Trí nhớ của cô rất tốt, mặc dù tướng mạo của người đàn ông kia không có gì đặc biệt, nhưng do đặc thù, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng diện mạo của hắn, bao gồm cả việc bên trái lông mày của hắn có một vết sẹo nhỏ.
La Anh Hào di chuyển chuột bắt đầu vẽ.
Dương Tử Mi chưa từng gặp ai dùng máy tính để vẽ chân dung, nên tò mò đứng bên cạnh xem.
La Anh Hào dựa vào những đặc thù mà cô miêu tả, nhanh chóng vẽ ra chân dung của một người, nhìn tổng thể cũng giống tới bảy, tám phần.
- Có giống không? Còn muốn bổ sung gì không?
La Anh Hào hỏi.
- Giống đến bảy phần rồi, dựa vào cái này là đủ để tìm người rồi. Thiếu tá La, anh quả thật lợi hại.
Dương Tử Mi tán dương.
- Cái này đã là gì, thiếu soái Tưởng của bọn anh mới lợi hại.
La Anh Hào nhíu nhíu mày:
- Anh ấy nói vài ngày nữa sẽ tới gặp em, em chuẩn bị hoan nghênh đồ đệ đi.
La Anh Hào nói xong, không nhịn được cười.
Dương Tử Mi đầy căng thẳng,
Đối diện với đồ đệ lớn tuổi hơn mình, cô thật sự không biết phải làm sao.
- Đúng rồi, em muốn tìm người này làm gì?
La Anh Hào vừa gửi hình vẽ tới trung tâm dữ liệu vừa hỏi.
Dương Tử Mi liền kể một lượt chuyện Tống Huyền và hắn.
- Sự việc đã như vậy, em khẳng định, mục tiêu cuối cùng của chúng là em?
La Anh Hào tức giận hỏi.
Có người dám đối đầu với sư phụ của thiểu soái Tưởng, điều này tuyệt nhiên không thể tha thứ.
- Đúng vậy, Tống tiên sinh là người cao thượng, không biết tranh giành, một thương nhân chính trực và cũng là một chuyên gia giám định. Ông không thể nào là nguyên nhân dẫn đến sự phiền phức như thế, mấu chốt là, em không thể nào xem được quẻ bói cho sự việc này, điều này chứng tỏ em là người liên quan.
Dương Tử Mi giải thích.
- Ừm, có lý.
La Anh Hào gật đầu, bởi vì ông nội anh quen biết Lý Đường Ngĩa, lúc nhỏ, anh có theo ông nội đi gặp Lý Đường Nghĩa một vài lần, anh nghe nói thấy tướng chỉ xem được cho người khác mà không xem được cho chính mình.
- Bởi vậy, em cho rằng người này chính là mấu chốt vấn đề?
La Anh Hào chỉ tay vào bức vẽ hỏi.
- Đúng vậy, lần trước ở cuộc đấu giá, tranh giành với em ngoài bà chủ Lý Mai của tập đoàn thực phẩm, La Anh Kình một trong bốn công tử của thành phố B...
Khi nhắc đến cái tên La Anh Kình, Dương Tử Mi nhìn La Anh Hào và phát hiện khuôn mặt hai người có điểm hao hao giống nhau, hơn nữa tên cũng chỉ khác có đúng một chữ, cô bèn hỏi:
- Anh quen La Anh Kình không?
- Anh đương nhiên biết thằng nhãi đó, nó là em họ của anh.
La Anh Hào nói.
- Ha ha, thế giới đúng là nhỏ thật!
Dương Tử Mi không nhịn được cười:
- Nhưng khí chất của hai người quả thật hoàn toàn khác nhau.
- Tên tiểu tử Anh Kình ham chơi, háo sắc nhưng cũng không phải loại người vì muốn đạt được mục đích mà ra tay hạ thủ.
La Anh Hào nói.
- Ừm, vữa nãy em cũng gặp anh ta, em biết không phải là anh ta, cũng không phải là Lý Mai, nên chỉ còn lại một người thôi.
Dương Tử Mi chỉ tay vào hình vẽ:
- Trên người kẻ này có khí tức vô cùng kỳ quái khiến em không tài nào dò xét được, chắc hẳn hắn phải biệt một loại vu thuật nào đó.
- Anh đã gửi hình đi để người khác điều tra rồi, chỉ cần hắn là người trong nước, thì trong vòng ba phút có thể nhanh chóng tìm thấy thông tin liên quan đến hắn.
La Anh Hào nói.
Hiện nay hồ sơ của mọi công dân đều được kết nối, hơn nữa quân đội có một kho dữ liệu vô cùng lớn, nếu cần tìm người, có khi còn tìm nhanh hơn cách truyền thống của Mộ Dung Vân Thanh ấy chứ.
Khoảng năm phút sau đó, điện thoại trong tay La Anh Hào đổ chuông, anh đưa lên nghe, giọng nói có vẻ lo lắng cấp bách:
- Cậu nói không tìm được bất cứ thông tin nào của người này à? Lẽ nào là người ngoại quốc? Lập tức điều tra tài liệu liên quan đến quá trình xuất nhập cảnh.