- Mẹ nó, lốp chó gì thế này!
La Anh Kình nhìn xuống cái lốp xẹp lép, bực bội đá một cái, chửi rủa.
Dương Tử Mi vội bước đến, cười nhẹ:
- La thiếu gia, lâu rồi không gặp.
La Anh Kình ngẩng đầu lên, giật mình khi nhìn thấy cô.
Con người này để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu đậm, sâu đến nỗi anh ta không muốn gặp lại cô nữa, anh ta cảm giác cô giống như một loại yêu nghiệt, có thể hủy diệt trời đất.
Ngày mà anh ta gặp cô thì cô đang ở cạnh một ngưòi khác đàn ông khác, một người có khí chất đặc biệt với nụ cười nghiêng nước nghiêng thành mang tên Hồ Tuyết.
Giờ đây, cô đột nhiên đứng trước mặt, khiến anh ta không nhịn được phải lùi lại một chút, để giấu đi sự lo sợ bên trong, anh ta nói bằng giọng như hết hơi:
- Dương tiểu thư, lâu rồi không gặp, nhưng mà tôi cũng không muốn gặp cô.
- Ha ha.
Dương Tử Mi cười lớn, nhìn ánh mắt và khuôn mặt của anh ta thì tuyệt đối không phải là kẻ có thể làm chuyện dơ bẩn sau lưng người khác. Cô cũng không phải cực kỳ ghét anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ là kẻ có tính cách tùy tiện mà thôi.
- Anh La, tôi vốn dĩ cũng không muốn gặp anh, nhưng tôi có một chuyện muốn hỏi, hơn nữa, vừa hay tôi lại đứng ở đây.
Dương Tử Mi mỉm cười.
- Ồ? Còn hỏi cái gì nữa? Tất cả những thứ tôi muốn đấu giá, cô đều cướp đi rồi.
La Anh Kình giận dữ nói.
- Thật ngại quá, thứ anh coi trọng vừa hay cũng là thứ tôi coi trọng.
Giọng Dương Tử Mi có phần hối lỗi.
- Thôi đi, cô khỏi cần giả vờ cảm thấy ngại, đấu giá kiểu này thì tài lực phải mạnh, tôi tài lực không đủ thì đành nhận thua vậy.
La Anh Kình nhìn thấy khuôn mặt tỏ vẻ áy náy của cô, tự nhiên anh ta lại cảm thấy ngại.
Dương Tư Mi nhìn thấy bộ dạng của anh ta thì càng thêm khẳng định anh ta không phải là kẻ giật dây sau màn.
- Nếu đã như vậy, xin phép cáo từ, tạm biệt.
Dương Tử Mi vẫy tay rồi quay người bỏ đi.
La Anh Kình thất thần nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lại tiếp tục đá lốp xe chửi rủa.
Nếu không phải là La Anh Kình thì liệu có phải là bà chủ tập đoàn thực phẩm Lý Mai?
Lý Mai không giống La Anh Kình, bà ta là một kẻ keo kiệt, độc ác và nặng mùi oán khí. Đối với cô, bà ta cũng ghim nỗi hận trong lòng.
Tuy nhiên, đoán chừng bà ta là một bà chủ tài phiệt thì cùng lắm cũng chỉ kết giao với Trương Hải Bằng, chứ không thể nào một chốc ra tay đối với chủ tịch tỉnh cũng như chú của Gia Cát Nguyệt.
Nhưng bất luận thế nào, cô cũng phải tìm hiểu rõ ràng hơn nữa.
Cô tìm đến nơi ở của Lý Mai.
Quả nhiên là đại gia giàu có, toàn bộ khu nhà nằm bên ngoài thành phố B, bất luận là phong cảnh hay phong thủy đều rất tuyệt vời, hơn nữa, còn có một biệt thự độc lập với một hoa viên có diện tích cực lớn, cảnh tượng lộng lẫy, huy hoàng, bên ngoài còn có bảo vệ. Tại cái nơi tấc đất tấc vàng như thành phố B này, thì điều này quả thực vượt quá mức xa xỉ rồi.
Cô quan sát phong thủy của căn biệt thự, phát hiện cát khí nhiều nhất cũng chỉ duy trì được một năm, mà người hủy hoại cát khí của nó, không ai khác chính là bà chủ nhà.
Dương Tử Mi lúc trước nhìn qua tướng mạo của Lý Mai, người này mặc dù thô bỉ vô học nhưng đối với vận khí của chồng thì cực kỳ tốt, do đó, sau khi cưới bà ta, sự nghiệp của người chồng lên như diều gặp gió, thành công như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, thế gian này là thế: thành do Tiêu Hà, bại cũng bởi Tiêu Hà (*).
Vận may của chủ nhà là do Lý Mai tạo ra, và cũng chính bà ta làm cho nó lụi bại.
Trước năm 30 tuổi, bà ta có cát vận là bởi vì kiếp trước bà ta tích được phúc đức, còn kiếp này, không những không biết tạo phúc mà còn làm chuyện ác, phúc đức về sau cũng vì thế mà tiêu tan.
(*) Tiêu Hà: (? - 193 TCN) là một Thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng. Công lao của Tiêu Hà cùng với Trương Lương và Hàn Tín khiến người đời xếp ông cùng Trương Lương và Hàn Tín thành bộ 3 giúp nhà Hán, gọi là Hán sơ Tam kiệt. Hậu thế có câu "Phi Tam kiệt tất vô Hán thất" (nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán) để tỏ rõ tầm quan trọng của bộ 3 này.
Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”.