Lập tức thả Tống Huyền ra!
Tay Long Trục Thiên nắm thành quả đấm, đấm lên mặt bàn.
Chiếc bàn gỗ chắc chắn kia, bị chịu một lực rất mạnh, đổ sập xuống.
Trần Vĩ trợn mắt há mồm, nhìn Long Trục Thiên giống như nhìn một vị thần, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như nắm đấm của vị đại gia này đập vào đầu mình, há không phải sẽ vỡ tung như quả dưa hấu sao?
Thực ra, Long Trục Thiên không phải cố ý muốn dọa ông ta, mà là bởi vì thấy Gia Cát Nguyệt ngang nhiên can thiệp vào đây, nghĩ tới trước đó cậu ta gọi điện nói muốn tán tỉnh Dương Tử Mi, lập tức nộ khí tăng vọt, nắm tay cũng dùng lực hơn.
- Tôi... tôi... tôi...
Giọng Trần Vĩ run rẩy, thật lâu sau không nói nên lời.
Lúc này, có mấy cảnh sát trong tay cầm súng xông vào, họng súng đen ngòm nhằm vào Long Trục Thiên.
- Cục trưởng, ngài không sao chứ?
Một viên cảnh sát vội vã chạy đến, đỡ hai chân run rẩy của Trần Vĩ, nôn nóng hỏi:
- Có nên bắt anh ta lại?
- Bỏ súng xuống, mau bỏ súng xuống!
Trần Vĩ vội vã kêu lên.
Viên cảnh sát đang cầm súng kia, đột nhiên cổ tay chợt lạnh, cả cánh tay cứng lại, súng trên tay lập tức rơi xuống đất.
Đó là Dương Tử Mi gây ra.
Cô vô cùng ghét người khác nhằm súng vào Long Trục Thiên!
- Các cậu làm gì vậy? Mau nhặt súng lên rồi ra ngoài!
Trần Vĩ thấy thuộc hạ của mình đến súng cũng cầm không vững, ông ta thật mất mặt, vội vàng nói.
Dương Tử Mi thu hồi âm sát khí.
Mấy tên cảnh sát kia thấy cánh tay có thể hoạt động, vội vàng khom lưng nhặt súng lên.
Ra bên ngoài, bọn họ đều nghi hoặc hỏi:
- Vừa rồi các anh cũng giống tôi, tay chợt lạnh, sau đó cánh tay bị cứng lại?
Những người khác lần lượt gật đầu.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Chẳng lẽ chúng ta trúng ta trúng tà tập thể?
- Không thể nào? Chắc anh ta dùng ám khí gì đó.
- Có thể, cậu xem cái bàn trong văn phòng cục cũng bị đập vỡ rồi, cục trưởng giống như rất sợ hắn, không biết có lai lịch gì.
- Thôi, không phải việc của chúng ta, chúng ta cứ tránh xa một chút, tránh liên lụy.
...
- Mau thả Tống Huyền!
Long Trục Thiên nhìn thấy đôi mắt Gia Cát Nguyệt cứ nhìn Dương Tử Mi, trong lòng khó chịu, không muốn ở lâu trong này nữa.
- Nhưng...
Trần Vĩ do dự nói.
- Không nhưng nhị gì hết!
Long Trục Thiên lại đưa tay nhấc anh ta lên:
- Ai sai ông làm chuyện này, bảo hắn ta tìm tôi, tôi là Long Trục Thiên!
Cổ Trần Vĩ rụt lại, trong đầu không ngừng quay cuồng.
Long Trục Thiên?
Nhà họ Long?
Ở trên thủ đô hình như không có gia tộc nào họ Long mà lại lợi hại như này?
Nhưng hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
Nếu anh ta nói muốn gánh hoạ, vậy để anh ta chịu đi, bản thân bây giờ đang bị uy hϊế͙p͙, anh ta đoán được có người sai khiến, cũng có thể hiểu được.
- Được được được! Tôi lập tức thả người!
Ông ta vội vàng nói.
Long Trục Thiên buông ông ta ra.
Trần Vĩ đầu đầy mồ hôi, đưa bọn họ ra ngoài.
Gia Cát Nguyệt đứng lên đi cùng.
Đến chỗ tạm giam của cục cảnh sát, Dương Tử Mi nhìn thấy Tống Huyền ở trong đó, trong mắt tuy đầy nghi hoặc, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh nho nhã như cũ, nổi bật lên giữa đám người đang bị tạm giam trong đó, những người kia đều mang tâm trạng lo lắng bất an.
- Thầy Tống...
Dương Tử Mi bước nhanh đến, nắm song sắt gọi.
- Tiểu Mi, sao em lại đến đây?
Tống Huyền nghi hoặc nhìn cô, cùng Trần Vĩ, Long Trục Thiên và Gia Cát Nguyệt phía sau.
- Thầy Tống, chúng ta ra ngoài đi!
Dương Tử Mi quay đầu nhìn Trần Vĩ, lạnh lùng nói:
- Mau mở cửa, để thầy Tống ra.
Trần Vĩ vội vàng kêu người mở cửa.
Tống Huyền hoang mang đi ra:
- Tiểu Mi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh được chứng minh trong sạch rồi sao?
- Thầy vốn trong sạch mà.
Dương Tử Mi đáp:
- Sao phải chứng minh?
- Vậy anh tạm thời không ra ngoài.
Tống Huyền nhìn thấy bộ dạng Trần Vĩ, trực giác nói cho anh biết, đằng sau chuyện này không đơn giản, anh không muốn liên lụy Dương Tử Mi.