- Bác ơi, nếu quyết định bán mấy đồ dùng kia, nhớ gọi điện cho cháu.
Dương Tử Mi còn phải đi sớm, không muốn chờ ở đây.
Chủ nhà nhìn đại sảnh vẫn còn sợ hãi, mặc dù sợ nhưng cũng ngại giữ Dương Tử Mi ở lại, gật đầu, đưa cô ra ngoài.
Dương Tử Mi ôm Tuyết Hồ, tiếp tục đi.
Phía đông dần dần hiện lên những tia sáng trắng.
Tuyết Hồ nhảy ra khỏi lòng cô, biến thành hình người, giơ tay sờ tóc cô:
- Nhóc con, đã đến lúc rồi, tôi phải đi đây.
Bỗng chốc Dương Tử Mi cảm giác đau lòng, cô không nhịn được cắn tay, nước mắt nhanh chóng trào lên, như có người cầm dao, đâm từng dao vào tim cô, rất đau, rất khó chịu.
- Cho cậu này!
Trong tay Tuyết Hồ cầm một cái túi, bên trong khá nặng.
- Cái gì vậy?
Dương Tử Mi nhận lấy, cúi đầu mở ra, thấy bên trong đều là bảo vật của Tuyết Hồ, còn có vài dược liệu trân quý.
- Tuyết Hồ, cậu cho tôi hết thế này, sau này cậu bổ sung linh khí như thế nào? Tôi không cần.
Dương Tử Mi trả túi lại cho cậu ta.
Tuyết Hồ không lấy, vuốt tóc cô, thản nhiên cười:
- So với tôi thì cậu cần những thứ này hơn, việc tu luyện của cậu bây giờ khó có thể đột phá được cảnh giới kia, đó là do không có đồ bổ để dùng, dùng những thứ này sẽ rất tốt, nhưng mà những ngày sau sẽ không thể tu luyện cùng với cậu rồi.
Hai mắt Dương Tử Mi rưng rưng, gật đầu:
- Tôi sẽ tu luyện thật tốt!
- Nhất định phải tu luyện thật tốt, chỉ khi nào cậu trở nên mạnh mẽ, mới không ai có thể bắt nạt được cậu.
Tuyết Hồ nhìn cô nghiêm túc nói.
- Được.
Dương Tử Mi ngẹn ngào, gật đầu.
- Vậy tôi đi đây!
Tuyết Hồ dang hai tay, ôm lấy cô:
- Hẹn gặp lại!
Nói xong, cả người cậu hóa thành hư ảnh, nhanh chóng biến mất trước mắt Dương Tử Mi.
Mặt trời từ từ nhô lên từ phía đông...
Nhìn hướng cậu biến mất, hai mắt cô nhòa đi.
- Chị ơi, không cần phải đau lòng, sau này chị còn có Tiểu Thiên mà, Tuyết Hồ nhất định sẽ trở về nhanh thôi.
Tiểu Thiên an ủi cô.
- Ừ.
Dương Tử Mi lau nước mắt, hai chân chết lặng bắt đầu bước đi.
- Chị, bỗng nhiên em nhớ ra một câu chú ngữ, để em dạy cho chị nha, rất hay đó.
Tiểu Thiên nói.
- Là chú ngữ gì vậy?
Dương Tử Mi không có tâm trạng hỏi.
- Là chú ngữ ẩn thân.
Tiểu Thiên hưng phấn nói:
- Mới vừa rồi, em đột nhiên nhớ ra câu chú ngữ này, không biết có hiệu quả hay không?
- Vậy à?
Nếu là lúc bình thường, Dương Tử Mi nhất định sẽ vô cùng hưng phấn đối với chú ngữ này, nhưng bây giờ, cô vẫn còn chìm trong nỗi buồn về chuyện Tuyết Hồ rời đi, cho nên cũng không có hứng thú.
- Chị ơi, mau chuẩn bị tinh thần!
Tiểu Thiên la lên:
- Nghe thật kĩ nha.
- Được.
- ¥#@....... %%@%*amp;#@@@!
Tiểu Thiên nói ra câu chú ngữ.
Dương Tử Mi lập tức nhớ kỹ.
- Chị ơi, phải niệm ba lần mới có hiệu lực, chị thử xem.
Tiểu Thiên nói.
Dương Tử Mi niệm ba lần, chỉ tiếc là bây giờ không có người thứ ba, không biết đã ẩn thân thành công chưa?
- Chị ơi, ở đằng trước có trạm xăng, chị đi đến đó thử xem.
Tiểu Thiên hưng phấn nói.
- Nhưng mà, Tiểu Thiên à, chú ẩn thân này giải trừ như thế nào?
Dương Tử Mi hỏi.
- Chuyện này, em cũng không biết nữa, chắc là dựa vào pháp lực cao thâm bao nhiêu, pháp lực càng cao, thời gian ẩn thân càng dài, pháp lực thấp, thời gian ẩn thân sẽ ngắn.
- Như vậy thì thật không an toàn, nếu như chị không muốn ẩn thân, lại không có cách giải trừ chú ngữ, vậy thì phải làm sao?
Dương Tử Mi nói.
- Chuyện này...
Tiểu Thiên gấp đến muốn khóc:
- Vậy để em cố gắng nhớ lại xem.
Tuy là nói như vậy, nhưng Dương Tử Mi vẫn muốn thử xem pháp chú ẩn thân này có ích hay không?