Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 610: Sumo nhật bản

Sau khi đi ra khỏi nhà, Dương Tử Mi cứ thế dạo bước trên phố, bất tri bất giác cô đã đi đến quảng trường lớn trong trung tâm mua sắm.
Không biết ở giữa quảng trường đã xảy ra chuyện gì mà có rất nhiều người vây lại xung quanh.


Biểu hiện trên khuôn mặt của những người này  rất tức giận, rất kích động, tay chân cũng không ngừng quờ quạng, mồm miệng họ không ngừng la hét. 
Sau đó cô chen vào.


Ở giữa đám người đó, có một người dùng phấn vẽ ra một cái vòng tròn cực lớn, mà giữa cái vòng tròn này là ba tên sumo mập như ba con voi đang đứng.


Cả người bọn họ chỉ mặc mỗi một chiếc quần sịp đỏ, tóc cuộn hết lên trên, những lớp mỡ khắp cơ thể không ngừng lay động, trông vô cùng xấu xí! 
Trong đó có một tên dùng giọng nói cứng ngắc cố nặn ra vài câu tiếng trung:


- Lũ người Hoa Hạ chúng mày là lũ ma ốm Đông Á yếu đuối, là lũ hèn nhát vô dụng, có ngon thì đến khiêu chiến bọn tao đi!
Dương Tử Mi toát mồ hôi, cô thực sự không hiểu tại sao ba tên sumo Nhật Bản này lại chạy đến đây huênh hoang khiêu chiến? 


Mặc dù khuôn mặt ai nấy đều tràn đầy tức giận, đều không ngừng chỉ trỏ, dùng các loại từ lóng dùng trong nước để chửi những tên sumo này, nhưng tuyệt nhiên không một ai bước ra. 
Tuy tiếng mắng chửi rất nhiều, nhưng không một ai dám hành động.


Xem ra, mọi người chỉ được cái mạnh miệng như một tên khổng lồ, còn hành động lại không khác gì một thằng lùn. 
Sau đó ba tên sumo Nhật Bản kia tiếp tục nói ra những lời sỉ nhục người dân Hoa Hạ.
- Để tao khiêu chiến chúng mày! Xem xem rốt cuộc chúng mày có thể phách lối đến cỡ nào!


Đúng lúc này, giọng nói vô cùng giận dữ của một người đàn ông vang lên. 
Sau đó có một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ trong đám người.
Vừa quay sang nhìn, Dương Tử Mi đã phát hiện đây là cảnh sát Hoàng Vân Quốc - ân nhân kiếp trước của cô.


Chẳng lẽ anh ta muốn khiêu chiến mấy tên sumo cố tình đến đây gây sự này?
Mặc dù lớp mỡ nung núc trên người ba tên sumo này, nhưng những lớp mỡ này không giống như những lớp mỡ bình thường, mà nó giống như là những cơ bắp được hình thành sau khi rèn luyện. 


Còn Hoàng Vân Quốc, tuy rằng đã từng trải qua sự huấn luyện thể năng trong trường cảnh sát, nhưng anh ta lại không phải là cao thủ gì, căn bản không thể chiến thắng được bất kỳ tên nào trong số ba tên sumo đó. Chắc chắn anh ta sẽ bị thương.


- Cố lên, cố lên! Chàng trai, đập ba thằng chó béo Nhật Bản này về nước đi! 
Đám đông xung quanh bắt đầu hưng phấn, ồn ào hết cả lên, và không một ai quan tâm đến chuyện liệu Hoàng Vân Quốc có bị thương hay không.
- Được, cuối cùng cũng có một tên không sợ chết đi ra.


Một tên sumo có vóc dáng khá là nhỏ con từ trong ba tên đó bước ra, ngoắc ngoắc ngón tay rống lên với Hoàng Vân Quốc: 
- Mày có tin là tao sẽ đập chết thằng ma ốm Đông Á như mày chỉ với một đầu ngón tay không?
Nghe vậy Hoàng Vân Quốc càng thêm tức giận:


- ĐM, lũ Nhật Bản chúng mày mới là lũ ma ốm Đông Á! 
Vừa dứt lời, anh ta liền tung một nắm đấm về phía ngực của tên sumo kia.
Tên sumo kia không hề né tránh mà đứng im nghênh đón cú đấm của Hoàng Vân Quốc.


Cú đấm mạnh mẽ của Hoàng Vân Quốc đánh vào ngực tên sumo kia không khác gì đánh vào một lớp bông mềm mại, toàn bộ sức lực của cú đấm bị lớp mỡ đầy đặn của tên sumo kia ngăn cản hóa giải ngay lập tức. 


Định thu tay lại nhưng không ngờ nắm đấm của anh ta lại lún sâu vào lớp mỡ của tên sumo kia, sau đó nó bị kẹp chặt lại một cách hung hăng, căn bản là không thể nào rút ra được.
Lúc này Hoàng Vân Quốc tiếp tục vung ra quả đấm tiếp theo...


Kết quả, quả đấm của anh ta vẫn tiếp tục bị kẹp chặt lại, không thể động đậy. 
Thấy cảnh tượng này, Dương Tử Mi cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc.


Không ngờ những tên sumo này có thể rèn luyện những lớp mỡ kia trở nên có lực, không những chúng không phiền toái trong chiến đấu mà ngược lại chúng còn trở thành tấm hộ giáp cản lực, thậm chí còn trở thành vũ khí. Đúng thật là có chút bản lĩnh.


Hai quả đấm của Hoàng Vân Quốc bị kẹp chặt lại, khuôn mặt anh ta đỏ bừng lên vì khốn quẫn. 
- Xì, đúng là đồ vô dụng, không ngờ lại bị người ta dùng thịt kẹp lại. Thế thà đừng bước ra khiêu chiến còn hơn, đỡ làm mất mặt người Hoa Hạ chúng ta.


Đột nhiên, trong đám người vang lên một câu như thế.
Quá đáng hơn cả là tiếp sau đó còn có rất nhiều tiếng phụ họa thêm vào.