- Cho ta bế Tiểu Thiên một cái nào.
Ngọc Thanh vươn tay nói.
- Tôi chỉ muốn chị bế thôi.
Tiểu Thiên nói:
- Không cho người khác bế!
Ngọc Thanh cúi đầu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt có một tia hung hãn chợt lóe lên.
- Ha ha, Tiểu Thiên thật là kén chọn quá đấy, không bế thì không bế vậy.
Lúc ngẩng lên, Ngọc Thanh khôi phục vẻ lạnh nhạt ôn hòa, vung phất trần đi kiểm tra cho Lý Hiểu Minh.
Lúc này thì thím Lý và Lý Hiểu Minh cũng đã tỉnh lại.
Thím Lý nhìn Tiểu Thiên trong lòng Dương Tử Mi mà cứ như là nhìn thấy ma quỷ:
- Có phải ban nãy đứa bé này vừa cất tiếng nói không?
- Không đâu, thím nghe nhầm đấy, có khi lúc đó thím căng thẳng quá mà bị ảo giác rồi.
Dương Tử Mi cười nói:
- Đứa bé mới sinh thì nói chuyện làm sao được?
- Cũng phải.
Thím Lý nhìn đứa bé mà lòng còn sợ hãi:
- Thế... sau này đứa bé này phải tính sao đây?
- Thím à, đứa bé này có duyên với con, thím để con nuôi nấng nó đi, thím cứ yên tâm.
Dương Tử Mi nhìn Tiểu Thiên nháy đôi mắt to giảo hoạt trong lòng mình, đoạn nói.
- Vâng vâng vâng, cảm ơn đại sư.
Thím Lý chẳng dám tự mình nuôi một quái thai như thế đâu, cho dù thực ra nó là con ruột mình đi chăng nữa.
- Cảm ơn thím, nhất định con sẽ nuôi dạy nó thật tốt.
Dương Tử Mi nhìn Lý Hiểu Minh cạnh đó rồi nói với thím Lý:
- Hiểu Minh khác hẳn với người thường. Cậu ấy là người lưỡng tính, thím có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật để khôi phục lại như bình thường.
Thím Lý vừa nghe thấy thế thì rầu rĩ hẳn đi. Bà chùng vai xuống:
- Tôi thì làm gì có tiền mà phẫu thuật, đến bệnh viện lấy số còn không lấy được ấy chứ.
- Để cảm ơn thím giao con cho tôi nuôi nấng, tôi sẽ thanh toán chi phí phẫu thuật cho thím, thím không cần phải lo lắng đâu.
Dương Tử Mi bảo Sadako cầm thẻ tín dụng đến ngân hàng gần đó rút mười lăm vạn đưa cho thím Lý:
- Chỗ tiền này chắc là đủ, nếu lúc phẫu thuật mà không đủ thì thím cứ tìm tôi.
Thím Lý cầm một gói tiền lớn, ngây ra chẳng nói được câu nào.
Cả đời bà nghèo khó cơ cực, đã bao giờ thấy nhiều tiền như thế đâu. Bà quỳ sụp xuống đất:
- Cảm ơn đại sư, đại sư đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn hạ phàm, kiếp sau nhất định tôi sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ cô.
- Thím và Hiểu Minh sống tốt là được rồi.
Dương Tử Mi đỡ thím Lý dậy, dặn dò bà mấy câu liên quan đến việc dưỡng thương của Lý Hiểu Minh rồi đi ra ngoài với sư phụ và Sadako.
Mới được một đoạn thì trưởng thôn đã đuổi kịp họ.
- Đại sư, đạo trưởng, xin hãy dừng bước.
Trưởng thôn vừa nói vừa thở hổn hển.
Dương Tử Mi dừng bước, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Trưởng thôn nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
- Chẳng hay đại sư có thể bói vận Văn Xương cho đứa con út của tôi, xem năm nay nó có thể thi được vào đại học hay không?
- Ngại quá, tôi không xem vận Văn Xương cho riêng một ai. Thế nhưng tôi có thể chỉ điểm một chút về vận Văn Xương của cả thôn này.
Dương Tử Mi đứng ở đầu thôn nhìn địa thế của cả ngôi làng:
- Thôn mình trước giờ chỉ có nhiều thương nhân chứ chưa từng có văn nhân chính khách, phải không?
- Đúng đúng đúng, đại sư nói đúng quá, thôn tôi từ trước tới giờ chưa có một ai học hành ra trò, đến tận bây giờ cũng ít có sinh viên, có làm quan cũng chẳng ai làm được tới cấp thành phố, bình thường toàn làm ăn buôn bán thôi.
Trưởng thôn nhìn Dương Tử Mi với vẻ khát khao:
- Xin đại sư chỉ cho con đường, nếu cái vận này thay đổi được thì thôn Lý chúng tôi sẽ khắc tượng đại sư để báo ơn.
- Khắc tượng báo ơn thì thôi, tôi chỉ nhờ ông một việc.
Dương Tử Mi nói.
- Xin đại sư cứ nói, nếu làm được thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà làm.
- Chăm sóc hai mẹ con Lý Hiểu Minh cho tốt, đừng có kì thị họ. Nếu trong một làng mà xuất hiện hành vi ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, kì thị bài xích những người nhỏ yếu thì thôn đó chắc chắn là chẳng có phúc lành gì.