Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 604: Mặt thê thảm nhất

Mộ Dung Vân Thanh lái xe tới để đón Dương Tử Mi qua đây.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên dẫn theo Dương Tử Mi đi tới phòng của Mộ Dung Nghiên.


Toàn bộ tầng lầu Mộ Dung Nghiên ở được bày trí tựa như cung điện châu Âu trên tivi, hơn nữa còn theo tone hồng công chúa, trên tường treo ảnh chụp của Mộ Dung Nghiên từ nhỏ đến lớn, trông xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ. 


Nhìn thấy những thứ này, Dương Tử Mi thật sự rất hâm mộ, thậm chí là có phần đố kỵ với Mộ Dung Nghiên.


Mộ Dung Nghiên vừa chào đời đã may mắn ngậm được chìa khóa vàng, tựa như một cô công chúa nhỏ, có vẻ ngoài xinh đẹp, cuộc sống đủ đầy vật chất, được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương vô ngần.


Người như thế, tại sao lại chướng mắt và tìm đủ mọi cách kiếm chuyện với mình làm gì kia chứ?
Mẹ của Mộ Dung Nghiên đẩy cửa phòng của cô ta ra, trong phòng lập tức có một cái gối màu hồng bị ném thẳng ra, sau đó là tiếng gào the thé vì khóc khàn giọng của Mộ Dung Nghiên:


- Để tôi chết đi cho rồi, để tôi chết đi...
- A Nghiên à, đừng có buồn nữa, mẹ đưa bạn học tới thăm con đây. 
Mẹ của Mộ Dung Nghiên dè dặt nói.
- Con không muốn gặp ai cả, biến hết đi, tất cả các người cút ra ngoài hết đi!
Mộ Dung Nghiên gào to, lại hất một chiếc đèn rơi xuống đất. 


- A Nghiên, người bạn học này đặc biệt lắm con ơi, cô bé ấy là thầy bói đấy, lần trước cô bé ấy đã giúp chú của con khi chú ấy bị trúng tà, lần này chắc là con cũng bị trúng tà rồi, nên chú của con mời cô bé ấy tới thăm con để xem thử.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên kiên nhẫn khuyên nhủ.


- Ai cơ? 
Ngữ khí của Mộ Dung Nghiên trở nên cao chói tai hơn:
- Là Dương Tử Mi sao?
- Đúng là tôi. 
Dương Tử Mi đi vào trong, nhướng mày nói.


Bộ dạng của Mộ Dung Nghiên lúc này đã không còn vẻ xinh đẹp tựa như một cô cống chúa kiêu ngạo như một con thiên nga trắng của khi xưa nữa, tóc tai của cô ta khô vàng, gương mặt tiều tụy hóp vào, hốc mắt trũng sâu xuống, môi khô nứt nẻ, còn bụng thì nhô lên cao vô cùng khó coi.


Trên cổ tay vốn trắng nõn của cô ta còn có vài vết dao cắt còn mới. 
Ở trong trạng thái thế này, người mà Mộ Dung Nghiên không muốn gặp nhất chính là Dương Tử Mi.


Nhìn thấy Dương Tử Mi mỉm cười đi vào, cô ta thoạt nhiên thì giãy lên giật mình như gặp phải quỷ, sau đó vội vàng kéo chăn trùm toàn thân kín mít lại, gào to lên ở trong chăn:
- Ai bảo mẹ gọi nó tới chứ? Mẹ lập tức đuổi nó đi đi, con không muốn gặp nó, con ghét nhìn thấy nó nhất. 


- A Nghiên à, đừng có bướng nữa con ơi, cô bé này đến giúp con kia mà.
Mẹ của Mộ Dung Nghiên nhìn Dương Tử Mi với vẻ xấu hổ, sau đó kéo nhẹ tấm chăn, khuyên nhủ con gái.
- Cút đi! Con thà chết cũng không cần nó giả mù sa mưa đến đây giúp con! 
Mộ Dung Nghiên cuốn chặt lấy tấm chăn rồi gào lên.


- Nếu đã thế thì tôi đi đây.
Dương Tử Mi hờ hững nói, xoay người định rời đi. 
Mẹ của Mộ Dung Nghiên vội vàng kéo cô lại, van nài:
- Dương đại sư, xin cháu đừng đi mà, xin cháu hãy cứu A Nghiên nhà cô đi, con bé nó không hiểu chuyện, xin cháu đừng có trách nó.


Thấy vẻ lo lắng trên mặt của mẹ Mộ Dung Nghiên, Dương Tử Mi thầm than đúng là thương thay cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. 
Chính cô cũng là người còn cha còn mẹ, nên không muốn nhìn thấy cha mẹ của người khác đau lòng lo lắng như thế.


Mẹ của Mộ Dung Nghiên vốn là một người phụ nữ được chăm sóc rất tốt, nhưng bởi vì Mộ Dung Nghiên gặp chuyện nên thoắt cái đã trở nên già nua nhiều hơn, lúc nào cũng lo lắng không yên.
- Mẹ à, mẹ đang làm gì thế? Tại sao mẹ phải van xin nó? 


Mộ Dung Nghiên nghe thấy mẹ của mình van nài như thế thì hất chăn ra gào lên:
- Nó là cái thá gì chứ? Chẳng qua là nó muốn đến đây xem bộ dạng của con buồn cười ra sao thôi, sao mẹ lại có thể ngây thơ như thế chứ? Con thà chết cũng không muốn nó đến đây gặp con đâu.


- A Nghiên à, cô bé ấy chính là người đã từng cứu chú của con đấy, lúc ấy chú của con con bị ác quỷ đeo bám, thiếu chút nữa đã bỏ mạng rồi mà cô bé ấy vẫn có thể cứu được, bây giờ con cho cô bé ấy xem thử đi, nếu con mà còn tiếp tục như thế thì sẽ hỏng hết cả đời đấy. 


Mẹ của Mộ Dung Nghiên năn nỉ cô ta mà giọng cũng nấc nghẹn.
- Cho dù có chết thì con cũng không muốn nhìn thấy bản mặt của nó!
Mộ Dung Nghiên thét to: 
- Mẹ lập tức bảo nó cút đi ngay đi, bằng không thì con sẽ đập đầu tự tử cho mẹ xem!