La Anh Hào về lại chỗ ghế.
Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn anh ta:
- Thiếu tá La, anh vừa đi đâu vậy?
- Gọi điện thoại cho đồ đệ của cô đó.
La Anh Hào không chút giấu diếm:
- Thân là cấp dưới của cậu ta, tất nhiên tôi phải báo cáo công tác cho cậu ta một chút rồi.
- Vậy sao, nhưng mà tôi thấy anh cười đắc ý, hơi giống ăn trộm rồi đấy.
Dương Tử Mi nhướng mày.
La Anh Hào nhe răng, cúi đầu bới cơm, lại bắt đầu cười.
Dương Tử Mi cũng mờ mịt không hiểu, anh ta muốn cười thì để cho anh ta cười.
Mọi người ăn được một lúc, Ngọc Thanh bắt đầu mệt mỏi, quay đầu nói với Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, chúng ta về thôi.
- Vâng, sư phụ.
Dương Tử Mi đứng dậy.
La Anh Hào và Mộ Dung Vân Thanh vội vàng đứng dậy tiễn ba người về, sau đó cũng đem người của mình trở về.
Lúc Lý Nhất Nguyên thanh toán, quẹt thẻ xong cũng phải hơn tiền triệu, ông ta tức đến ói máu, lại gọi điện thoại giục sát thủ mau giết chết Dương Tử Mi đi. Ông ta không muốn buông tha cho loại người này sống trên đời thêm một phút nào nữa.
Vừa đẩy cửa chính vào nhà thì một luồng không khí tươi mát đã ập đến, Dương Tử Mi nhịn không được mở lớn miệng hít thở mấy ngụm:
- Nhà vàng nhà bạc cũng không tốt bằng cái ổ chó của mình.
- Tiểu sư điệt, con nói vậy là không được rồi. Chỗ này mà gọi là ổ chó à?
Ngọc Chân Tử trợn trắng mắt, sau đó cũng nhắm mắt hít mấy ngụm không khí.
Tuyết Hồ từ trong lòng Dương Tử Mi nhảy xuống, tung tăng nhảy khắp phòng rồi lại nhảy trở lại tay cô:
- Tiểu nha đầu, nơi này tốt đó, linh khí không khác với huyệt động mà tôi cư trú cho lắm đâu.
- Ha ha, phải vậy không? Chỉ có điều linh khí nơi này đều là được đưa đến, theo thời gian cũng sẽ nhanh chóng tan đi, lúc ấy sẽ không khác gì với nhà bình thường nữa.
Dương Tử Mi giải thích.
- Hóa ra là như vậy.
- Tuyết Hồ, trước đây động của cậu ở đâu?
Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.
- Chờ có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi đến đó dạo một lần, hoặc là cậu ở trong đó ba năm, năm năm, vô cùng có lợi đó.
- Cậu có thể tu luyện thành yêu, có phải là vì hấp thụ linh khí ở chỗ đó lâu năm hay không?
- Không phải, tôi vừa ra đời đã định là linh vật, sau này trải qua một khoảng tiến hóa mới có thể trở thành yêu đội lốt người.
Tuyết Hồ trả lời.
- Thật là tốt.
Dương Tử Mi hâm mộ:
- Tôi cũng muốn trở thành yêu, có thể bất tử, trẻ mãi không già.
- Cậu cũng không khác yêu là mấy đâu.
Tuyết Hồ cười nhạt.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Xem duyên phận đi.
Nhìn thấy xích đu ở đằng kia, Tuyết Hồ vọt qua như tên bắn, nhảy lên xích đu, tự mình đứng lên đu đưa mạnh muốn chết.
- Yêu mấy ngàn năm mà còn chơi cái xích đu yếu ớt này.
Tiểu Thiên khinh thường.
- Ha ha, Tiểu Thiên nói như vậy không sợ sẽ bị nó ăn mất sao?
Dương Tử Mi cố ý trêu chọc.
Tiểu Thiên vừa nghe đến đấy lập tức ngậm miệng lại.
Dương Tử Mi vào phòng giúp sư phụ bày đồ này đồ kia ra, sau đó lại ra ngoài đỡ sư phụ vào.
- Sư phụ, từ nay người sẽ sống trong phòng này, như vậy được không?
Ngọc Thanh đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt. Toàn bộ phòng này đều trang trí dựa theo phòng trên núi mà bố trí, vừa tao nhã vừa đơn giản. Ngọc Thanh vươn tay xoa đầu của cô, trong mắt tràn ngập vẻ hiền từ:
- Nữu Nữu, con có lòng như vậy, sư phụ rất thích.
- Sư phụ thích thì tốt rồi, sau này cứ để Nữu Nữu hiếu kính người.
Khóe mắt Dương Tử Mi hơi ướt, giọng nói nghẹn ngào.
Số ngày còn lại của sư phụ không nhiều, cô hi vọng thời gian này có thể dùng khả năng tốt nhất của mình để hiếu kính sư phụ, để sư phụ yên tâm ra đi.