Có chừng hai mươi cảnh sát bước xuống xe, hơn nữa ai cũng được trang bị tận răng.
Đồng tử của Dương Tử Mi rụt lại, xem ra bọn chúng đều có chuẩn bị mà đến.
Đám cảnh sát phòng chống bạo động kia cầm súng chĩa vào cô, trong đó có một kẻ cầm loa kêu lớn:
- Côn đồ dám đả thương nhân viên chấp pháp ở trên đường kia, hãy mau buông vũ khí trong tay của cô xuống, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, bằng không sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ!
Hoàng Tú Lệ sợ tới mức mắt trợn ngược hôn mê bất tỉnh.
Dương Tử Mi vội vàng ấn mạnh vào nhân trung của bà để cho bà tỉnh táo lại.
- Nữu Nữu ơi, bây giờ phải làm sao đây? Đội phòng chống bạo động cũng đến đây rồi, con mau vào trong đi, cứ để bọn họ bắt mẹ đi là được.
Mặt mày Hoàng Tú Lệ tái nhợt quay sang nói với Dương Tử Mi.
Trong mắt cô ngập nước, dù là ba hay mẹ thì lúc cô gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của họ vẫn là muốn bảo vệ cô.
- Mẹ, con cũng không hề đả thương mấy tên trật tự đô thị này, không có gì phải sợ cả.
Dương Tử Mi ý bảo Lý Chân dẫn mẹ mình vào trong nghỉ ngơi.
Bị hơn hai mươi cảnh sát chĩa súng thế này, cảm giác của Dương Tử Mi thật sự không được tốt lắm, hơn nữa cô cũng không lợi hại đến mức thoắt một cái là đánh bại hơn hai mươi cảnh sát cầm súng thế này được.
Tốc độ của con người có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng súng bắn.
Huống hồ gì, kẻ cầm súng chĩa vào cô bây giờ còn là cảnh sát nữa, nếu như cô mà phản kháng, bọn họ thật sự có thể mượn cớ cô làm trái pháp luật mà danh chính ngôn thuận bắn chết cô.
Vậy nên cô cố nhịn không động đậy, chỉ thản nhiên đứng đó, niệm ẩn thân thuật mà Tiểu Thiên đã dạy cô.
Nhìn thấy cô đứng im không hề phản kháng như thế, có cảnh sát cầm còng tay bước lên chuẩn bị bắt cô lại.
Nào ngờ, vừa mới đi tới trước mặt cô thì lại phát hiện cô nhoáng cái đã biến mất tiêu.
Những cảnh sát khác đang chĩa súng về phía cô cũng đều phát hiện cô tự dưng biến mất, ai cũng kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin vào hai mắt của mình.
Trong lúc bọn họ đang kinh ngạc thì Dương Tử Mi đã nhờ vào ẩn thân thuật chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ, nấp vào một chỗ kín đáo, gọi điện thoại cho La Anh Hào, nhờ anh ta mau tới đây bảo vệ người nhà của cô.
La Anh Hào nghe xong đương nhiên không nói hai lời, dẫn theo thuộc hạ của mình chạy ra khỏi quân khu.
- Gặp quỷ rồi, nó đâu rồi?
Cảnh sát cầm còng tay nọ quay đầu lại hỏi những người khác.
- Tự dưng biến mất rồi.
- Một người sống sờ sờ ra đó sao có thể tự dưng biến mất được chứ.
- Đi vào trong tìm thử xem.
Có mấy cảnh sát kéo vào trong tiệm bánh tìm thấy Hoàng Tú Lệ và Lý Chân, nghiêm giọng nạt nộ:
- Các người giấu con nhóc kia ở đâu rồi?
Hoàng Tú Lệ sợ tới mức toàn thân run rẩy, nghe thấy Dương Tử Mi không bị bọn họ bắt thì trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, chẳng nói câu nào.
Bọn họ lật tung tiệm bánh lên cũng không tìm thấy người đâu.
- Nếu đã không tìm thấy nó thì bắt mẹ của nó đi là được, thế thì nó sẽ tự động ra mặt thôi.
Một gã cảnh sát khác đề nghị.
- Tôi là chị của con bé, các người có muốn bắt thì bắt tôi đi, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, lỡ như bị các người dọa sinh bệnh gì thì các người có chịu trách nhiệm nổi không?
Lý Chân đứng lên, kéo Hoàng Tú Lệ ra sau lưng, nghiêm giọng nói.
- Cô bé này không phải con gái của tôi, chỉ là nhân viên mà tôi thuê thôi, các người có muốn bắt thì bắt tôi là được.
Hoàng Tú Lệ cướp lời.
- Bắt hết đi là được!
Gã đội trưởng đội cảnh sát bực mình ra lệnh.
Không bắt được Dương Tử Mi, gã cũng không biết phải ăn nói với phó thị trưởng Lý kiểu gì.
Đúng là khó hiểu, tại sao con nhãi ranh kia lại tự dưng biến mất được chứ?
Một tên cảnh sát bước lên định còng tay của Hoàng Tú Lệ thì đột nhiên phát hiện tay của mình lạnh ngắt, trở nên cứng đờ rất đỗi quỷ dị, không thể nào nhúc nhích được, đôi chân cũng đờ ra.
Gã cảnh sát khác định còng Lý Chân cũng bị y như thế.