Dương Tư Mi không nhận thấy bất cứ một biểu hiện đau đớn nào trên khuôn mặt hắn, như thể cánh tay chưa từng bị dao đâm.
Cùng lúc, La Anh Hào xuất một chiêu Tiểu Cầm Nã Thủ cực đẹp, bắt gọn cánh tay còn lại, dùng chân đá mạnh vào đầu gối hắn.
Kẻ kia “hự” lên một tiếng, gân cốt toàn thân đột nhiên thắt chặt lại rồi bắt đầu phình to ra, cả cơ thể đột nhiên giống như biến thành người khổng lồ.
Con dao vốn dĩ còn găm ở trên cánh tay, bỗng kêu lên một tiếng “rắc”, rồi gãy làm đôi...
Cánh tay La Anh Hào cũng bị một lực vô cùng lớn phát ra từ cơ thể của hắn hất văng ra!
- Hỏng rồi!
La Anh Hào lùi lại một bước, hét lên:
- Dương Tử Mi tránh ra, anh bắn!
Trên tay anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu sủng ngắn màu đen, nhằm thẳng gã đàn ông kia và bắn...
Liên tiếp bốn viên đạn bắn ra, ghim thẳng vào hai tay hai chân.
Thế nhưng, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng, những viên đạn vốn dĩ đã đâm thẳng vào người thì lạ kỳ thay bỗng dội ngược ra, còn hắn không hề có cảm giác gì.
Dương Tử Mi kinh ngạc, cảm thấy thật bất an, nắm lấy cánh tay La Anh Hào vội vàng nói:
- Đi mau!
La Anh Hào từng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, gặp phải không biết bao nhiêu là đối thủ nhưng chưa từng gặp qua ai có cơ thể biến thái như hắn.
Anh bóp cò, viên đạn một lần nữa bay ra, trúng mắt kẻ kia.
Anh là một tay thiện xạ nổi tiếng, cho dù là Tưởng Tử Lương cũng không thể vượt qua anh ở môn bắn sung này, từ trước đến nay chưa bắn trượt lần nào.
- Hự...
Mắt gã kia trúng đạn, hắn rên lên một tiếng, rồi lấy tay bịt lại bên mắt mà máu đang chảy ra.
Dương Tử Mi nhân cơ hội vội kéo La Anh Hào chạy ra ngoài...
Hai người chạy trốn đên một con hẻm hoang vắng, phát hiện kẻ kia không hề đuổi theo, liền thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, thuật ẩn thân của cô đã hết hiệu lực.
- Hắn biến thái quá!
La Anh Hào lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên lồng ngực vẫn đang còn điền cuồng nhảy loại lên vì sợ hãi:
- Loại như hắn, không phải là con người nữa rồi.
- Có lẽ hắn không còn là người nữa.
Dương Tử Mi đứng bên cạnh nói.
Trong lúc chiến đấu, Dương Tử Mi hoàn toàn không cảm nhận được bất kì tiếng thở hay nhịp tim đập của hắn.
- Không phải người? Vậy là gì?
La Anh Hào kinh ngạc hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Em cũng không biết. Cơ năng thân thể hắn vượt qua cơ năng của con người rồi, hơn nữa còn không hít thở, không có nhịp tim, tuy nhiên hắn có tư duy và còn có thể nói chuyện.
Nghĩ đến hôm đấu giá, cô thấy hắn thật sự rất bình thường.
- Cái thế giới này đúng là ngoài sức tưởng tưởng rồi. Ngày trước, anh còn nghĩ bản thân hiểu biết nhiều, giờ đây mới phát hiện, trên thế giới này còn nhiều lĩnh vực mà mình chưa biết.
La Anh Hào nhìn cô nói:
- Ví dụ như khả năng cơ thể có thể biến hóa của hắn, còn em nữa, lúc nãy em tàng hình phải không?
- Ừ.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Trên đời này thật sự tồn tại pháp thuật tàng hình thần kỳ đó sao?
La Anh Hào trở nên phấn chấn, đôi mắt ánh lên sự cuồng nhiệt.
- Anh cũng thấy rồi đấy.
