- Xà ngang? Cháu muốn lên xà ngang làm gì?
Chủ nhà khó hiểu hỏi.
Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn lên xà ngang, ở trên “Long nhãn” khoảng ba trượng, chắc hẳn đó là chỗ đặt gương đồng cổ.
- Sư phụ cháu nói lên xem thử, có thể đó là nguyên nhân chính khiến ngôi nhà này bị ma quỷ phá phách.
Dương Tử Mi chuyển lời của sư phụ.
Vừa nghe thấy là do đạo trưởng Ngọc Thanh dặn dò, chủ nhà lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, vội vàng nói:
- Vậy cháu đợi một chút, để bác đi lấy cái thang đến đây.
- Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu nhảy lên là được.
Dương Tử Mi đặt Tuyết Hồ lên ghế, cầm lấy dải lụa vàng mà những tên đạo sĩ giả kia để lại, vung lên quấn lấy xà ngang.
Dùng sức nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống xà nhà.
Nhìn động tác kinh người của cô, chủ nhà trợn mắt há hốc mồm, xoa xoa mắt mình:
- Cháu gái, cháu biết khinh công à?
- Vâng ạ, là sư phụ dạy cho cháu.
Nếu như trong lòng chủ nhà, đạo trưởng Ngọc Thanh có sự tồn tại tương đối mạnh mẽ, vậy thì cô cứ dùng sư phụ làm lá chắn. .
Chủ nhà nhớ đến dáng vẻ tiên phong đạo cốt của đạo trưởng Ngọc Thanh, nếu như Dương Tử Mi là đệ tử của ngài ấy, nhất định cũng là người có tài, cho nên không nói gì nữa.
Trên xà ngang rất sạch sẽ, đến mạng nhện cũng không có, hình như vừa mới được quét dọn.
Cô tìm một lượt, hoàn toàn không nhìn thấy cái gương đồng cổ nào cả, vì vậy nhảy xuống.
- Bác ơi, bác có dọn dẹp trên xà ngang đúng không ạ?
Cô hỏi.
- Đúng vậy, tháng trước, bác thấy sơn ở trên đó hình như bị bong tróc, sợ là có sâu mọt, nên gọi người đến sơn lại.
- Vậy có nhìn thấy một cái gương đồng nào trên đó không ạ?
- Gương đồng? Bác cũng không rõ, người quét sơn không nói gì cả, lúc đó bác hơi bận, cũng không trông coi họ làm.
Chủ nhà nghi hoặc nói.
- Vậy bác đi hỏi người kia thử đi.
Dương Tử Mi thở dài, khó trách linh hồn bên dưới lại ra ngoài quậy phá như vậy, đó là do gương đồng cổ dùng để trấn áp nó đã không còn.
Nếu là như vậy thì, người nhà này đâu chỉ đơn giản bị quỷ ném khỏi giường.
Hơn nữa, phong thủy cân bằng âm dương đã trở thành thuần âm, ảnh hưởng đến sức khỏe và vận mệnh của họ, cuối cùng thì nhà tan cửa nát.
Vong hồn ở dưới đó đã bị trấn áp hơn trăm năm, chắc là đã rất tức giận, bây giờ có thể thoát ra, đương nhiên là muốn đuổi cả nhà này đi.
- Để bác đi hỏi thử xem.
Chủ nhà thấy cô hơi khác thường, biết là chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không để tâm đến việc đã khuya, vội vàng gọi điện cho thợ sơn tường.
Đợi một lúc lâu, điện thoại mới được kết nối, bác ấy bị mắng mấy câu, sau đó hỏi.
- Không có, cái gì cũng không thấy!
Đối phương một mực nói.
-Thật sự không có sao? Có thể là cậu không cẩn thận ném đi mất rồi?
- Không có! Mẹ nó, đã khuya khoắt rồi mà còn gọi điện thoại, có cho người ta ngủ hay không đây!
Người sơn tường đó tức giận cúp điện thoại.
Tính tình của chủ nhà tương đối đôn hậu, mờ mịt nhìn điện thoại một lúc, sau đó mới nói với Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nhíu mày, hỏi ngày sơn xà ngang là ngày nào, sau đó bấm đốt tay tính.
Kết quả tính được cái gương đồng cổ kia đã bị người sơn trộm mất.
Sự thật là, ngày đó khi người làm công đang sơn trên xà ngang thì phát hiện ra trên đó có một gương đồng cổ, nảy lòng tham, lặng lẽ giấu đem về nhà, sau đó anh ta bán cho tiệm đồ cổ, lời được một trăm năm mươi nghìn, chuyện này khiến anh ta ngủ cũng cười đến tỉnh.
Thấy chủ nhà hỏi đến chuyện cái gương đồng cổ, nghĩ rằng lúc đó không có ai phát hiện, cho nên một mực nói rằng không thấy.
Cậu ta là người làm công ở bên ngoài, lo lắng sợ bị chủ nhà phát hiện, cho nên không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy, đánh thức những người trong nhà, nhanh chóng thu dọn đồ đạc