Dương Tử Mi đang tưới cây ở sân sau thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào của sư thúc Ngọc Chân Tử vọng từ cửa vào:
- Cậu là ai thế hả? Sao lại tự tiện xông vào nhà người ta? Cút ra ngoài mau!
Tiếp đó cô lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông ấy:
- Ôi tiểu sư điệt ơi, cứu với! Sư thúc con sắp bị người ta đánh chết rồi đây này!
Nghe vậy cô liền vội vàng quăng vòi hoa sen xuống, chạy ra ngoài. Ra đến nơi thì thấy một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi phong trần, đôi mắt đỏ rực, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Long Trục Thiên một tay nhấc cổ Ngọc Chân Tử lên, thấy cô ra thì vứt ông ta sang một bên, bước vội về phía trước, không nói không rằng duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, không để hở kẽ nào.
- Mi Mi...
Cằm anh cọ cọ vào đỉnh đầu Dương Tử Mi, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo chút nỉ non như người trong mộng:
- Anh về rồi đây.
- Dạ.
Dương Tử Mi thấp giọng dạ một tiếng, nằm gọn trong lồng ngực nóng hổi của anh, duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo vững chắc kia, tham lam hít lấy mùi hương đặc biệt chỉ có trên người anh. Cô ôm chặt lấy anh, cứ như thể ôm trọn cả thế giới trong tay.
Dù kiếp này cô có rất nhiều thứ, nhưng vì chuyện kiếp trước, nên cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo được lo mất.
Chỉ khi ở bên cạnh Long Trục Thiên, cô mới cảm thấy thế giới thực sự tồn tại, trái tim cô mới yên bình không còn bất an.
- Ê ê ê! Cậu nói xem cậu là ai hả? Sao lại ôm tiểu sư điệt nhà tôi thế hả? Mau bỏ nó ra ngay
Bị quẳng sang một bên, Ngọc Chân Tử thấy Long Trục Thiên ôm chặt lấy Dương Tử Mi thì lập tức bò dậy chửi ầm lên.
- Ồn quá đi mất!
Long Trục Thiên ngẩng đầu, hét vào mặt ông ta một tiếng.
Bị Long Trục Thiên hét cho một trận, Ngọc Chân Tử run run, cơ mà rất nhanh đã lấy lại dũng khí, xắn xắn tay áo lên nói:
- Đừng tưởng rẳng cậu cao to mà tôi sợ nhé. Mau bỏ tiểu sư điệt nhà tôi ra, nếu không cậu không xong với tôi đâu.
Nói xong, ông ta lao như bò điên về phía Long Trục Thiên...
Long Trục Thiên ôm lấy Dương Tử Mi khẽ né một cái...
Ngọc Chân Tử đâm vào không khí liền lảo đảo vài cái, suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất. Sau khi bò dậy, ông ta lại tiếp tục xông lên kiểu liều mạng đến nơi.
Dương Tử Mi thấy vậy vừa bực vừa buồn cười, mở miệng nói:
- Sư thúc, đừng quậy nữa. Đây là người đàn ông của con.
Ngọc Chân Tử đơ cả người:
- Người đàn ông của con? Con bé thế mà đã có người yêu rồi á?
- Đúng vậy!
Dương Tử Mi nói với Long Trục Thiên:
- Đây là sư thúc của em, anh đừng trách ông ấy.
- Anh biết.
Long Trục Thiên rầu rĩ trả lời.
Lúc nãy anh mới vào cửa, nhìn thấy Ngọc Tử Chân liền biết lão đạo sĩ thối này chắc chắn có quan hệ với Dương Tử Mi, nếu không anh đã quẳng ông ta ra đường lâu rồi.
Nhưng mà, anh thực sự rất buồn bực, đây rõ ràng là thế giới riêng của anh và Dương Tử Mi, hai người vừa mới gặp mặt, còn chưa được thể hiện tình cảm đã bị lão sư thúc dở hơi này phá đám rồi.
- Chúng ta vào phòng đi.
Anh sầu thảm nói mộ câu, cong lưng nhấc bổng Dương Tử Mi lên bế kiểu bế công chúa, đi như bay vào phòng.
Ngọc Chân Tử đứng đờ người ra ở phía sau, sau đó liền vội vã đi tìm Ngọc Thanh:
- Sư huynh! Chuyện gì thế này! Con bé nhà huynh mới bé thế mà đã có người yêu là thế nào? Thế thì sẽ bị phá mất công lực mất!
Ngọc Thanh chẳng thèm ngẩng đầu lên nói:
- Con bé sẽ tự biết kiềm chế.
- Bọn nó vào phòng rồi kia kìa! Trai đơn gái chiếc, nhìn mắt bọn nó, cứ như kiểu củi khô gặp lửa ấy, chạm vào cái thôi là cháy điên cuồng cho mà xem! Làm thế nào bây giờ?
Ngọc Chân Tử lo lắng không thôi hỏi.