Điện thoại của La Anh Hào vang lên, anh ta vừa thấy số trên điện thoại thì vẻ mặt lập túc trở nên nghiêm túc, nhanh chóng nhấc máy, nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Ngọc Thanh:
- Đạo trưởng, thiếu soái Tưởng có chuyện muốn nói với ông.
Ngọc Thanh nhận lấy điện thoại, thản nhiên lên tiếng:
- Tử Lương, là bần đạo đây.
Dương Tử Mi vừa nghe thấy cái tên Tử Lương này, lỗ tai ngay lập tức dựng lên, nhưng khoảng cách lại xa quá, lại thêm hai tên Tiểu Thiên với cả Tuyết Hồ dùng tâm ngữ cãi nhau khiến cô càng không nghe rõ, chỉ nghe sư phụ nói đơn giản một câu:
- Ừ, thiếu tá La tiếp bần đạo, không có việc gì cả, không cần quan tâm.
Bên kia điện thoại hình như tiếp tục nói cái gì đó, Ngọc Thanh hơi mất kiên nhẫn:
- Bần đạo phải ăn cơm rồi.
Nói xong, ông cúp máy không chút khách khí, giống như không muốn nói chuyện với bên kia nữa vậy.
Thấy thái độ này của sư phụ, Dương Tử Mi cảm thấy không cam tâm thay cho tên Tử Lương gì gì đó.
Ngọc Thanh đưa điện thoại cho La Anh Hào.
- Sư phụ, Tử Lương kia là ai vậy?
Dương Tử Mi không nhịn được hỏi.
- Là một đồ tôn trên danh nghĩa.
Ngọc Thanh trả lời.
Đồ tôn trên danh nghĩa?
Hê hê, thế chẳng phải là vai vế nhỏ hơn mình sao?
Xem dáng vẻ La Anh Hào, quyền lực của Tử Lương kia ở thủ đô hẳn là rất lớn, chắc cũng phải tầm cỡ thái tử gì đó.
Hê hê, muốn được gặp một lần quá đi.
- Sư phụ, vậy người kia gọi con là gì?
Ánh mắt Dương Tử Mi xảo quyệt hỏi.
- Tất nhiên là sư cô rồi.
Ngọc Chân Tử bên kia trả lời.
Sư cô? Ha ha, thú dzị thiệt!
Không biết Tử Lương kia gọi một người nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi là sư cô thì đầu xổ xuống mấy vạch đen nhỉ. La Anh Hào ngồi đây đã thấy mặt mày xám ngoét rồi.
- Không phải sư cô mà là sư phụ.
Ngọc Thanh ngồi bên cạnh giải thích:
- Ngày đó khi bần đạo đồng ý nhận cậu ta làm đồ tôn, trên danh nghĩa có từng nói qua, nếu bần đạo có đệ tử thì xem như đó là sư phụ của cậu ta. Bần đạo chỉ có một đệ tử là Nữu Nữu, tất nhiên sẽ là sư phụ của cậu ta.
- Cái gì?
Dương Tử Mi trùng lớn mắt, kinh ngạc muốn phun ra.
Mà La Anh Hào đang xới một miếng cơm vào miệng, nghe thấy lời này, thì nghẹn lại.
Ngọc Chân Tử vỗ vỗ lưng giúp anh ta phun nắm cơm đó ra, sau đó La Anh Hào dừng lại một chút, hả miệng cười ha hả rất không phù hợp với tính cách và thân phận của anh ta, cười đến độ nước mắt nước mũi gì cũng thi nhau chảy ra.
Anh ta cười thế này cũng thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng đều ngạc nhiên nhìn, còn nghĩ tại sao lại cười dã man như thế.
- Thiếu tá La, cậu không sao chứ?
Mộ Dung Vân Thanh nghi hoặc hỏi.
- Chưa bao giờ thấy cậu cười như vậy cả.
- Ha ha, tôi không sao hết, tôi chỉ buồn cười quá thôi.
La Anh Hào còn tưởng có thể kiềm chế mình lại, thế nhưng càng nghĩ càng buồn cười, không sao dừng được. Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh thiếu soái Tưởng vô cùng cung kính gọi Dương Tử Mi mới mười lăm tuổi là sư phụ...
- Cái tên này...
Ngọc Chân Tử thấy hắn cười không ngừng, lắc đầu, lại nhìn về phía Ngọc Thanh nói:
- Sư huynh, huynh thật là, đệ tử không nhận lại nhận đồ tôn, xem ra tuổi tác cậu ta không nhỏ?
- Cũng không lớn lắm, 28 tuổi.
Ngọc Thanh trả lời.
Đầu Dương Tử Mi đầy vạch đen:
- Sư phụ, đệ tử có thể lớn hơn sư phụ nhiều vậy sao? Thế thì hơi ác đó.
- Đây là vấn đề vai vế, không phải là vấn đề tuổi tác, dù nó có tám mươi tuổi cũng phải gọi con là sư phụ mà thôi.
Ngọc Thanh nghiêm túc.
Dương Tử Mi mếu máo.
- Ha ha
La Anh Hào vốn vừa yên tĩnh một chút, nghe thấy thế lại nhịn không được tiếp tục cười ha hả, cười đến độ bụng đau luôn, hoàn toàn mất đi phong thái thiếu tá uy nghi nghiêm túc.