chỉ là một tên mập mạp đơn thuần mà thôi , ngoại trừ Lâm Tái rất ba hoa nhiều chuyện, nhưng khi ở chung cũng rất tốt.

Hughes ngẩn người, đột nhiên nhớ tới Lục Vũ không hề biết gì về thế giới này: “Lâm Tái là con trai trưởng của thành chủ thành Kerr, hắn có một đôi em trai em gái song sinh. Eno thiếu gia thiên phú trác tuyệt, mười bốn tuổi liền đạt tới cấp 4 trở thành trung cấp ma pháp sư, còn Lina tiểu thư là viên minh châu của thành Kerr, là cô gái xinh đẹp nhất thành Kerr… Nhưng cố tình Lâm Tái lại không có thiên phú ma pháp, bên cạnh đó, hắn quá lười biếng nên cũng không nguyện ý trở thành một chiến sĩ…”

“Thì ra là thế.” Lâm Tái chính là một đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, bất quá Bizani là người thủ hộ thành Kerr, lại đối xử quá tốt với con trai trưởng của thành chủ, hắn không tin trong chuyện này không có uẩn khúc!

“Lâm Tái cũng không học hành gì, thường thường còn gây ra không ít chuyện mất mặt, nghe nói hắn còn thích đùa giỡn thiếu nữ, ỷ thế hiếp người… Cũng bởi vì vậy, thành chủ đại nhân thường giam hắn trong tháp ma pháp của Bizani đại nhân, mà sau mỗi lần bị giam, hắn đều tiều tụy rất nhiều.” Hughes nói xong cũng cảm thấy có chút kỳ lạ: “Đương nhiên, theo như ngươi nói, hắn tiều tụy là vì ăn không ngon sao?”

“Mặc kệ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ cần biết, ta có thể kiếm tinh hạch từ hắn là được… Hughes, ngươi tìm giúp ta một ít sách dạy nấu ăn đơn giản đi, ta muốn học nấu ăn!” Lục Vũ đã hạ quyết tâm, sau khi mình có đủ điểm năng lượng, liền đổi một ít đồ vật hữu dụng, sau đó rời khỏi tháp ma pháp này!

Lục Vũ ở trong Hệ thống vị diện giao dịch, cố gắng nghiên cứu thực đơn ngày mai. Cùng lúc này, trong gian phòng cách vách, một tên mập mạp vừa nhai thịt khô vừa nghịch một ít dược thảo cổ quái, sau khi nghĩ đến vong linh pháp sư kia bởi vì không gian pháp thánh tâm tình khó chịu và vong linh pháp thánh lại quá mức si tình mà không thể không ở lại tháp ma pháp, hắn vì đối phương mà nhếch môi cười một cái.

Đột nhiên, một chiếc nhẫn trên tay hắn sáng lên, tinh thần hắn rung lên, đình chỉ động tác trên tay, trong chốc lát sau, một cái bóng đen xông ra khỏi chiếc nhẫn kia.

Một người mặc ma pháp bào màu đen xuất hiện, là một nam nhân tóc vàng có khuôn mặt trẻ trung, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

“Sư phụ, ngài có chuyện tìm lão tổ tông sao?” Biểu tình của Lâm Tái trở nên cực kỳ cung kính, mở miệng.

“Ừ, Bizani đâu rồi?” Không gian hệ pháp thánh Rammus mở miệng hỏi, trên mặt vẫn như cũ, một chút biểu tình cũng không có.


“Lão tổ tông đột nhiên rời đi, ta căn bản không biết hắn đi đâu …” Lâm Tái vội vàng trả lời.

“Ngươi không biết? Vậy ngươi biết thằng nhóc vong linh pháp sư kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Rammus lại hỏi, hướng đi của Bizani hắn vẫn biết đại khái, hôm nay đặc biệt đến đây, chủ yếu là vì câu hỏi sau.

“Sư phụ, lão tổ tông vì bảo hộ hắn mới để hắn ở lại, ta cảm thấy hắn rất bình thường… Hơn nữa, tuy lão tổ tông cho phép hắn ở lại, nhưng cũng không để ý đến hắn quá nhiều.” Nghĩ đến ban ngày người kia đem ra một đống đồ vật kỳ quái để nấu ăn, Lâm Tái suy nghĩ một chút liền che giấu chuyện này — hắn tự nhận là một dược sư không tồi, nhưng mấy thứ đối phương lấy ra rốt cuộc được tinh luyện như thế nào lại hoàn toàn không đoán ra!

“Hừ! Bizani bảo vệ hắn có lẽ là vì đối phương phát động ‘Hắc Ám thần chúc phúc’!” Trong giọng nói của Rammus có một chút phẫn uất: “Lúc trước ta đã phát hiện Bizani đối xử với thằng nhóc đó khá đặc biệt, hắn thậm chí còn uy hiếp ta… Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng để tên kia tiếp cận Bizani!”

“Lão sư, ta khẳng định sẽ không để cho hắn tiếp cận lão tổ tông!” Lâm Tái lập tức vỗ ngực cam đoan, thịt béo trên người rung rinh không ngừng.

Khi còn bé hắn bệnh nặng một trận, sau đó lão tổ tông dẫn hắn đến chỗ không gian pháp thánh Rammus mặt lạnh kia tiếp nhận trị liệu, vốn dĩ hắn cảm thấy Rammus chỉ là một mặt than nghiên cứu cuồng mà thôi, lại không ngờ sau khi ở chung một thời gian, hắn phát hiện một bí mật động trời!

May mắn thay, hắn phát hiện bí mật này sớm, vì thế đã chuẩn bị tâm lý ứng phó trước, nếu không thì cuối cùng mình chết như thế nào cũng không biết.

“Ngươi biết là tốt rồi, còn có, ngươi cũng phải cẩn trọng một chút!” Ánh mắt Rammus lạnh như băng nhìn về phía Lâm Tái, khiến cho Lâm Tái co rúm người lại thành một cục.

Sư phụ của hắn rất đáng sợ a! Lâm Tái lập tức mở miệng: “Sư phụ, ta sẽ chú ý!”

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!” Rammus cuối cùng cũng nhớ tới người nọ là đệ tử của mình: “Đúng rồi, gần đây ngươi có vấn đề gì không hiểu muốn hỏi ta hay không?”

“Sư phụ, ta chỉ muốn biết, tại sao mặt của ngài ngay cả một chút biểu cảm cũng không có vậy?” Lâm Tái thắc mắc, vấn đề này hắn đã tò mò rất nhiều năm, còn chuyện gặp phải vấn đề trong học tập…

Trên phương diện dược tề, hắn tin rằng những gì Rammus có thể dạy cho hắn cũng không còn nhiều.

“Ngươi lại hỏi vấn đề này làm gì?” Rammus rất kỳ quái hỏi han, vấn đề này, Lâm Tái đã hỏi rất nhiều lần.

“Sư phụ, ta chỉ cảm thấy, lão tổ tông hẳn là không thích bộ dạng không có biểu cảm gì của ngươi đâu.” Lâm Tái âm thầm lau mồ hôi, thấy sư phụ nhăn mặt, áp lực thật sự rất lớn nha!

“Vậy sao? Chẳng lẽ từ nay về sau ta phải tươi cười với hắn sao? Nhưng mà, biểu lộ cảm xúc trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn a…” Rammus nghiêm mặt, dùng khẩu khí bình thản trả lời.

Lâm Tái thiếu chút nữa phun ra một búng máu.