Dương Tự Mi cười thản nhiên.
- Thử làm lại một lần cho anh xem.
La Anh Hào nói.
Dương Tử Mi cười một cách đầy đau khổ:
- Em mới học thuật ẩn thân này thôi, lúc có hiệu lực, lúc không có, hơn nữa, em cũng không biết hóa giải nó.
- Thì xem thôi mà.
La Anh Hào cố chấp nói.
Dương Tử Mi đành phải niệm ẩn thân chú.
La Anh Hào lùi lại một bước, hét lên:
- Dương Tử Mi tránh ra, anh bắn!
Trên tay anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu sủng ngắn màu đen, nhằm thẳng gã đàn ông kia và bắn…
Liên tiếp bốn viên đạn bắn ra, ghim thẳng vào hai tay hai chân.
Thế nhưng, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng, những viên đạn vốn dĩ đã đâm thẳng vào người thì lạ kỳ thay bỗng dội ngược ra, còn hắn không hề có cảm giác gì.
Dương Tử Mi kinh ngạc, cảm thấy thật bất an, nắm lấy cánh tay La Anh Hào vội vàng nói:
- Đi mau!
La Anh Hào từng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, gặp phải không biết bao nhiêu là đối thủ nhưng chưa từng gặp qua ai có cơ thể biến thái như hắn.
Anh bóp cò, viên đạn một lần nữa bay ra, trúng mắt kẻ kia.
Anh là một tay thiện xạ nổi tiếng, cho dù là Tưởng Tử Lương cũng không thể vượt qua anh ở môn bắn sung này, từ trước đến nay chưa bắn trượt lần nào.
- Hự..
Mắt gã kia trúng đạn, hắn rên lên một tiếng, rồi lấy tay bịt lại bên mắt mà máu đang chảy ra.
Dương Tử Mi nhân cơ hội vội kéo La Anh Hào chạy ra ngoài…
Hai người chạy trốn đên một con hẻm hoang vắng, phát hiện kẻ kia không hề đuổi theo, liền thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, thuật ẩn thân của cô đã hết hiệu lực.
- Hắn biến thái quá!
La Anh Hào lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, vỗ lên lồng ngực vẫn đang còn điền cuồng nhảy loại lên vì sợ hãi:
- Loại như hắn, không phải là con người nữa rồi.
- Có lẽ hắn không còn là người nữa.
Dương Tử Mi đứng bên cạnh nói.
Trong lúc chiến đấu, Dương Tử Mi hoàn toàn không cảm nhận được bất kì tiếng thở hay nhịp tim đập của hắn.
- Không phải người? Vậy là gì?
La Anh Hào kinh ngạc hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Em cũng không biết. Cơ năng thân thể hắn vượt qua cơ năng của con người rồi, hơn nữa còn không hít thở, không có nhịp tim, tuy nhiên hắn có tư duy và còn có thể nói chuyện.
Nghĩ đến hôm đấu giá, cô thấy hắn thật sự rất bình thường.
- Cái thế giới này đúng là ngoài sức tưởng tưởng rồi. Ngày trước, anh còn nghĩ bản thân hiểu biết nhiều, giờ đây mới phát hiện, trên thế giới này còn nhiều lĩnh vực mà mình chưa biết.
La Anh Hào nhìn cô nói:
- Ví dụ như khả năng cơ thể có thể biến hóa của hắn, còn em nữa, lúc nãy em tàng hình phải không?
- Uhm.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Trên đời này thật sự tồn tại pháp thuật tàng hình thần kỳ đó sao?
La Anh Hào trở nên phấn chấn, đôi mắt ánh lên sự cuồng nhiệt.
- Anh cũng thấy rồi đấy.
Dương Tự Mi cười thản nhiên.
- Thử làm lại một lần cho anh xem.
La Anh Hào nói.
Dương Tử Mi cười một cách đầy đau khổ:
- Em mới học thuật ẩn thân này thôi, lúc có hiệu lực, lúc không có, hơn nữa, em cũng không biết hóa giải nó.
- Thì xem thôi mà.
La Anh Hào cố chấp nói.
Dương Tử Mi đành phải niệm Ẩn Thân chú.